Cũng tại biểu hiện của y quá gấp gáp, Kim Quang Dao tự kiểm điểm bản thân, nghĩ hẳn là Kim Quang Thiện căn bản không chịu nổi việc mình thoát ra khỏi tầm khống chế của ông ta. Hiện tại chỉ mong đợi Kim Quang Thiện đừng tự tìm đường chết.
Liên luỵ bản thân y không quan trọng, nếu kế hoạch của bọn họ bị bại lộ, chỉ sợ Kim gia không thể giữ được, y và Kim Quang Thiện đều phải chết. Bây giờ chỉ hy vọng Kim phu nhân đến đúng lúc, Kim Quang Thiện đừng tự cho là thông minh mà đắc tội người khác quá mức.
Kim Quang Dao khẽ thở dài, chỉ là không biết vị phu nhân kia có tin tưởng một đứa con riêng là y hay không. Nhưng chút bất an trong mắt Kim Quang Dao rất nhanh đã biến mất, trên mặt tiếp tục mang nụ cười khéo léo, như thể y không phải đang bị giam giữ, mà chỉ là đi nghỉ ngơi mà thôi.
Môn sinh chịu trách nhiệm áp giải y trong lòng rất bất đắc dĩ, dù sao trong mắt bọn họ, Liễm Phương Tôn rất tận tâm với Kim gia, cũng không hiểu tại sao Tông chủ lại ghét Liễm Phương Tôn đến vậy. Nhưng đây là chuyện gia đình của Tông chủ, bọn họ không thể quản nhiều như vậy.
Kim phu nhân tới đúng lúc nghe được câu nói của Kim Tử Hiên, bà vốn là người thông minh, lúc này cũng không khỏi kinh ngạc nhìn con trai mình:
"Tử Hiên?"
Kim Tử Hiên không ngờ mẹ mình sẽ xuất hiện, dù gì trước giờ bà không hề quan tâm đến chuyện ở tiền sảnh, vội vàng bước tới trước đỡ Kim phu nhân. Kim Quang Thiện bị bỏ qua một bên, không khỏi cau mày, ông ta đang nói rất hay, đầu tiên là bị con trai ngắt lời, bây giờ ngay cả phu nhân cũng xuất hiện, ông ta cảm thấy tình thế bắt đầu mất kiểm soát.
Thấy cuộc thảo phạt Ngụy Vô Tiện biến thành chuyện gia đình của Kim gia, tiên môn bách gia đều rất ngạc nhiên, mặt đầy ngơ ngác.
Kim phu nhân vốn là tới cứu vãn tình thế, dù sao Kim Quang Dao nói Kim Quang Thiện có thể vì sự việc gần đây phát triển không thuận lợi, tâm tình không tốt, có thể sẽ làm ra vài chuyện không thể vãn hồi.
Y chỉ đoán rằng tuy Kim phu nhân chưa từng tham gia vào nhưng chắc hẳn cũng biết vài phần, bây giờ ám chỉ Kim Quang Thiện nóng vội, nếu không muốn Kim gia xảy ra chuyện, thì sẽ hiểu được. Và Kim phu nhân đúng là đã đến như Kim Quang Dao dự liệu.
Bất quá, Kim phu nhân quan sát hai cha con trước mắt, cha gây chuyện sau lưng thì thôi đi, con làm như cũng xảy ra chuyện là sao.
Kim Quang Thiện sắc mặt khó coi nói: "Phu nhân đến đây có việc gì?"
Kim phu nhân lười để ý đến ông ta, chỉ nhìn chằm chằm Kim Tử Hiên nói: "Việc của ta không quan trọng, sao ông không để Tử Hiên nói thử xem, a Dao vì sao bất mãn với ông?"
Ngụy Vô Tiện tuy rằng rất muốn xem náo nhiệt, đặc biệt còn là náo nhiệt của Kim gia, nhưng nhìn thấy Giang Trừng liên tục nháy mắt với mình, mắt đảo tròn mỉm cười nói:
"Nếu như gia đình các ngươi có chuyện muốn bàn, ta và Lam Trạm không thể đứng nghe, chúng ta đi trước một bước nhé!"
Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ bỏ chạy giống như chân có bôi dầu, Kim Quang Thiện vốn định gọi người lại, nhưng rốt cuộc sợ vợ, chủ yếu ông ta cũng không muốn mất thể diện ở trước mặt bách gia. Ông ta nháy mắt với hai mẹ con, nhưng Kim phu nhân hoàn toàn phớt lờ, chỉ muốn Kim Tử Hiên nói. Trong lòng mắng thầm thật sự là thấy quỷ mà. Phu nhân và con trai bình thường rất bớt lo lại cùng nhau hố ông ta.
Đây là sinh nhật kiểu gì!
Nhiếp Minh Quyết vốn còn muốn hỏi thăm tung tích Kim Quang Dao, cũng bị Lam Hi Thần kéo rời đi. Các thế gia khác gió chiều nào ngả theo chiều nấy, đua nhau cáo từ. Sảnh tiệc vốn dĩ đầy người trong nháy mắt vắng tanh đến khi chỉ còn lại ba người bọn họ.
Không ai biết ba người ở trong đó nói cái gì, chỉ biết khi bọn họ đi ra, Kim Quang Thiện đã không còn mặt mũi, búi tóc của Kim phu nhân hơi lộn xộn, vẻ mặt của ba người đều không được tốt cho lắm.
Sau đó không lâu lắm, Kim Quang Thiện thoái vị, nguyên nhân là tứ đại thế gia lúc này đều là gia chủ trẻ tuổi, Kim Quang Thiện tự cảm thấy Trường Giang sóng sau xô sóng trước, nên lùi lại để Kim Tử Hiên rèn luyện cho tốt, đồng thời thả Kim Quang Dao ra, có Liễm Phương Tôn cùng nhau hỗ trợ, huynh đệ đồng tâm, ông ta cũng yên tâm.
Bề ngoài nghe có vẻ hay, nhưng sau lưng thì chuyện gì cũng có, suy cho cùng thì lúc đó mọi người trong bữa tiệc sinh nhật đều không điếc. Lúc Kim Quang Dao được thả ra còn rất kinh ngạc, đang đợi tìm hiểu mọi thứ thì không hiểu sao lại nghĩ, đây có được tính là tự làm tự chịu hay không?
Nhưng hiện tại không có thời gian quan tâm đến chuyện này, y còn phải xử lý chuyện của Kim Quang Thiện, dù sao cũng không thể để cho huynh trưởng biết mấy chuyện ngu ngốc kia của ông ta, cứ để huynh ấy bận rộn với việc của các đệ đệ muội muội là tốt rồi, không phải sao?
Đối với việc này, Tiết Dương ở bên cạnh bày tỏ vẻ chán ghét, làm việc tốn công mà chẳng được gì, ngoại trừ Lam Hi Thần, gã cũng suýt nữa không nhận ra tên lùn.
Kim Quang Dao cười không hở răng, bình tĩnh thanh toán tiền bồi thường cho chủ quán rồi liếc nhìn Tiết Dương nói:
"Thành Mỹ, rốt cuộc đến khi nào thì ngươi sửa cái tật xấu hất đổ quầy hàng của người ta vậy?"
Miếng kẹo hồ lô trong miệng Tiết Dương còn chưa kịp nuốt xuống, trong nháy mắt xù lông lên nói:
"Đừnggọi ta là Thành Mỹ!"