Edit by Thanh tỷ
Chương 440: Vân Hoán, cậu là tên cầm thú
Tiểu Lam là đệ đệ của Phi Hồng, Phượng Khuynh Ca đương nhiên sẽ nhớ nó, nhưng mà nhớ nhất vẫn là thiếu niên trong trẻo lạnh lùng kia.
Phi Hồng ngạo kiều khẽ gật đầu, đáy mắt là một mảnh ôn nhuận: "Ừm, cuối cùng đã độ kiếp thành công, mặc dù có chút đần, nhưng tốt xấu gì cũng không làm mất mặt Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta."
Phượng Khuynh Ca khẽ cười, tiểu Phi Hồng của nàng luôn ngạo kiều như vậy, nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng trong lòng vô cùng vui vẻ, sợ là vừa cảm ứng được đã không kịp chờ đợi chạy đến nói cho nàng biết, nhưng trên mặt cứ cố ý giả bộ không phải chuyện gì to tát.
"Vậy à..." Phượng Khuynh Ca vuốt vuốt mái tóc dài của mình, mắt phượng nhắm hờ, không nói được có bao nhiêu gợi cảm chọc người: "Chúng ta đi thăm họ một chút đi, vừa vặn ta cũng nhớ tiểu Nhất Nhất, ngươi cũng nhớ Tiểu Lam."
Trong lòng Phi Hồng hơi động, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, không chút biểu tình khác thường: "Ai nhớ tên ngu xuẩn kia."
Nói xong, thân thể nho nhỏ hóa thành một đạo hồng quang bay vào phượng giới, chỉ còn thanh âm trong trẻo lành lạnh vang lên: "Ngươi vẫn nên kiềm chế một chút đi, túng dục quá độ, thương thân."
Cơ thể Phượng Khuynh Ca nghiêng một cái, suýt chút ngã xuống giường, bĩu môi thầm nghĩ, tiểu Phi Hồng đúng là không dễ chơi.
"Ca Nhi ~" Âm thanh u oán của mỗ nam nào đó truyền đến.
Phượng Khuynh Ca xoắn xoắn lọn tóc trên tay, môi đỏ hơi bĩu: "Hóa ra ngươi vẫn còn ở đây à."
Quỷ Đế bị xem nhẹ cũng không giận, trực tiếp xông tới, giống như trung khuyển hôn lên khóe miệng Phượng Khuynh Ca.
Phượng Khuynh Ca có chút ghét bỏ đẩy hắn ra: "Còn không mau đi chuẩn bị, ta muốn đi thăm tiểu Nhất Nhất, ngươi nhớ chuẩn bị thêm nhiều đồ tốt vào đấy. Lần trước tiểu Nhất Nhất đi vội vàng, ta còn thật nhiều đồ còn chưa kịp đưa cho nàng ấy."
Quân Mặc Ly nghe vậy, lập tức đi xuống chuẩn bị, lời của Ca Nhi chính là thánh chỉ. Sau đó, dưới vẻ mặt tràn đầy nước mắt của quản gia, suýt chút nữa thì chuyển toàn bộ Quỷ Các đi.
Phượng Khuynh Ca mắt phượng sáng rực, tiểu Nhất Nhất, chờ tỷ tỷ tới tìm ngươi.
(Truyện chỉ được đăng trên trang truyenwiki1.com @thanhty1412)
Giờ phút này, Tần Nhất đang cùng Vân Hoán tìm Tần Hàn Vũ, không hề biết Phượng Khuynh Ca sắp cho mình một cái kinh hỉ.
Vân Hoán nắm tay Tần Nhất, còn Tiểu Lam đang nằm trong lòng anh, cái đầu nhỏ gác lên vai anh. Hai lớn một nhỏ, nhìn thật giống một nhà ba người.
Cũng may trước khi trời tồi, rốt cuộc Tần Nhất cũng tìm được nhóm người Tần Hàn Vũ.
Tần Hàn Vũ nhìn thấy Tần Nhất, lập tức bỏ lại đám người phía sau chạy về phía cô. Nhưng nghĩ đến Tần Nhất không thích anh ôm cô, chỉ đành nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của cô, trong mắt phượng thâm thúy không hề che giấu được sự lo lắng của anh.
"Bảo Bảo, em không sao chứ, có bị thương không?"
Mặc dù biết Tần Nhất tự nguyện để Hắc Ưng bắt đi, nhưng Tần Hàn Vũ vẫn rất không yên lòng.
"Tôi không sao, anh không cần lo lắng." Tần Nhất nhàn nhạt trả lời.
"Không có việc gì là tốt rồi." Tần Hàn Vũ thở phào một hơi, sự lo lắng sốt ruột giữa hai đầu lông mày cũng từ từ biến mất.
Anh đang định hỏi Tần Nhất có biết người phía sau màn là ai hay không, thì nghe thấy tiếng Đặng Bảo Bình kinh ngạc nói: "Nam, nam thần...khi nào thì cùng Đế thiếu có bảo bảo lớn như vậy?"
Tần Hàn Vũ sửng sốt, lập tức nhìn về phía Vân Hoán, kết quả đập vào mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, mắt phượng long lanh ánh nước, môi mỏng phấn nộn, trắng nõn tinh xảo, hoàn toàn là thể kết hợp giữa Tần Nhất và Vân Hoán.
Tần Hàn Vũ giận dữ, không thèm để ý đến cái gì nữa, túm lấy Vân Hoán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bảo Bảo còn nhỏ như vậy, cậu vậy mà...tên cầm thú này!"
Bảo Bảo nhà anh mới hai mươi mốt tuổi, còn nhỏ như thế, tên cầm thú này sao lại có thể hạ được miệng?
Trán Tần Nhất rơi xuống vài đường hắc tuyến, cô đã không còn nhỏ nữa, được không? Ở tận thế, nữ dị năng giả hai mươi mốt tuổi còn chưa kết hôn đều được gọi là "gái ế".
Chương 441: Cậu cả
Vân Hoán bị Tần Hàn Vũ nói như vậy cũng không phản đối, chỉ chậm rãi nói với Tiểu Lam: "Gọi cậu cả."
Đây xem như khẳng định lời nói của Đặng Bảo Bình?
Đôi mắt long lanh ánh nước của Tiểu Lam nhìn Tần Hàn Vũ, mặt mày cực kỳ giống Tần Nhất, giọng trẻ con mềm mềm nhu nhu vang lên: "Cậu cả."
Trái tim Tần Hàn Vũ mềm nhũn, có chút rối tinh rối mù không biết làm sao. Anh nhìn bé con trên lưng Vân Hoán, trong lòng lại nghĩ đến Tần Nhất khi còn bé. Bảo Bảo nhà anh khi còn bé có phải cũng như thế này không, nho nhỏ xinh xinh, khiến cho trái tim người ta mềm muốn tan chảy.
Còn trong lòng Tiểu Lam thì đau đến muốn mắng chửi người, mẹ nó, nam nhân này vậy mà dám bóp mông nhỏ của nó! Nếu không phải nó đánh không lại, nó thật sự muốn dùng móng vuốt cào xước gương mặt tuấn tú của tên nam nhân này.
Tần Hàn Vũ đang định trả lời Tiểu Lam thì lại nghe thấy Đặng Bảo Bình nói: "Không đúng, nam thần hôn mê năm năm, đứa bé này nhìn qua mới ba bốn tuổi, thời gian có vẻ không khớp."
Trong nháy mắt Tần Hàn Vũ hoàn hồn, quả thực thời gian không khớp.
Thế nhưng đứa bé này, từ đường nét gương mặt đến thần thái đều có bóng dáng của Vân Hoán và Tần Nhất. Đây...rốt cuộc là chuyện gì?
Tần Hàn Vũ nhìn về phía Tần Nhất, đôi môi hơi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra.
Được rồi, đây là chuyện riêng của Bảo Bảo, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Tần Nhất đầu đầy hắc tuyến, nhưng lai lịch của Tiểu Lam quả thật có chút khó nói. Vì vậy chuyện của Tiểu Lam cứ như vậy được bỏ qua.
"Đúng rồi, hai người thế nào rồi?" Lúc này Tần Hàn Vũ mới nhớ tới hỏi Tần Nhất chuyện phát sinh về sau.
Tần Nhất nói lại đơn giản với Tần Hàn Vũ, nhưng không nhắc tới tiến sĩ Lâm với anh. Không phải không tín nhiệm Tần Hàn Vũ, chỉ là không cần thiết.
Có thù với tiến sĩ Lâm là cô, cô sẽ tự mình báo thù.
Đặng Bảo Bình mở to hai mắt nhìn: "Nói như vậy, thực vật biến dị gì đó đều là gạt người? Thật đáng tiếc, em còn muốn nhìn thử một chút xem nó có bộ dáng như thế nào."
"Ừ, là gạt người, chỉ là có người muốn dẫn chúng ta tới đây." Tần Nhất nhàn nhạt nói.
Dương Tình Thiên buồn cười cốc nhẹ lên trán Đặng Bảo Bình: "Em ý, nơi nào có náo nhiệt là liền muốn tới hóng hớt."
Đặng Bảo Bình dí dỏm lè lưỡi một cái, Tần Nhất nhìn cũng thấy buồn cười.
Cốc Tiệp vẫn gương mặt đơ như cũ, thế nhưng từ trong mắt cô ấy cũng có thể nhìn ra ý cười dịu dàng.
"Nam thần, tiếp theo chị muốn đi đâu?" Không nhìn thấy náo nhiệt, Đặng Bảo Bình quay lại hỏi lộ tuyến của Tần Nhất. Nếu như nam thần có thể trở về căn cứ với các cô thì thật tốt.
"Tôi định đi một chuyến đến căn cứ thành phố Z." Tần Nhất thật thích cô gái nhỏ với gương mặt tròn trịa này, cho nên đối với cô ấy luôn có nhiều hơn mấy phần kiên nhẫn.
Đặng Bảo Bình mở to đôi mắt lấp lánh: "Thật ư? Quá tốt rồi! Nam thần, chúng ta lại có thể đi cùng nhau."
"Đúng vậy, xin chiếu cố nhiều hơn."
Tiểu Lam làm ổ trong ngực Vân Hoán, con người tròn xoe chuyển động, khuôn mặt bé nhỏ trắng nõn hây hây đỏ, nhìn rất là đáng yêu: "Ta nói này lão nam nhân, nữ nhân kia hình như có ý tứ với Nhất Nhất. Nàng ta thoạt nhìn rất ôn nhu, ngươi nói Nhất Nhất có thể sẽ thích nàng ta hay không?"
Cái tay múp thịt của Tiểu Lam tùy ý chỉ chỉ Dương Tình Thiên đang cười dịu dàng đừng trước. Là thượng cổ Thần thú, Tiểu Lam đối với biến hóa tình cảm của con người rất mẫn cảm, nó vừa nhìn liền phát hiện ánh mắt của nữ nhân tên Dương Tình Thiên kia một mực đều dính trên người Nhất Nhất, không hề rời đi.
Tuy Tiểu Lam không biết cái gì gọi là yêu, thế nhưng nó lại phát hiện ánh mắt của nàng ta và Vân Hoán giống nhau, nhưng nàng ta lại giấu rất sâu.
Ai bảo ngươi bắt nạt thú, cẩn thận ta giúp đỡ người khác đào góc tường của ngươi, hừ.
Vân Hoán nhàn nhạt liếc Tiểu Lam một cái, trong đôi mắt đào hoa thâm thúy mang theo ý lạnh và cảnh cáo. Lập tức, tất cả lời chế giễu đến bên miệng Tiểu Lam liền không phát ra được.
Danh Sách Chương: