Mục lục
(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Tuy lúc trước bọn họ cũng từng hoài nghi, nhưng hành tung của vị này mơ hồ không rõ, nói không chừng một khắc trước ngươi còn nghe thấy nàng ở phía Bắc làm loạn, tin tức tiếp theo là nàng đang quậy phá ở phía Nam.


Bọn họ muốn xác minh cũng rất khó.


Hơn nữa, một vai ác hống hách trâu bò như vậy, nghĩ thế nào cũng không phù hợp với khí chất của đại thiếu gia!


"Ngọc trưởng lão, Ngài xem, vị này sẽ là thiếu chủ sao?" Nam nhân thấp thỏm dò hỏi.


Có một thiếu chủ như vậy thì...


Bỗng nhiên mong đợi là chuyện như thế nào?


"Tám chín phần mười, gia chủ chỉ kịp nói thiếu chủ ở Bách Lý gia ở đại lục Huyễn Nguyệt, chiếu theo tính tình của gia chủ, đương nhiên sẽ không để thiếu chủ chịu khổ."


Nam nhân có chút khó hiểu: "Ngọc trưởng lão, đệ tử có chút thắc mắc, năm đó gia chủ và đại thiếu gia nháo đến túi bụi, vì sao cuối cùng gia chủ lại..."


Ngọc trưởng lão nhìn hắn một cái, hắn lập tức câm miệng.


Tự mình đi tìm chết cái gì chứ!


Khi hắn cho rằng Ngọc trưởng lão sẽ không nói, không ngờ Ngọc trưởng lão lại mở miệng.


"Năm đó tuy quan hệ của đại thiếu gia và gia chủ như nước với lửa, nhưng thực tế thì trong lòng trong mắt gia chủ đều sùng bái đại thiếu gia. Đại thiếu gia thân là đích trưởng nam, trên người có trách nhiệm trọng đại, thời gian có thể ở bên cạnh gia chủ rất ít. Gia chủ vì khiến cho đại thiếu gia chú ý đến, mới nơi nơi chốn chốn đều đối nghịch với đại thiếu gia, đại thiếu gia không thể không rút ra thời gian quản giáo gia chủ."


Nam nhân kia thổn thức, vậy mà mọi chuyện là như thế.


Khó trách mấy năm nay, bọn họ luôn nhìn thấy gia chủ nhìn linh vị của đại thiếu gia thật lâu cũng không nói tiếng nào.


"Nó còn ở trong thành không?" Ngọc trưởng lão thở dài một tiếng, dời đề tài.


Nam nhân nhanh chóng gật đầu: "Còn ở, nhưng nơi ở thì không không có ai có thể vào được, người của Bách Lý Chiến đã đi qua vài lần, thiếu chút nữa đã chết ở đó."


Ngọc trưởng lão hừ lạnh: "Thật đúng là không an phận."


"Ngọc trưởng lão, không xong rồi." Ngoài cửa có vài bóng người vội vàng chạy vào: "Vị kia ra khỏi thành, người của Bách Lý Chiến muốn cản lại, hiện tại đánh nhau rồi."


Ngọc trưởng lão tức giận đứng phắc dậy, tức giận hừ hừ: "Bách Lý Chiến đúng là chán sống, đi, đi xem."


___


Vu Hoan cạn lời, đầy mặt trào phúng nhìn người đối diện: "Bách Lý Chiến, có phải ngươi có bệnh hồ đồ không? Đồ của ta mà ngươi cũng dám muốn? Ngươi có mạng để dùng sao?"


Hôm nay nàng vừa ra khỏi thành đã bị người của Bách Lý Chiến cản lại, bảo nàng giao Thiên Khuyết Kiếm và Uyên Ương Kính ra.


Nàng cảm thấy mình thật thiện lương.


Bách Lý Chiến mới dám lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích mình như vậy.


Trong mắt hiện lên tia khát máu, nếu hôm nay không giết bọn họ...


Ý nghĩ này Vu Hoan mới vừa nhảy ra, phía sau là một tiếng phá gió, có người đến đây!


Vu Hoan lập tức nhảy lên không trung.


Thân ảnh của Ngọc trưởng lão lập tức xuất hiện trong tầm nhìn của nàng, hắn nhìn Vu Hoan trước một cái, sau đó mới chuyển lên người Bách Lý Chiến.


"Bách Lý Chiến, ai cho phép ngươi động thủ?"


Bách Lý Chiến kinh ngạc, ông ta không biết những người này là ai, những người này cũng không nói rõ thân phận với ông ta, nhưng mà bọn họ ở trong thành, căn bản không có tiếp xúc gì đến Bách Lý Vu Hoan, cho nên ông ta mới dám cản Bách Lý Vu Hoan lại.


Sao bây giờ lại nhảy ra?


Vu Hoan nhìn Ngọc trưởng lão xuất đầu thay mình, ánh mắt lập lòe vài cái, xoay người đi mất.


Dư quang của Ngọc trưởng lão vẫn luôn chú ý đến Vu Hoan, cho nên nàng vừa động, Ngọc trưởng lão cũng động.


"Cô nương..."


Vu Hoan nhíu mày, tốc độ nhanh hơn muốn làm mất dấu Ngọc trưởng lão.


Nhưng Ngọc trưởng lão đuổi theo không bỏ, thân ảnh của hai người rất nhanh đã biến mất trước mặt mọi người.


Ngọc trưởng lão hạ quyết tâm sẽ không bỏ qua cho Vu Hoan, nhưng càng đuổi hắn càng kinh ngạc.


Vị phía trước kia một đường nhàn nhã như đang đi dạo phố, căn bản không có cảm giác cấp bách nào, nhưng hắn ở phía sau đuổi theo có chút lao lực.


Vu Hoan đột nhiên dừng lại, ở trên không trung đứng yên, xoay người nhìn Ngọc trưởng lão.


"Ngươi đi theo ta làm gì?" Ngữ khí của Vu Hoan rất không kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Ngọc trưởng lão cũng tốt đến không chạy đi đâu được.


Không phải không tin nàng sao?


Nếu không tin nàng, con đi theo nàng làm cái lông gì!


Ngọc trưởng lão âm thầm hít thở đều, quả nhiên già rồi, mới có một chút đường như vậy đã chịu không nổi.


"Cô nương, có muốn đi xuống tán gẫu một chút không?" Ngọc trưởng lão tận lực làm bản thân thật ôn hòa thêm một ít.


"Ta và ngươi có cái gì hay mà nói, không đi." Quyết đoán từ chối.


Ngọc trưởng lão: "..."


Hắn đều ăn nói khép nép như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn hắn cầu xin nàng sao?


Tính tình hư như vậy, khó trách bị người ta coi là vai ác.


"Đừng đi theo ta nữa, điều ta muốn nói với các ngươi đều đã nói xong, các ngươi tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta, nếu không thấy lần nào ta đánh lần đó." Vu Hoan lộ ra một hàm răng trắng, âm u nói.


Mắt thấy Vu Hoan lại phải đi, Ngọc trưởng lão lập tức nóng nảy.


Trong đầu bay nhanh xoay chuyển, cuối cùng không biết hắn nghĩ đến cái gì, gọi Vu Hoan lại: "Cô nương."


Mày Vu Hoan nhảy nhảy, đưới chân dùng sức, không khí lập tức xuất hiện gợn sóng, như sóng nước khuếch tán về bốn phía.


Thân ảnh của nàng ở trong không khí lóe lên vài cái, trực tiếp biến mất trước mặt Ngọc trưởng lão.


Ngọc trưởng lão hoàn toàn bị điều đó dọa chết khiếp rồi, thứ vừa rồi là Truyền Tống Trận sao?


Nhưng mà không có ánh sáng truyền tống mà!


Ngọc trưởng lão tỏ vẻ mình sống lâu như vậy, còn chưa từng thấy loại Truyền Tống Trận này...


Không phải, điều đó không phải trọng điểm.


Ngọc trưởng lão nhìn bốn phía trống không, dở khóc dở cười, đuổi theo xa như vậy, nàng mới dùng kỹ năng đó, tuyệt đối là cố ý đúng không!


Vu Hoan không có sử dụng kỹ năng truyền tống, chẳng qua chỉ là thuật ẩn thân tương đối đặc biệt, sau khi xác nhận Ngọc trưởng lão đi rồi, thân ảnh nàng mới chậm rãi hiển lộ ra.


"Cô nương."


Vu Hoan: "..." Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, tính sai.


Vu Hoan từ trên không trung đáp xuống đất, Ngọc trưởng lão cũng nhanh chóng đáp xuống.


Hắn đã nói làm gì có Truyền Tống Trận kỳ quái như vậy, may mắn hắn đợi thêm một chút, nếu không thật sự bị nha đầu này lừa rồi.


"Cô nương, không phải lúc trước cô nương nói nếu gia chủ gặp nạn, cô nương có thể ra tay giúp một lần sao?" Ngọc trưởng lão mở miệng trước.


Vị này hạ quyết tâm sẽ không để ý sự sống chết của gia tộc, hắn cũng không thể dùng tình thân đến nói động nàng.


"Ừ." Vu Hoan cao lãnh gật gật đầu.


Ngọc trưởng lão vừa thấy hấp dẫn được, trên khuôn mặt già đầy nếp nhăn hiện lên tia kích động: "Trước đó vài ngày gia chủ bị người ta tính kế, hiện giờ chỉ còn một hơi thở, nguyện vọng duy nhất của gia chủ là tìm thiếu chủ về, hy vọng cô nương có thể trở về thăm gia chủ, mấy năm nay gia chủ đều luôn nhớ Ngài, nếu không phải sợ những người đó phát hiện, gia chủ cũng sẽ không nhiều năm như vậy mà chẳng quan tâm gì đến Ngài. Hiện giờ những người đó đã phát hiện, tuy còn chưa xác định Ngài chính là thiếu chủ, nhưng vấn đề chỉ là thời gian, Ngài về Bách Lý gia sẽ càng an toàn hơn một ít."


"Đơn giản như vậy?" Vu Hoan nhướng mày.


Ngọc trưởng lão gật đầu, cứ lừa nàng trở về trước rồi nói tiếp.


Còn sau khi trở về, trong tộc nhiều người như vậy, thì cho dù khóc cũng phải khóc giữ nàng lại.


Hạ quyết tâm, Ngọc trưởng lão không khỏi có chút sùng bái bản thân, thật là quá thông minh.


Vu Hoan nhìn thật sâu Ngọc trưởng lão, đương nhiên nàng biết hắn có âm mưu gì.


Nhưng nàng muốn rời đi, những người này có thể ngăn được?


Vu Hoan tính tính thời gian, lúc Dung Chiêu ra tới có lẽ còn có một đoạn thời gian, coi như đi giải sầu cho bản thân cũng được.


Vì thế Vu Hoan cứ như vậy mà đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK