Edit & Beta: Lady
"Hả?" Cô kinh ngạc.
Anh giải thích: "Nhà em cách công ty rất xa, bình thường đi làm tốn rất nhiều thời gian, giống sáng nay, loại tình huống này nhất định không phải là lần cuối cùng. Hơn nữa em ở trong nhà, dì Khương nhất định sẽ mua thức ăn ngon cho em mỗi ngày. Không bằng chuyển ra, phòng ở thì em không cần lo lắng, anh sẽ tìm giúp em."
Cô nghe xong cảm thấy rất có đạo lý, nhưng mà trong lúc nhất thời cô lại không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ cô vẫn rất lưỡng lự.
"Em sẽ đi về hỏi ba mẹ em. Nếu họ không có ý kiến gì, em đây sẽ cân nhắc chuyển ra ở riêng." Cô cũng hiểu được bây giờ cô đã có công việc, không thể luôn ỷ lại vào gia đình.
Cố Mục Niên dịu dàng nói: "Ừm. Mau đứng lên đi rửa mặt đi."
Khương Dao sửa sang quần áo xong, từ phòng nghỉ của anh đi ra, "Em đi trước đây."
"Ừm."
Tiểu Lý ngồi ở bên ngoài, nhìn Khương Dao đi ra, lại vừa thấy, cô đã vào phòng được khoảng một giờ ...
Sếp sẽ không cùng cô ấy... Ai u, anh ấy không dám suy diễn nữa.
Khương Dao nhìn Tiểu Lý khẽ vuốt cằm, sau đó cho cô một nụ cười tươi, nên cô đành phải nhấc khóe miệng lên cười một cái, trong lòng rất lúng túng.
Cô trở lại bàn làm việc, thì Đái Linh đi tới, đem một phần văn kiện vứt xuống bàn làm việc của cô: "Xế chiều hôm nay đem phần tài liệu trang sức này viết tay đi."
"Nhiều như vậy..." Này có bốn năm trang giấy A4.
Đái Linh nhíu mày: "Mỗi nhà thiết kế vừa mới tiến công ty đều phải làm, cô phải làm quen dần, bao gồm độ cứng, độ nóng chảy, đánh dấu sản phẩm. Cô còn phải nhớ thật kĩ những điều đó, đừng tưởng rằng có hậu thuẩn thì rất ghê gớm."
Câu nói sau cùng, tuy rằng cô ta thả thấp âm lượng, Khương Dao lại nghe thấy rất rõ ràng thấu đáo.
"Được, tôi chép." Cô nhỏ giọng, quay đầu nhìn cô ta, "Nhưng mà Đái tiểu thư, đừng nói những lời nói vu khống như thế, không phải tất cả mọi người ai cũng thích ngấm ngầm giở trò như vậy đâu."
Khương Dao mỉm cười, gương mặt chất phác, ngồi xuống bắt đầu chép. Còn Đái Linh thì ở bên cạnh nhìn chằm chằm Khương Dao mà nghiến răng.
Cô ta đã nghe trưởng phòng Giang nói qua, lúc Khương Dao phỏng vấn đã nịnh hót Băng Thang. Mà Băng thanh là nhà thiết kế chính, Băng Thanh đã tán đồng thì trên cơ bản chính là nửa bàn chân bước vào Chí Sinh tập đoàn .
Không phải là Khương Dao có Băng Thanh làm chỗ dựa sao? Cô ta cảm thấy cô gái này rất dễ đối phó, giống như quả hồng nhỏ vậy, chỉ cần một cái xiết tay là đã bóp nát.
Sau khi Khương Dao trở về, hỏi ý kiến của ba mẹ, bọn rất tán thành việc con gái chuyển ra ngoài ở. Đầu tiên là vì công việc, thứ hai là vì có Cố Mục Niên, bọn họ cũng rất yên tâm.
Khương Dao đem kết quả nói cho Cố Mục Niên, anh nói tuần này sẽ mang cô đi xem phòng.
--
Sáng sớm thứ bảy, Cố Mục Niên lái xe, mang theo Khương Dao đến một tiểu khu xa hoa - Cẩm Tâm Uyển. Mảnh đất này rất gần trung tâm thành phố, nhưng mà tiếng động cũng không quá ầm ĩ, giao thông rất nhanh và tiện, nếu đi bộ đến tập đoàn Chí Sinh thì chỉ mất hai mươi phút.
Ánh nắng chói lọi chiếu xuống đất, nhu hòa đậm nhạt. Xe chậm rãi lái vào trong tiểu khu, chung quanh cây cối được chăm sóc rất tốt, còn rất yên tĩnh.
Xe dừng lại, Khương Dao xuống xe mắt nhìn phong cảnh xung quanh, vừa muốn cảm thán phong cảnh nơi này rất tốt, thì nghe thấy phía sau có người gọi cô: "Khương Dao -- "
Cô nghi hoặc quay đầu, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt.
"Anh Vu Thần!" Ánh mắt của cô trừng nhỏ, cảm thấy khó có thể tin được. Cô đi tới chỗ anh ấy, lại thấy anh ấy cười vui vẻ.
"Khương Dao, đã lâu không gặp. Em cao hơn một chút rồi." Anh ấy còn thân thủ khoa tay múa chân.
Cố Mục Niên từ trên xe bước xuống, nhìn thấy bạn bè tốt muốn động thủ động cước với Khương Dao, thì đem anh ấy kéo sang một bên.
"Người bạn mà anh nói, chính là anh Vu Thần sao?" Vu Thần và Cố Mục Niên rất thân thiết, tự nhiên cũng là từ nhỏ biết đến Khương Dao. Lúc trước bọn họ coi như là bạn bè rất tốt, lúc tết âm lịch, Vu Thần và hai người còn cùng nhau đi ra ngoài chơi nữa.
Cô không nghĩ đến, nhiều năm sau gặp lại, thì lại ở trong tình cảnh này.
"Ừm, chủ phòng là cậu ấy." Cố Mục Niên thản nhiên nói.
Vu Thần ho nhẹ vài tiếng, "Được rồi, đi lên xem một chút đi."
Khương Dao đi ở phía trước, hai người đàn ông đi theo ở phía sau. Vu Thần nói với người nào đó: "Sao tôi lại có cảm giác Khương Dao đã thay đổi, xinh đẹp lên không ít... Càng có mị lực ."
Cố Mục Niên đưa ánh mắt nhìn cô gái nhỏ ở phía trước, mặc chiếc đầm hai dây màu xanh, bên ngoài khoác một áo sơmi màu xanh nhạt, làn da cô nhờ vậy mà càng trắng lên như tuyết, bộ dáng và đường cong vốn có càng được tôn lên.
Anh dời ánh mắt, giọng nói lãnh đạm: "Đừng nhìn chằm chằm người khác, hèn, đáng khinh."
"Dựa vào gì chứ" Vu Thần đánh anh một cái: "Suy nghĩ của cậu không trong sáng mà lại còn nói tôi."
"Cút."
Ba người đến nơi, Vu Thần mở cửa ra, để cho Khương Dao đi vào tham quan một chút.
Căn phòng lấy màu lam, trắng, xanh làm chủ đạo, đi vào trong, đầu tiên là bước qua một cánh cửa vòm tròn màu xanh biếc là đến phòng khách. Tường ở phòng khách là màu trắng, trên sô pha lại điểm xuyết chút màu xanh, treo trên vách tường có treo sao biển, vỏ sò và các bức họa nghệ thuật, trên bàn trà còn có hình vẽ trên gạch men nữa.
Bàn ăn cũng lấy chất liệu gỗ làm chủ, ở giữa phòng ăn và phòng bếp còn có một quầy bar nhỏ.
Đi quanh phòng xong, Vu Thần hỏi cô có vừa lòng hay không.
"Ừm, đây là phong cách Địa Trung Hải sao?"
"Đúng không?" Vu Thần quét mắt Cố Mục Niên.
Khương Dao đi đến bên cửa sổ, kéo chiếc màn che màu trắng ra, nhìn xuống hoa viên nhỏ dưới chung cư.
Từ trong nội tâm cô rất thích nơi này, căn phòng này trang trí cũng rất đẹp, nhưng mà lại là nơi xa hoa, có lẽ giá cả rất xa xỉ, cô không biết tiền lương bây giờ của cô có thể trả hết hay không, cô cũng không muốn dựa vào cha mẹ.
Cô quay đầu, nhìn thấy hai người họ đều ở đây ung dung nhìn cô, giống như đang đợi cô trả lời.
Một giây sau, cô đi đến trước mặt Cố Mục Niên, kéo ống tay áo của anh, nhẹ giọng nói: "Anh lại đây, em cùng anh nói chuyện."
Vu Thần nở nụ cười, chọc sắc mặt cô hồng lên, Cố Mục Niên nén ý cười trên khóe miệng xuống, ném cho Vu Thần một cái liếc ngang.
"Được được được, tôi tránh đi, cho các người thời gian riêng." Vu Thần xua xua tay, đi sang bên kia.
"Làm sao vậy em?" Cố Mục Niên hỏi.
"Em rất thích phòng này, nhưng mà... Có lẽ tiền thuê nhà rất đắc? Cho nên anh có thể nói với anh ấy bớt tiền nhà một chút hay không?"
Anh nghe vậy, khóe môi cong lên.
"Cầu xin anh, cầu xin anh đấy." Vẻ mặt cô khẩn cầu.
"Ừm, anh sẽ nói với cậu ấy."
Cố Mục Niên đi nói vài câu với Vu Thần, cuối cùng Vu Thần lại đây, nói ra một cái giá, giá cả thấp đến mức Khương Dao không tưởng tượng được.
"Aida, bây giờ phòng này anh cũng không dùng. Đây là giá hữu nghị, người khác anh còn không cho đâu. Khương Dao, em cứ yên tâm ở đi." Vu Thần nói.
Cô cảm kích gật đầu: "Cám ơn, hôm nào đó em sẽ mời anh ăn cơm."
"Một lời đã định."
Khương Dao thanh toán một tháng tiền thuê nhà, ngày mai sẽ chuyển qua đây.
Xem phòng xong, lúc đi trở về, Vu Thần nói với Cố Mục Niên: "Thế nào, yên tâm chưa? Nhưng mà tiền này hẳn là nên chia cho tớ một chút, mặc dù phòng đó là của cậu, nhưng mà tốt xấu gì thì cũng là thông qua danh nghĩa của tớ để thuê cho em ấy."
Cố Mục Niên nhăn mày một cái: "Da mặt của cậu rất dày đấy."
"Dùng cả một năm để trùng tu phòng ở, rốt cuộc thì tới tận bây giờ cũng đã phát huy hết công dụng. Cố Mục Niên, cậu thật sự là có mưu kế từ lâu." Vu Thần lắc đầu.
Cố Mục Niên tự động cắt ngang ý tứ của anh ấy, nhanh chân mà bước đi.
"Thừa nhận đi, cậu vẫn không buông bỏ được." Gió lạnh thổi bay, đem những lời nói của Vu Thần thổi đến bên tai anh rồi lại thổi tán ở không trung.
Nghe vậy, bước chân anh dừng lại, sau đó lại tiếp theo bước nhanh về phía trước.
--
Buổi chiều, Khương Dao đem đồ đạc chuyển đến nơi này. Bởi vì đồ đạc không nhiều nên cô không nhờ dịch vụ chuyển nhà của công ty, nhưng mà Cố Mục Niên lại đến giúp.
"Này, hai ngày nay anh không bận rộn sao?" Cô ném cho anh một bình nước khoáng.
"Không bận." Anh chỉ vào sô pha, trước hết là bảo cô ngồi nghỉ ngơi một lát.
Cơ thể Khương Dao nhỏ nhắn, quả thật mệt muốn chết rồi, nên cô cũng không cậy mạnh.
Vì vậy nên cô đành nhìn anh đem tất cả sách và hành lý của mình chuyển vào nhà. Hôm nay anh mặc một bộ quần áo màu xám sẫm, lúc xách đồ đạt, cơ bắp ở phần cánh tay của anh hiện ra, rắn chắc mà không khoa trương.
Anh không chút mệt mỏi nào, trầm mặc mà hiệu suất cao giúp cô mang hành lý chất đống ở ngoài cửa.
Aida, cô đột nhiên phát hiện ra... Anh rất có mị lực nam tính.
Bận rộn xong, anh đi đến bên cạnh cô. Cô lập tức ân cần đem nắp bình nước mở ra, đưa tới trước mặt anh: "Cực khổ cho anh rồi, uống nước đi."
Anh tiếp nhận, ngửa đầu xuống, hầu kết khẽ động, cái cằm với đường nét thanh thuần, lưu loát.
Anh ngồi xuống, Khương Dao cũng ngồi sát vào anh, lấy ngón tay đâm chọc vào cánh tay anh.
Anh dùng con ngươi đen nhìn đôi mắt ngọc mày ngài của cô, cô lập tức cười "ha ha". Anh cũng gợi lên khóe môi, tất cả sự mệt mỏi đều biến thành hư vô.
"Cám ơn, hôm nay vất vả cho anh." Cô nói.
"Không có gì."
Hai người tùy ý trò chuyện trong chốc lát, thì anh nói muốn về nhà. Khương Dao tiễn bước anh, nhìn gian phòng trống rỗng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác cô độc.
Lại muốn bắt đầu sống một mình sinh hoạt.
Cô thở dài, bắt đầu thu xếp đồ đạc, đem sách cùng quần áo cất xong. Cứ tất bật như vậy thì cũng đã đến hơn tám giờ tối, cơm chiều cô còn chưa ăn.
Cô vừa định đi nấu chút mì, thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô đoán không ra đã muộn như vậy rồi mà còn có ai tới nữa, là Cố Mục Niên sao? Nhưng mà sao anh lại tới đây giờ này?
Cô nâng cao lòng cảnh giác, nhìn qua lỗ mắt mèo để nhìn ra phía ngoài, phát hiện ra thật sự là anh!
Cô lập tức mở cửa, ánh mắt chớp vài cái.
Cô nhìn anh, phát hiện có gì đó không đúng, sao anh lại mặc quần áo ở nhà? !
Cố Mục Niên đầy hứng thú mà nhìn phản ứng kinh ngạc của cô: "Thật bất ngờ sao?"