Edit by Syrah
Chương 508: Bị lừa gạt, tức giận!
Tuy Thanh Tuyệt là Zombie Vương, nhưng hắn vẫn có chút đơn thuần. Mà lúc này, lần đầu tiên hắn cảm giác được tư vị của sự phản bội, thật sự không hề dễ chịu gì.
Tiến sĩ Lâm vẫn cười rất hòa nhã, ánh mắt ôn hòa. A Sâm từ đống đổ nát lấy ra một cái ghế, sau đó đỡ tiến sĩ Lâm ngồi xuống. Cho dù đang bị thương, nhưng giờ phút này tiến sĩ Lâm vẫn ưu nhã thong dong như cũ.
"Ngu ngốc, cô ta nói rất đúng, ta vẫn luôn lợi dụng ngươi. Vốn dĩ sẽ chậm rãi tiến hành kế hoạch, nhưng hiện tại ta không có thời gian cùng các ngươi diễn kịch nữa."
Khóe miệng tiến sĩ Lâm nhếch lên, ánh mắt nhìn Thanh Tuyệt giống như nhìn một tên ngốc.
"Ngươi, ngươi đừng mơ tưởng." Trạch Ninh đi qua kéo Tần Nhất về phía sau mình, cảnh giác nhìn chằm chằm tiến sĩ Lâm.
"Mơ tưởng?" Tiến sĩ Lâm đột nhiên cười trầm thấp: "Các ngươi bây giờ còn có lựa chọn nào khác sao?"
Khóe miệng nhếch lên hiện ra sự trào phúng.
Vốn dĩ tiến sĩ Lâm tính toán sẽ chậm rãi thực hiện kế hoạch, nhưng hắn cảm nhận được nguồn năng lượng bị ép trong cơ thể sắp không giữ được. Đôi mày nhíu lại, hắn không có thời gian, có một số việc phải nhanh chóng giải quyết.
Tiến sĩ Lâm thở dốc trong chốc lát rồi lại ho khan vài tiếng. Sau đó nhìn vào mắt A Sâm, A Sâm hiểu ý, lập tức vỗ tay, ngay sau đó từng nhóm bóng đen từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được những thứ đó đều mang hình dạng nửa người nửa thú. Trong đó có một người đầu người thân hoa đi tới, cô ta cung kính nhìn tiến sĩ Lâm: "Tiến sĩ, ngài có chuyện gì cần phân phó?"
Thanh Tuyệt và chúng Zombie cũng rất khiếp sợ. Đây đều là bán thú nhân đó! Tuy nhiên bọn chúng đều cảm nhận được đám bán thú nhân này đều có tư tưởng độc lập của mình, rõ ràng nhân tính cao hơn thú tính.
"Quả nhiên ngươi đã thành công." Sắc mặt Tần Nhất tái nhợt, lông mày thanh tú khẽ nhíu.
"Đúng vậy, ta đã thành công." Tiến sĩ Lâm dùng tay che miệng, lại ho khan mấy tiếng, máu từ khe hở giữa các ngón tay từ từ chảy xuống.
Hắn đã thành công, hơn nữa thực lực của đám bán thú nhân này cũng rất mạnh. Thế nhưng không ai biết hắn đã gặp phải điều gì. Nghĩ đến mặt mũi của đám người ở căn cứ Kinh Đô, hắn liền cảm thấy ghê tởm.
"Hoa Thất, gϊếŧ ba người bọn chúng." Tiến sĩ tiện tay chỉ ba người Tần Nhất, Thanh Tuyệt và Trạch Ninh.
Thanh Tuyệt cười lạnh: "Tiến sĩ Lâm, cho dù người của ngươi nhiều, nhưng ngươi cho rằng ta không có sao? Muốn gϊếŧ ta, không đơn giản như vậy đâu!"
Thanh Tuyệt vừa mới dứt lời, Trạch Ninh liền kéo hắn một cái: "Thanh Tuyệt ca, ngươi nhìn..."
Trạch Ninh chỉ chỉ đám Zombie, Thanh Tuyệt quay đầu nhìn, các con dân của hắn đều đứng yên bất động, vẻ mặt dại ra, vừa nhìn là biết đã bị khống chế.
Thanh Tuyệt gào lên tức giận: "Ngươi..."
Tiến sĩ Lâm ôn hòa cười: "Vương, ta thấy các ngươi đừng nên giãy giụa nữa. Ta sẽ đem tin tức các ngươi bị nhân loại trà trộn vào gϊếŧ hại báo cho các Zombie Vương khác."
Thanh Tuyệt bị chọc tức đến nói không ra lời, hắn hiện tại rất hối hận, ban đầu không hiểu sao hắn lại lên cái thuyền giặc này nữa.
"Hoa Thất, lên." Tiến sĩ Lâm hiển nhiên không muốn tiếp tục ở lại nói chuyện với Thanh Tuyệt, hắn có hơi mệt. Lần hóa thú này khiến hắn bị thương tương đối nghiêm trọng, có khả năng cần nhiều thời gian để điều dưỡng.
"Vâng." Bán thú nhân tên Hoa Thất lắc lư đi về phía ba người Tần Nhất.
Chương 509: Chạy
Tần Nhất bỗng nhiên quát lạnh một tiếng, sau đó hướng phía trước tung ra một nắm bột phấn. Bột phấn màu vàng làm mờ mắt người, tiến sĩ Lâm hơi híp mắt lại, đợi khi hắn mở mắt ra thì ba người Tần Nhất đã không thấy đâu.
Bột phấn đập vào mắt, tiến sĩ Lâm cảm thấy con ngươi rất khó chịu, đồ vật nhìn thấy đều mơ hồ không rõ. Hắn nghiến răng nghiến lợi, vậy mà lại để cho người chạy mất.
A Sâm cũng rất khó chịu, mắt anh ta thấy không rõ đồ vật, nhưng vẫn có thể ra ba người Tần Nhất đã chạy mất.
A Sâm cúi người xuống hỏi: "Tiến sĩ, làm sao bây giờ?"
Tiến sĩ Lâm híp mắt, môi mỏng dính máu nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Đuổi theo."
Bên này Tần Nhất cưỡi Tịch mang theo Thanh Tuyệt và Trạch Ninh thật nhanh rời xa tiến sĩ Lâm, một lúc sau, thấy không có người đuổi tới, Tần Nhất mới vỗ vỗ đầu Tịch: "Dừng lại."
Tịch nghe lời dừng lại, đầu to lông xù cọ xát cánh tay Tần Nhất, Tần Nhất cười nhẹ sờ lên đầu nó.
Tần Nhất từ trên lưng Tịch tuột xuống, Trạch Ninh và Thanh Tuyệt cũng xuống theo, trong lúc nhất thời, ba người không biết phải nói gì.
Vẫn là Tần Nhất mở miệng trước: "Kế tiếp các ngươi dự định làm gì?"
Trạch Ninh nhìn Tần Nhất, trên mặt cô vẫn còn lớp hóa trang thành Zombie, thế nhưng mùi trên người lại là của nhân loại. Trong nháy mắt, Trạch Ninh chợt cảm thấy rất khó chịu, sau đó liền buông xuống.
Mặc kệ cô là người hay là Zombie, cô vẫn sẽ là bạn tốt của hắn, Tiểu Thất.
"Ta muốn trở về, tiến sĩ Lâm lợi dụng chúng ta để khai chiến với nhân loại, ta nhất định phải ngăn cản hắn. Trước mắt tốt nhất chính là trở về nói cho những người khác, chỉ sợ họ cũng bị mắc lừa."
Không quá mười mấy phút, Trạch Ninh đã suy nghĩ kỹ hết thảy.
Tần Nhất nhìn Trạch Ninh đầy tán thưởng, cô lúc đầu không nhìn lầm, Zombie này rất thông minh. Có lẽ tương lai sẽ có một ngày, hắn thật sự có thể đạt thành nguyện vọng dưới đáy lòng hắn.
Trạch Ninh nghĩ tới, Tần Nhất đương nhiên cũng nghĩ tới. Tuy đến bây giờ cô vẫn chưa thật sự hiểu rõ mục đích mà tiến sĩ Lâm làm như vậy, nhưng cô cũng không thể để cho hắn đạt được âm mưu của mình.
Nếu như chỉ đơn thuần nhằm vào cô, tiến sĩ Lâm sẽ không tốn công tốn sức như thế.
"Ta cũng nghĩ như vậy, tuyệt đối không thể để cho tiến sĩ Lâm đạt được âm mưu của hắn. Zombie Vương, lần này chúng ta tạm thời đặt xuống mâu thuẫn hai bên, trước tiên giải quyết chuyện này đã."
Tần Nhất nhìn về phía Thanh Tuyệt, vẻ mặt nghiêm túc.
Thanh Tuyệt bị nhìn, vẻ mặt không được tự nhiên: "Ta đã biết."
Hắn mặc dù hồ đồ, nhưng cái gì nhẹ cái gì nặng vẫn phân biệt rõ, giữa nhân loại và Zombie tất sẽ phải có một trận chiến, nhưng lại không phải ở thời điểm này.
Lời Thanh Tuyệt nói, Tần Nhất vẫn tin. Thuộc hạ dưới tay hắn nhiều như vậy, Thanh Tuyệt chắc chắn không nỡ từ bỏ, cho nên, bọn hắn sẽ còn trở lại.
"Các ngươi trở về phải cẩn thận một chút, tiến sĩ Lâm sợ rằng sẽ không dễ dàng buông tha các ngươi như vậy. Có điều bột phấn của ta sẽ khiến cho bọn hắn khó chịu mấy ngày, các ngươi còn thời gian."
Tần Nhất nói xong, lại từ bên trong không gian lấy ra mấy bình thuốc bột: "Nếu như các ngươi đánh không lại, có thể dùng cái này."
Bột phấn này là Khuynh Ca chuẩn bị cho cô, một khi dính vào mắt sẽ có mấy ngày không nhìn thấy đồ vật.
Trạch Ninh nhận lấy, nhìn chằm chằm Tần Nhất một lúc lâu, mắt mèo xinh đẹp tràn đầy vẻ không lỡ: "Tiểu Thất, ngươi bảo trọng."
"Ừm, ta biết." Ấn tượng của Tần Nhất với Trạch Ninh không kém, hơn nữa vừa rồi nếu không phải thiếu niên này cứu cô, khả năng là cô cũng không tránh được bị thương, mặc dù sẽ không chết, nhưng não hải bị công kích cũng không phải chuyện đùa giỡn.
Sau khi Trạch Ninh và Thanh Tuyệt rời đi, rốt cuộc Tần Nhất nhịn không được nôn ra một ngụm máu. Cô vẫn bị thương, dị năng cấp tám của cô căn bản đánh không lại tiến sĩ Lâm, mặc dù cuối cùng cô cũng chiếm được một chút tiện nghi, nhưng não hải không tránh được có chút hỗn loạn không ổn định.
Tịch đi đến trước mặt Tần Nhất, trong đôi mắt hổ màu vàng óng tràn đầy lo lắng: "Chủ nhân, ngươi vẫn ổn chứ?"
Tần Nhất tiện tay lau vết máu trên cánh môi, xoay người leo lên lưng hổ, giọng nói kiên định: "Đi, về căn cứ."