Mục lục
(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Ngọc gia gia..." Bách Lý Nhứ không thể tin tròn mắt nhìn Ngọc trưởng lão, tựa như không hiểu thái độ của Ngọc trưởng lão đối với Vu Hoan.


Đó là thái độ đối với một thiếu chủ sao?


Đó quả thật chính là đang đối đãi với một chủ nhân!


"Ngọc trưởng lão." Bách Lý Hề biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không có biện giải cho Bách Lý Nhứ.


"Gia chủ." Nghe được giọng của Bách Lý Hề, Ngọc trưởng lão lập tức xoay người, cung kính lại kinh hỉ hành lễ: "Ngài tỉnh rồi."


"Ừ, các ngươi dẫn đại tiểu thư xuống dưới trước đi." Bách Lý Hề phân phó những người Ngọc trưởng lão dẫn đến.


"Cha? Ngay cả cha cũng giúp đỡ ả?" Cảm xúc của Bách Lý Nhứ có chút mất khống chế, giãy giụa đứng lên.


"Nhứ Nhi, chuyện vừa rồi là con nói năng lỗ mãng trước, nó mới ra tay với con." Bách Lý Hề có chút bất đắc dĩ, đứa con gái ngoan ngoãn này, sao vừa gặp Vu Hoan đã trở nên không giống nó nữa?


Nghe ra trách cứ trong giọng nói của Bách Lý Hề, trên mặt Bách Lý Nhứ buồn bã: "Ả ức hiếp con như vậy, cha không giúp con thì thôi, còn giúp ả, cha chỉ gặp ả trong một khoảng thời gian ngắn còn không thắng nổi Nhứ Nhi bồi cha nhiều năm. Được được các người đều hướng về ả..."


Bách Lý Nhứ lảo đảo lui về sau, sắc mặt buồn bã, như là bị mọi người vứt bỏ vậy.


"Nhứ Nhi..." Giọng Bách Lý Nhứ dịu dàng gọi nàng ta.


Nhưng Bách Lý Nhứ xoay người chạy ra ngoài mất rồi.


Thần sắc Ngọc trưởng lão phức tạp nhìn ra cửa, Bách Lý Hề có chút tự trách, nghĩ có phải vừa rồi hắn nói quá đáng lắm không.


"Các ngươi mau đuổi theo đại tiểu thư."


Những người khác nhanh chóng đuổi theo Bách Lý Nhứ ra ngoài, trong phòng chỉ dư lại ba người Vu Hoan, Ngọc trưởng lão và Bách Lý Hề.


Không khí có chút quỷ dị.


Vu Hoan lại như không cảm giác được, vẫn là dáng vẻ không coi ai ra gì như cũ.


"Gia chủ..." Ngọc trưởng lão nhỏ giọng gọi một tiếng, tiến lên kiểm tra thân thể Bách Lý Hề trước, mới nhỏ giọng nói thân phận của Vu Hoan bên tai hắn.


Bách Lý Hề nghe xong, trong đầu 'ầm' một tiếng nổ tung, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm Vu Hoan.


Nó không phải con gái của đại ca...


Thật sự không phải...


Thì ra câu nói kia của nó không phải nói giỡn.


Nếu hắn không đưa con bé ra ngoài, thì có phải con bé sẽ không phải chết?


Không, những người đó cũng sẽ không bỏ qua cho con bé.


Bách Lý Hề mấp máy cánh môi, cuối cùng cũng chỉ là hơi hơi thở dài, đứa bé kia vốn nên là rất may mắn, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy...


"Gia chủ, Vu Hoan cô nương nói trong cơ thể Ngài là Khuynh Thiên Phúc, Ngài biết Ngài như thế nào mà trúng độc không?" Ngọc trưởng lão vẫn quan tâm thân thể của Bách Lý Hề nhất.


Bách Lý Hề nói những chuyện ở trong sơn động cho Ngọc trưởng lão nghe một lần.


Hắn hoài nghi con linh thú kỳ quái kia...


"Con linh thú kia trông như thế nào?" Vu Hoan đột nhiên chen vào hỏi.


Bách Lý Hề không biết nên đối mặt với Vu Hoan thế nào, tầm mắt Vu Hoan nhìn qua, hắn theo bản năng tránh đi.


"Diện mạo ta không thấy rõ, quanh thân nó đều có một tầng sương mù..."


Vu Hoan liếc hắn một cái, cúi đầu, không nói chuyện nữa.


Bách Lý Hề và Ngọc trưởng lão cùng nói chuyện gần đây, nghe thấy Nam Cung gia và Sở gia liên thủ, Bách Lý Hề khó có được lộ ra thần sắc phẫn nộ.


"Những người này, quả thật chính là bại hoại... hự..." Bách Lý Hề vừa nói hai câu, lập tức cảm giác trong cơ thể có thứ gì đó đang bò, cắn xé máu thịt của hắn.


"Gia chủ?"


"Ta đã nói rồi, đừng động khí." Giọng nói bình tĩnh của Vu Hoan theo đó vang lên.


Tuy Ngọc trưởng lão không biết gia chủ sao mà tỉnh lại, nhưng hắn nghĩ khẳng định là thoát không được mối liên quan với vị bên cạnh này, không khỏi cung kính thêm vài phần với Vu Hoan: "Vu Hoan cô nương, Ngài thật sự không có cách nào cứu gia chủ sao?"


"Cách ta đã nói rồi, xem hắn có chịu đựng được hay không thôi." Vu Hoan nhún vai.


"Vậy... xin hỏi Dung Chiêu đại nhân khi nào mới có thể ra tới?" Ngọc trưởng lão nghẹn họng.


Từ đâu ra tới, khi nào ra tới, hoàn toàn không có nói rõ!


"Sắp rồi." Vu Hoan quay đầu nhìn bên ngoài: "Giống như có người tới, há... còn không ít đâu đấy, Ngọc trưởng lão ngươi không đi đánh nhau sao?"


Đầu óc Ngọc trưởng lão nhất thời không theo kịp, nhưng giây tiếp theo hắn đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chém giết, lập tức giật mình.


"Đám lão gia hỏa kia thật là không hề sợ hãi." Mặt già của Ngọc trưởng lão tràn đầy giận dữ: "Vu Hoan cô nương, có thể làm phiền cô nương chăm sóc gia chủ một chút không?"


Để Vu Hoan hỗ trợ đánh nhau?


Hay là thôi đi, hắn không lá gan đó, làm gì dám để cho Quỷ Đế Dao Tân giúp mình đánh nhau.


"Ngươi không sợ ta giết hắn thì ta không có ý kiến." Vu Hoan tiếp tục nhún vai.


Khóe miệng Ngọc trưởng lão giật giật, dưới sự bày mưu đặt kế của Bách Lý Hề, thấp thỏm rời đi.


Chờ Ngọc trưởng lão vừa đi, Vu Hoan trực tiếp ngồi xuống mép giường của Bách Lý Hề, bình tĩnh nhìn hắn.


Bách Lý Hề bị ánh mắt của Vu Hoan nhìn đến có chút thấp thỏm, yết hầu lăn lộn vài cái, nhưng một chữ cũng không nói ra được.


"Ta hỏi ngươi, lúc trước ngươi đưa thân thể này đến đại lục Huyễn Nguyệt, đã từng gặp phải chuyện đặc biệt gì?"


Uyên Ương Kính không thể khôi phục thời gian bị xóa sạch, như vậy chỉ có thể từ Bách Lý Hề có được đáp án kia.


Không biết có phải nàng suy nghĩ nhiều hay không, nàng cứ cảm thấy đáp án kia, vô cùng quan trọng với nàng.


"Chuyện đặt biệt gì?"


"Đây là câu hỏi của ta."


"Vu Hoan cô nương hỏi cái này làm cái gì?" Bách Lý Hề khó hiểu, nếu nàng không phải Bách Lý Vu Hoan chân chính thì những việc này có ý nghĩa gì với nàng sao?


"Vừa rồi Ngọc trưởng lão không phải nói với ngươi rồi sao, ta đến trong thân thể này cũng không phải là tự nguyện, có người cố tình an bài, mà thiên phú của thân thể này ở trên đại lục Huyễn Nguyệt cũng không có đáng sợ như lời các ngươi nói, là ngươi làm cái gì hay là ngươi từng gặp phải cái gì?"


Bách Lý Hề lắc đầu: "Lúc ấy ta đưa con bé đến đó đã là sức cùng lực kiệt, có thể bóp méo những ký ức của những người Bách Lý đó đã xem như cực hạn..."


"Vậy chính là ngươi gặp phải chuyện gì, hoặc ngươi từng gặp người thay đổi thiên phú của thân thể này, ngươi nhớ kỹ lại một chút, chuyện này đối với ta rất quan trọng."


Vu Hoan nói vô cùng trịnh trọng, khiến Bách Lý Hề có chút kinh ngạc, càng có rất nhiều thắc mắc.


Chuyện lúc trước, hắn căn bản không nói với bất cứ kẻ nào...


Sao nàng biết được?


Bách Lý Hề nhíu mày lại, ánh mắt có chút mê mang, tựa như lâm vào trong hồi ức.


Thật lâu sau hắn mới nói: "Có một đoạn ký ức rất mơ hồ... Lúc ấy ta bị thương, có thể là ký ức suy yếu, ngoại trừ chỗ này, không có chỗ nào lạ nữa."


Vu Hoan sáng mắt: "Ngươi có thể nhớ lại chi tiết không?"


Bị đôi mắt sáng lấp lánh của Vu Hoan nhìn, Bách Lý Hề rất áp lực nói: "Đoạn ký ức kia rất mơ hồ."


Hắn dừng một chút, nhíu mi, nỗ lực tự hỏi trong chốc lát: "Trong đoạn trí nhớ hình như là có một người nam nhân... giọng nói của hắn rất êm tai, y phục trên người giống như thêu một con chim rất kỳ quái, ta cũng không xác định đó có phải chim hay không... Hắn nói cái gì đó, cùng với làm cái gì ta thật sự không nhớ rõ."


Đoạn ký ức kia vốn dĩ đã mơ hồ, hơn nữa lại cách nhiều năm như vậy, hắn có thể nhớ lại nhiều như thế đã rất không dễ dàng.


Ánh mắt Vu Hoan trầm trầm: "Ta biết rồi, cảm ơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK