Rồi sau đó anh nghiêm chỉnh nói: "Nhưng mà tôi có một cái phương pháp, áp dụng cho tất cả mọi người ."
Mọi người lập tức im lặng, nghiêm túc nghe anh phát ngôn.
"Đó chính là tận dụng hết tất cả khả năng của mình để mình càng ngày càng tốt. Ở độ tuổi trung học này, tất yếu nên dành thời gian trên phương diện học tập. Bạn càng ưu tú, thì sự lựa chọn lại càng trống trải thoải mái, bạn có thể tìm được người ưu tú như bạn hoặc người ưu tú hơn bạn. Các bạn hi vọng tương lai của mình như thế nào thì bây giờ các bạn nên nhanh chóng hành động vì tương lai đó. Còn tôi, tôi tự thấy tuổi xuân lúc trung học không uổng phí, cho nên tôi cũng hi vọng các bạn cũng có thể cố gắng như vậy,và các bạn nên nhớ: "Hãy làm người mà bản thân bạn thích trước khi làm người mà mọi người thích ."
...
Sau khi buổi nói chuyện của Cố Mục Niên kết thúc, trong lớp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Khương Dao lặng lẽ cho anh một ngón tay cái.
Hai người chào hỏi chủ nhiệm lớp và mọi người xong, liền tính rời đi để không làm ảnh hưởng việc học của bọn họ.
Hai người đi xuống đươi lầu, Khương Dao liền không nhịn được khen anh: "Cố Mục Niên, em phát hiện ra anh luôn luôn thể hiện tố chất lãnh đạo a, vừa rồi có rấtnhiều học sinh bị lời nói của anh làm cho thức tỉnh, nhận ra tương lai mình cần phải làm gì."
"Nhưng mà anh cũng giúp không được bọn họ bao nhiêu, mấu chốt chính là họ phải biết tự nỗ lực."
Cô kéo anh lại, miệng phảng phất lau mật: "Cố Mục Niên, anh thật sự thực ưu tú. Có thể làm bạn gái của anh, là may mắn của em."
Anh cúi đầu, hôn lên môi của cô một cái: "Anh cũng như vậy." Có thể làm bạn trại của em, là may mắn lớn nhất đời này của anh.
Khương Dao cười đẩy anh ra, "Đang ở bên ngoài đó..."
"Vậy về nhà thôi."
Khương Dao bị anh chọc cho mặt đỏ tía tai, buông tay anh ra, chạy xuống dưới lầu. Anh nhìn cô, trong lòng hòa tan thành mật.
——
Vài ngày sau, Khương Dao nhận được bưu kiện, là thông báo cô đã thông qua còng thi thứu nhất trong cuộc tranh tài thiết kế đá quý toàn quốc. Hiện tại, bước vào giai đoạn thứ hai, cô phải giao mới tác phẩm mới, thiết kế vobgf cổ với chủ đề "Tinh thần phấn chấn".
Nghe nói vòng thứ hai cũng chính là vòng cuối cùng chỉ có ba mươi nhà thiết kế, sau đó hội quyết ra một giải nhất, 2 giải nhì, 3 giải ba. Lần này các tác phẩm thiết kế đều đưa lên trên mạng để mọi người có thể chiêm ngưỡng.
Trong văn phòng, cái nhà thiết kế khác nghe thấy Khương Dao và Đái Linh đều được vào vòng thứ hai, mọi người đều đến đây chúc mừng họ.
"Khương Dao, em quá tuyệt vời, chị biết ngay mà nhất định em sẽ vượt qua được vòng thứ nhất rất dễ dàng." Dương Nhược cười cười.
Một nhà thiết kế khác liền đi nịnh bợ Đái Linh: "Đái Linh, chúc mừng cậu nha, năm trước đã giành được giải, năm nay nhất định sẽ tốt hơn nữa."
Đái Linh cười đến quyến rũ: "Hi vọng vậy, chung quy đây cũng là một cuooch thi đấu dựa vào thực lực, muốn đi cửa sau thì cũng rất khó ."
Có người nói với Đái Linh: "Đái Linh tác phẩm của cô thế nào? Tôi rất muốn xem thử tác phẩm của cô."
"Ai nha, cái này thì không thể được, không khéo lại có người trộm lấy ý tưởng của ta..." - Đái Linh vênh mặt nói
Khương Dao nghe thấy lời của cô ta có tính ám chỉ cô nhưng mà cô cũng không giận. Từ trước tới giờ, cô đều không muốn tranh luận với một ngueoif ngu ngốc.
Buổi tối, Cố Mục Niên cầm một ly sữa nóng đi vào thư phòng, liền nhìn thấy Khương Dao đang nghiêm túc sửa chữa bảo thảo thiết kế. Cô đã liên tục mấy ngày buổi tối vừa bận rộn xong liền ngồi lì ở trong thư phòng, ngồi vẽ vẽ đến ba bốn tiếng đồng hồ. Cố Mục Niên cũng không dám ầm ĩ làm ảnh hưởng đến cô.
Anh đem sữa đặt ở trên bàn, sờ sờ mái tóc đen của cô, "Vẽ đến đâu rồi? Sắp mười một giờ rồi, em nên nghỉ ngơi đi."
Khương Dao để bút xuống, lười biếng duỗi eo, "Ân, hôm nay vẽ như vậy được rồi, phần còn lại ngày mai em sẽ tiếp tục."
Cô cười híp mắt ôm lấy hông của anh, đem đầu tựa vào trên người anh, nghỉ ngơi.
Anh ôm chặt cô, "Cho anh thưởng thức tác phẩm của em một chút được không?"
"Không được. . . Em sợ em cho anh xem, khẳng định lại em lại muốn hỏi ý kiến của anh. Cuộc thi đấu này trọng yếu như vậy, em phải tự mình hoàn toàn mới được."
Anh tôn trọng cô, cũng rất có lòng tin đối với cô, cho nên sẽ không cưỡng cầu cô. Nhưng mà về phần phương diện này, anh vẫn muốn xen vào: "Mỗi buổi tối trở về phòng, em vẫn tiếp tục hoàn thành bảng thiết kế nhưng phải chú ý bản thân, ngủ đúng giờ cho anh, được không?"
"Em sẽ ngoan ngoãn mà..."
"Thật sự không?" Anh nâng cằm cô lên, nhìn mắt cô, "Thế tại sao quầng thâm mắt lại nặng như vậy?"
Khương Dao liếm liếm môi, nhìn vào con ngươi đen kịt của anh, giọng điệu ngọt lịm: "Cố Mục Niên, anh lớn lên thật là đẹp trai."
Anh híp lại mắt, "Đừng đánh trống lãng."
"Mục Niên ..."
Hiếm khi cô lại gọi anh như vậy, giờ phút này thanh âm của cô như mèo con làm nũng vậy, nhẹ nhàng mà nắm lấy tim anh, hầu kết của anh di chuyển, cúi đầu khóa chặt môi của cô.
Lúc sau, anh lại cho cô khom lưng không thoải mái, liền đem ôm lấy cô đặt lên trên bàn.
Nụ hôn của anh mạnh mẽ mà ấm ấp, cả người anh dán chặt vào cô, anh hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động. Khương Dao hai má đỏ ửng, chỉ có thể tận lực tiếp nhận nụ hôn của anh.
Anh dừng lại, vuốt ve hông của cô, ở bên tai cô thở hổn hển, "Về sau không nghe lời, phạt còn thảm hại hơn nữa, biết không?"
Nàng sớm đã bị anh lấy hết sức lực, tựa vào trong lòng anh. Giờ phút này lại nghe thấy anh nói như vậy, trong đầu đột nhiên liền nghĩ ra cách trừng phạt "Thảm hại hơn", sắc mặt cô giống như tôm chín.
"Cố Mục Niên, anh quá phận..."
Anh cười cười, cắn vành tai của cô, "Còn có một chuyện quá phận, có muốn thử một chút hay không?"
Ô ô ô từ bỏ...
Anh sờ sờ hai má đang nóng kên của cô, giọng điệu bất đắc dĩ lại ôn nhu: "Khuôn mặt dễ đỏ lên nhue vậy."
"Còn không phải là bởi vì anh sao."
Anh cúi đầu hôn mặt cô một chút, "Để anh nhìn xem có phải cành ngày càng đỏ không?."
Cô giận đánh anh một cái: " Anh lại khi dễ em, em sẽ không để ý đến anh."
"Được thôi, không khi dễ em nữa." Anh đem ly sữa tới, "Uống nhanh đi, sau đó đi ngủ, đêm nay không cho thức đêm nữa, bằng không sẽ thật sự trừng phạt em."
"Dạ, em biết rồi." Cô ngửa đầu đem ly sữa uống cạn, liếm liếm môi.
"Ngoan." Anh ôm cô xuống, bảo cô đi rửa mặt rồi đi ngủ.
——
Đến thời hạn nộp bản thảo thiết kế của vòng hai, Khương Dao giao tác phẩm thiết kế của mình cho ban giám khảo. Rồi bây giờ cô chỉ đang trong giai đoạn chờ kết quả thôi.
Ban ngày lúc làm việc, Băng Thanh tới tìm Khương Dao để nói chuyện tác phẩm của cô.
"Tối qua chị lên mạng nhìn thấy tác phẩm của em, vô cùng tốt nha. Chị cảm thấy rất có hi vọng em sẽ mang giải thưởng về." Lúc trước Băng Thanh đã rất coi trọng Khương Dao, lần này Khương Dao đã cho Băng Thanh thấy tác phẩm của cô rất có sinh khí.
"Băng Thanh tỷ quá khen, em thấy tác phẩm của người khác còn tốt hơn."
"Nhưng là chị cảm thấy thiết kế của em sẽ đem cảm giác mới mẻ cho ban giám khảo, cố gắng."
"Vâng."
Sau khi Băng Thanh rời đi, Khương Dao bị những lời nói động viên của Băng Thanh làm cho cảm động, còn Đái Linh ở bên cạnh thì nội tâm cô ta lại càng thêm khinh thường. Cô ta chứ cho rằng mình nhất định có đủ năng lực để có thể đạt được giải thưởng tốt hơn, cô ta cứ nghĩ căn bản mình không kém hơn so với Khương Dao.
Buổi trưa, Khương Dao vụng trộm chạy vào văn phòng Cố Mục Niên để ăn cơm. Anh mở ra cơm hộp, đem đôi đũa đưa cho cô, ôn nhu nói: "Anh thấy cuộc thi này, việc em mang giải về thì không có vấn đề gì."
"Thật không? !" Cô lại không nghĩ đến anh cũng cho như vậy.
"Ừm, hơn nữa ở trên mạng tác phẩm của em còn còn có tiếng vang lớn hơn một chút. Có một số nhà thiết kế có tiếng còn bình chọn cho tác phẩm của em."
Khương Dao vui vẻ che mặt, "Nghe anh nói như vậy, em cảm thấy an tâm hơn."
Anh cười cười, "Cô gái ngốc, mau ăn cơm đi."
Mấy ngày nay, độ nóng của tác phẩm thiết kế của Khương Dao không ngừng tăng lên, tất cả đều là điềm báo tốt.
Nhưng mà vào buổi chiều ngày nào đó, có một nhà thiết kế châu báu ở trên weibo "Thao thao bất tuyệt" nói tác phẩm của Khương Dao, trên cơ bản đều là không tốt.
"Tác phẩm của Khương tiểu thư này tôi không nhìn thấy bất cứ điểm nào có liên quan tới chủ đề 'Tinh thần phấn chấn' cả, với lại cách bố trí vòng cổ có chút lỗi thời, nhìn tổng thể cũng rất quái lạ..." Tóm lại đây chính là một bài bình xấu về tác phẩm của Khương Dao, trong đó còn mang theo ẩn ý châm chọc.
Dương Nhược đưa tin này cho Khương Dao xem, cô ấy cũng rất tức giận nói: "Cái người Từ Chi này nói năng đều là lộn xộn cái gì đây chứ, đúng là không có gu thẩm mỹ mà!"
Từ Chi đăng bài viết đó lên weibo không bao lâu thì phía dưới đã có hàng ngàn lượt bình luận, có rất nhiều người bắt đầu đi theo chiều hướng tiêu cực của Từ Chi. Làm cho chuyện nàu càng ngày càng lớn.
Khương Dao nhìn kỹ nội dung trên weibo một chút, cô có cảm thấy người này rất bất mãn với cô a...
Cô lắc lắc đầu, cầm điện thoại trả cho Dương Nhược. Dương Nhược an ủi cô: "Khương Dao, em không sao chứ?"
Cô nở nụ cười, sắc mặt mây trôi nước chảy, " Có cái gì đâu, mỗi người đều có quyền tự do ngôn luận. Hơn nữa có nhiều chỗ nói cô ấy nói cũng không phải là không có đạo lý." Bản chất Khương Dao là người không thích chuyện nhỏ xé ra chuyện to, có thể không so đo thì cô liền không so đo.
"Ừm, em nói cũng phải, nhưng phía dưới cũng có rất nhiều người thích tác phẩm của em nên họ đang vì ngươi nói chuyện đây."
Khương Dao cũng không biết việc tranh luận này có ảnh hưởng đến việc ăn điểm ở tác phẩm cô với ban giám khảo hay không, nhưng mà cho dù có ảnh hưởng thì cô cũng không có cách nào tránh khỏi. Cô không đem chiyeenj này đặt nặng trong lòng, nhưng mà cô lại không ngờ rằng đến lúc chạng vạng, Từ Chi lại đăng một tin weibo.
"Thích tác phẩm của Khương tiểu thư, cũng không cần ở weibo của ta giương nanh múa mép, tôi chỉ là phát biểu ý kiến cá nhân mà thôi, chỉ có vậy cũng không cho phép sao? Sự yêu thích hay chán ghét cái gì đều bị quy định sao? Thực lực của Khương tiểu thư thì tôi đã biết đến, năm trước ở nước ngoài trong một cuộc thi thiết kế, tôi cũng từng tham gia, đã từng thấy qua phong thái của cô ấy, cô ấy đạt được giải nhất rất lợi hại."
Ở phái dưới weibo có một bình luận là như vậy : "Năm trước trong cuộc thi thiết kế ở Anh quốc, tôi cũng đã xem qua tác phẩm của Từ tiểu thư và của Khương tiểu thư, cá nhân tôi không phân cao thấp, chỉ có thể nói tác phẩm của Khương tiểu thư rất phù hợp với khẩu vị của giám khảo. Nhưng mà còn bây giờ là cuộc thi đấu trong nước, hơn nữa Từ tiểu thư cũng không tham gia, sao cô có thể nói những lời này a."
Một lát sau Từ Chi trả lời lại bình luận đó: " icon [ buông tay ] trước kia tôi không hiểu biết phong cách thiết kế của Anh quốc cho nên không có cánh nào thôi."
Khương Dao nhìn thấy tin này, chân mày cau lại. Rốt cuộc cô cũng nhớ ra Từ Chi là người nào.
Năm trước cô và Từ Chi đã tham gia cuộc thi thiết kế ở Anh quốc, lúc ấy Khương Dao đạt thành tích cao hơn cô ta, nên Từ Chi liền bày tỏ thái độ không phục, thậm chí ngấm ngầm hại người nói do Khương Dao có quan hệ tốt với ban giám khảo; bởi vì Khương Dao và một trong số ban giám khảo ấy kà bạn học cùng trường.
Lúc đó khi Khương Dao nghe thấy chuyện đàm tiếu này, cô cũng không nói gì.
Lúc này, cô lại nhìn những phát ngôn của Từ Chi đối với tác phẩm của cô một lần nữa, phát hiện ra đây cũng là biểu hiện của sự ganh ghét. Những lời bình luận sắc bén do yếu tố cá nhân ảnh hưởng tới.
Khương Dao vừa tắt weibo đi, liền có tin nhắn tới của Cố Mục Niên: (Tan làm thôi. )
Nàng đứng lên thu dọn đồ đạt xong, liền đi xuống thang máy, bây giờ Cố Mục Niên đã ở trong xe chờ nàng .
Cô vừa vào xe, liền than nhẹ một tiếng, anh hỏi: "Làm sao thế?"
Cô đem chuyện Từ Chi kia nói cho anh nghe, Cố Mục Niên im lặng nghe xong, miệng cười lạnh một tiếng: "Người nọ thật đúng là tự cho rằng mình có bao nhiêu cân lượng mà dám so tài với Dao Dao của anh chứ."
Nghe anh che chở cho cô như vậy, trong lòng liền ấm áp hẳn lên.
Xe đến tiểu khu, hai người xuống xe, anh nắm lấy tay cô đi vào nhà, an ủi: "Dao Dao, người như thế em không cần để ở trong lòng. Bọn họ chỉ đố kị với em thôi."
Khương Dao gật đầu, " Chính là trong lòng em không thoải mái một chút thôi, không sao đâu." Từ trước đến giờ gặp chuyện gì cô cũng rất bình tĩnh, không thích quá đau lòng vì chuyện nhỏ nhặt.
"Thứ bảy diễn ra buổi lễ trao giải ở Thượng Hải, anh sẽ đi cùng em." Đến lúc trao giải nhất định sẽ có rất nhiều nhà thiết kế châu báu đến tham gia. Ngày đó nhất định rất "Náo nhiệt", nên anh nhất định sẽ ở bên người Khương Dao để chăm sóc cô.
Cô giật mình, "A? Anh muốn đại diện Chí Sinh đi sao?"
"Ngu ngốc..." Anh ôm lấy cô, hôn lên môi cô một cái: " Anh không đại diện cho Chí Sinh, anh đi với tư cách là bạn trai của em."