Tuyết hòa tan thành nước, thời tiết băng hàn cũng lui, ngày đông giá rét đã qua, xuân ấm tràn về.
Cây trụi cũng đâm chồi, cảnh sắc đơn điệu tăng thêm một chút sắc xanh, làm cho gió cũng không còn lạnh thấu xương nữa.
Sau giấc ngủ trưa, Bạt Thác Vô Nhược biếng nhác khởi động nửa người trên, hé mắt, mu bàn tay che chút ánh sáng lọt vào làm chói mắt.
“Công tử, người tỉnh?”
Liễu nhi vội vàng cầm lấy một kiện trường bào, phủ thêm trên đầu vai cho Bạt Thác Vô Nhược.
Bạt Thác Vô Nhược nói cảm tạ, tươi cười có chút cứng ngắc, kéo lấy trường bào. “Hắn ở đâu?”
Biết ‘hắn’ trong câu nói là ám chỉ người nào, Liễu nhi đáp: “Hoàng Thượng vừa mới tới, chờ trong chốc lát thì liền rời đi.”
Y gật gật đầu.
Kéo đệm chăn ra, cái bụng tròn giấu dưới chăn lộ ra, y ôn nhu sờ soạng vài vòng.
Đã gần tám tháng.
Mang thai thật không phải là chuyện tồi, chính mình tự thể nghiệm, cảm xúc càng khắc sâu.
Nhờ đó mà y có thể sống trong sự ôn nhu của Hoàng Phủ Duật, mỗi khuya khi bụng y bị tiểu hài tử quẫy đạp khiến không thể ngủ yên, Hoàng Phủ Duật sẽ săn sóc giúp y ấn nhu, mãi cho đến cảm giác khó chịu tiêu trừ.
Mùa đông, vì áo bông dày có thể che được cái bụng căng tròn, mỗi lúc chạng vạng, Hoàng Phủ Duật lại đưa y ra bên ngoài tản bộ.
Chỉ có khoảng thời gian đó Bạt Thác Vô Nhược mới có thể rời khỏi tẩm phòng, nếu không, y cơ hồ chỉ quanh quẩn trong phòng, không ra khỏi cửa.
Một mặt là vì ánh mắt dòm ngó của kẻ khác, mặt còn lại là không muốn làm cho Hoàng Phủ Duật khó xử.
Để cho một nam nhân vì hắn mang thai, chuyện này mà truyền đến tai các vị đại thần trong triều, khẳng định bọn họ sẽ quá mức kinh hãi mà thượng tấu này nọ, làm cho Hoàng Phủ Duật phiền lòng.
Hoàng Phủ Duật thân phận cùng người khác bất đồng.
Hắn là quân vương, nhất cử nhất động của hắn, thiên hạ bách tính đều dõi theo.
Trong cung trừ bỏ vị thái y lúc trước đã chẩn mạch ra hỉ mạch cùng nha hoàn Liễu nhi mà Hoàng Phủ Duật phái chăm sóc y ra, không còn ai biết y đang mang thai.
“Công tử, dược của người. Hoàng Thượng đặc biệt dặn dò Liễu nhi khi ngài tỉnh lại nhất định phải thúc giục ngài uống.” Nàng thật cẩn thận nâng chén dược.
“Cám ơn.”
Bạt Thác Vô Nhược mỉm cười tiếp nhận.
Bỗng nhiên, ngón tay tê rần, bát thuốc chưa nâng ổn rơi xuống mặt đất, thanh âm đồ sứ vỡ vụn vang dội trong căn phòng nhỏ.
Y cứng đờ, ánh mắt quái dị nhìn tay trái.
Liễu nhi kinh hô một tiếng, khẩn trương hỏi han: “Công tử, người có sao hay không?”
“…… Không có việc gì.” Y lắc đầu.
Bàn tay trái buông lại nắm, nắm lại buông, liên tục làm vài lần.
“Công tử xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì.” Y nở một nụ cười thản nhiên.
“Công tử trước tiên ở trên giường nghỉ ngơi, Liễu nhi ngao lại một chén dược khác.” Nàng lau sạch nước thuốc trên mặt đất, buông lại câu dặn dò, liền rời khỏi phòng.
Sau khi xác định Liễu nhi đã rời khỏi phòng, nụ cười cũng tắt, vẻ mặt ngưng trọng nhìn vào bàn tay.
Đầu ngón tay ── chuyển dần sang tím…… Không thể khống chế như bình thường.
Như thế nào lại như vậy?
Thân thể y lại xảy ra bệnh chứng gì?
Yên lặng hồi lâu, một cỗ dự cảm bất an dần dần chiếm lấy tim.
Y không phải là… có phải hay không ── sắp chết?
Không cần…… Y không cần.
Ít nhất cũng phải được hai tháng nữa, hãy để cho y có thể chống đỡ thêm hai tháng nữa……
Nắm chặt tay trái, một chút một chút siết chặt.
Ta cầu xin…… cầu xin……
“Giang Tướng quân, đều chuẩn bị thỏa đáng rồi chứ?”
“Vâng, hết thảy theo chỉ thị của Hoàng Thượng.”
“Thời điểm nào có thể xuất binh?”
“Chỉ cần Hoàng Thượng hạ lệnh một tiếng, lúc nào cũng có thể xuất binh.”
Mỉm cười, “Ba ngày sau, xuất binh. Mục tiêu ── Da Luật quốc.”