“Nó động!”
Tay phải để trên tay Hoàng Phủ Duật, Bạt Thác Vô Nhược ấm áp lộ ra nụ cười, “Đã hơn tám tháng, đương nhiên nó sẽ động.”
“Còn có thể chạm được tay của Bảo Bảo.” Bạt Thác Vô Nhược kéo tay hắn để trên bụng sờ soạng, ngón tay di chuyển một chút, sờ lên một vị trí, “Ở trong này.”
Nhíu mi, “Thật nhỏ.”
“Hai tháng sau, có thể thực sự chạm vào Bảo Bảo.”
Nhìn thấy vẻ mặt Bạt Thác Vô Nhược bỗng tái nhợt mất tự nhiên, Hoàng Phủ Duật sờ sờ lên mặt y. “Thân thể ngươi không việc gì chứ?”
Chốc lát sau y mới gật đầu. “Ân.”
“Thật sự?”
“Ân.”
“Mặt của ngươi màu rất khó xem.”
“Hôm nay hơi mệt.”
“Không nên quá mệt mỏi, thân thể ngươi hiện tại không thể so với trước kia, bụng lớn hơn rất nhiều, có thể nằm nghỉ ngơi liền tận lực nằm nghỉ ngơi.”
“Hảo.”
“Hôm nay đi tản bộ chưa?”
“Còn chưa có.”
Ban ngày y căn bản không dám xuất môn.
“Từ từ, trẫm cùng ngươi đi bên ngoài tản bộ một chút.”
“Đợi đến buổi tối hãy đi?”
“Tại sao?”
Bạt Thác Vô Nhược hơi chần chờ, trù trừ một chút sau mới nói: “Đã sắp mùa xuân, không thể phủ hậu y xuất môn……”
“Cho nên?”
Khó xử trong chốc lát, “Người khác sẽ thấy ── bụng……”
Hoàng Phủ Duật không nói gì, trầm mặc hồi lâu.
“Trẫm không ngại.”
Ngẩng đầu, y rất nhanh trả lời: “Chính là ta để ý! Để ý ──” tầm mắt tả hữu ngắm vài lần, y mới do dự tiếp tục nói: “Người khác đối với ngươi đánh giá……”
“Trẫm không ngại.”
“Hoàng Phủ Duật, ngươi là quân vương.”
“Trẫm biết thân phận trẫm.”
“Để cho một gã nam tử vì ngươi sinh hạ con nối dòng…… Truyền đi ra ngoài, sẽ khiến cho sóng to gió lớn, kẻ dưới sẽ không phục.”
“Thì tính sao? Trẫm sẽ có biện pháp áp chế bọn họ, cái đám già nua cổ hủ.” Hắn hừ lạnh.
“Hoàng Phủ Duật.” Y cầm tay hắn, còn thật sự nhìn chăm chú vào mắt của hắn, nói: “Phải làm một minh quân, thuận theo dân tâm, ngàn vạn lần không thể quá cố chấp.”
“Trẫm hiểu được.”
Tay phải hắn nắm lấy tay trái Bạt Thác Vô Nhược, mười ngón giao nhau.
Bạt Thác Vô Nhược thân mình rõ ràng là cứng đờ, nghĩ muốn rút tay về, lại bị Hoàng Phủ Duật nắm quá chặt chẽ.
Y hành động quái dị khiến cho Hoàng Phủ Duật chú ý, “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có.”
Y cúi đầu, bị Hoàng Phủ Duật nắm chặt tay trái, nghĩ muốn nắm, lại lực bất tòng tâm, tay trái so với từ lúc tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, càng thêm vô lực.
Đầu ngón tay từ màu tím đang dần chuyển sang đen, có chút truật mắt kinh tâm.
Hoàng Phủ Duật hình như còn chưa thấy, Bạt Thác Vô Nhược cảm thấy có chút may mắn, từng ngón, từng ngón tay lặng lẽ rút về, giấu ra phía sau, thay đổi tay kia để cho Hoàng Phủ Duật nắm .
Tuy rằng biết một ngày nào đó sẽ bị Hoàng Phủ Duật thấy, nhưng hiện tại ── y muốn tiếp tục giấu diếm, ít nhất giấu được một ngày hay một ngày.
Bạt Thác Vô Nhược hiểu được thân thể đã phát tín hiệu cảnh báo, thẳng thắn mà nói, thân thể y một ngày lại tệ thêm một ngày, mỏi mệt mỗi ngày tăng lên, có thể chống đỡ được đến khi sinh hạ đứa nhỏ hay không còn chưa biết được.
Càng sợ thì càng để ý nhiều, càng để ý lại càng sợ thêm.
Y muốn sống, y không muốn chết, y muốn xem Bảo Bảo trưởng thành.
Biết rõ không có khả năng, nhưng trong lòng vẫn luôn khẩn cầu kỳ tích có thể xuất hiện.
Tính mạng của y rốt cuộc còn được bao nhiêu ngày? Thân thể có cho phép y chống được đến khi đó hay không? Cảm xúc hỗn độn tràn ngập trong ngực, buồn đến khó chịu.
===
Hic! Ta chả biết nói gì, chỉ thấy đau lòng, đọc chương 43-44 ta tự hỏi: suốt một ngày trốn ở tây cung, một ngày đằng đãng thì Nhược ca suy nghĩ những gì?