Thời gian của cha cô, không nhiều lắm.
Lâm Khinh Ngữ biết đó là một ngày kia, bởi vì từng ấy năm tới nay mỗi một năm tết đến cũng vào ngày đó Lâm Khinh Ngữ đi thăm cha. Cái gì cô cũng biết, chính vì vậy, mỗi ngày cô càng giãy dụa và giày vò hơn.
Cô bắt đầu càng ngày càng không muốn đến trường, cô bắt đầu mỗi ngày đều quấn lấy cha. Thậm chí cô bắt đầu muốn thay đổi vận mệnh của cha. Nhưng mà, dường như không có tác dụng gì.
Khi ngày đó tới, Lâm Khinh Ngữ không muốn đi học, cô quấn lấy cha, cũng không muốn để cha ra cửa, nhưng cha Lâm không để ý đến cô “Quấy nhiễu”. Ông vừa bắt đầu an ủi Lâm Khinh Ngữ, nói lời khuyên bảo, đến cuối cùng, lại cho rằng Lâm Khinh Ngữ đang cố chấp đùa giỡn, trầm mặt dạy dỗ cô, để cho cô “Hiểu chuyện”.
Từ sau khi thu nhỏ lại, cho tới bây giờ Lâm Khinh Ngữ đều rất may mắn chuyện của mình đều có thể dùng “Còn nhỏ” để giải quyết, nhưng mà giờ phút này, cô cảm nhận sâu sắc được thân là đứa nhỏ yếu ớt.
Cô bị cha túm đi trường học, suốt dọc đường đến trường, bởi vì biểu hiện hôm nay của Lâm Khinh Ngữ không tốt, cha Lâm còn đặc biệt đánh tiếng với cô chủ nhiệm lớp. Ở cửa ra vào thấy Lâm Khinh Ngữ bắt đầu tự học, mới xoay người rời đi.
Lâm Khinh Ngữ vẫn nhìn chằm chằm vào cha, cho đến khi ông xoay người đi, cuối cùng Lâm Khinh Ngữ không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, xông ra ngoài, mặc cho chủ nhiệm lớp gọi ra sao cô cũng không quay lại. Khi chủ nhiệm lớp định tự mình đuổi theo, có một bóng dáng nho nhỏ khác cũng đuổi theo như gió.
“Tô Dật An!” Chủ nhiệm lớp lớn die~nda4nle^qu21ydo^n tiếng kêu một câu, “Em lại chạy đi đâu!” Chủ nhiệm lớp không thể làm gì khác là buông sách xuống, vội vàng dặn dò lại một câu, “Các em tự học đi, không được chạy ra ngoài theo.”
Suốt dọc đường chạy tới khúc quanh cầu thang, chủ nhiệm lớp nhìn thấy Tô Dật An, bước lên trước kéo cánh tay Tô Dật An: “Em trở về lớp học nhanh lên.”
Cô nói xong, lại không kéo Tô Dật An, chỉ thấy cậu vẫn bình tĩnh nhìn xuống nơi khúc quanh ở thang lầu phía dưới. Chủ nhiệm lớp cũng nhìn theo ánh mắt của cậu... Lâm Khinh Ngữ đang ở dưới cầu thang, cô bé con ôm chặt lấy hông cha, không nói gì cũng không khóc, cứ ôm không tiếng động như vậy.
“Con bé này.” Cha Lâm không tiếng động thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ kéo Lâm Khinh Ngữ ra ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào con gái hỏi, “Hôm nay rốt cuộc làm sao?”
Cha Lâm ngồi cạnh Lâm Khinh Ngữ, tầm mắt giao nhau, trong nháy mắt, ở trong đầu Lâm Khinh Ngữ, lại có cô đã trưởng thành, cô dùng cảm giác bản thân hai mươi mấy tuổi nói chuyện với cha.
Dưới khoảng cách thời gian xuyên qua vài chục năm, cô nhìn cha Lâm nói: “Cha.”
“Ừ.”
Lâm Khinh Ngữ nhìn ông, cuối cùng không hề giả bộ dáng vẻ đứa nhỏ non nớt nữa, cô cười khẽ nhìn cha: “Con sẽ ngoan ngoãn đọc sách, sau đó sẽ thi đỗ một trường đại học rất tốt, cha biết không?”
Những lời này nói không đúng lúc, cha Lâm thoáng sững sờ, ngay sau đó bật cười: “Theo đức hạnh đi học không ngoan của con bây giờ, sau này có thể thi đậu một trường đại học rất tốt?”
“Con sẽ cố gắng sống, dốc toàn lực để bản thân sống hạnh phúc.”
Cha Lâm ngạc nhiên nhìn Lâm Khinh Ngữ lần nữa, cuối cùng rốt cuộc không trách cứ cô, đưa tay sờ lên đầu cô, cười ôn hòa: “Công chúa nhỏ của cha, đương nhiên phải sống hạnh phúc.”
Hốc mắt Lâm Khinh Ngữ hơi đỏ lên, dang tay ôm lấy cổ cha, ghé vào lỗ tai cha nói: “Cha, con thật sự vô cùng yêu cha.”
Cha Lâm chỉ vỗ vỗ sau lưng cô: “Chỉ biết làm nũng, được rồi, nhanh về đi học đi.”
Cha Lâm kéo tay Lâm Khinh Ngữ ra, đứng lên, vẫy tay với con gái, sau đó xoay người đi xuống cầu thang, không quay đầu lại nữa. Lâm Khinh Ngữ đưa mắt nhìn cha rời đi, chủ nhiệm lớp đứng ở cầu thang phía trên nói: “Được rồi, hai em nhanh chóng trở lại lớp tự học!”
Lâm Khinh Ngữ xoay người, vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Dật An đứng trên ba bậc cầu thang, cô không rơi nước mắt, chỉ mím chặt môi, cất bước lên cầu thang, Tô Dật An đưa tay ra.
Lâm Khinh Ngữ nghiêng tai nghe bước chân cha càng ngày càng xa, cô nhắm mắt lại, bản thân không quay đầu bỏ đi một bước, hai bước, đến bước thứ ba, đứng cùng bậc cầu thang với Tô Dật An, cô mới nắm tay Tô Dật An, bậc cầu thang còn lại, cô nắm tay Tô Dật An, từng bước từng bước bước lên cầu thang với anh, rời đi càng lúc càng xa cha.
Tô Dật An nắm thật chặt tay cô, trầm mặc làm bạn, cho đến khi vào phòng học, mới buông lỏng ra.
Ngày hôm nay Lâm Khinh Ngữ trôi qua không yên, cô giống như đang đợi cái gì, cuối cùng, vào lúc xế chiều chủ nhiệm die nda nle equ ydo nn lớp vội vàng chạy đến cửa phòng học, không để ý đến Lâm Khinh Ngữ vẫn đang học, kêu cô đi ra ngoài, chưa nói chuyện, trước hết an ủi cô một lúc. Cuối cùng cẩn thận nói ra chuyện cha Lâm Khinh Ngữ bị tai nạn xe cộ với cô, bây giờ còn đang cấp cứu trong bệnh viện.
Lâm Khinh Ngữ vẫn có ấn tượng với ngày này, chỉ có điều ở trong ấn tượng của cô, toàn bộ quá trình ngày nọ biểu hiện của cô là bị đả kích trầm trọng, bởi vì hoảng hốt quá mức mà dẫn đến hết sức ngây ngô.
Mà bây giờ, trải qua cảnh giống vậy, Lâm Khinh Ngữ vẫn ngây ngô. Cô giáo dẫn cô đi bệnh viện, cấp cứu cho cha đã kết thúc, kết quả là chết.
Lâm Khinh Ngữ nhìn thấy mẹ khổ sở bên cạnh người cha đã mất.
Bà khóc đến toàn thân xụi lơ, nếu không có người bên cạnh đỡ, bà gần như sẽ ngã ngồi xuống đất.
Đến lúc này, không hiểu sao ngây ngô trong đầu Lâm Khinh Ngữ đột nhiên biến mất rồi.
Cô đã trải qua cuộc sống sau này không có cha, thậm chí cô đã thành thói quen cuộc sống như vậy, cô biết mình, từ nay về sau cuộc sống như thế nào, cho nên mặc dù đau lòng giống vậy, nhưng không hoang mang.
Mà bây giờ Phan Quyên không biết.
Đối với Phan Quyên mà nói, cả trụ cột cuộc sống của bà, ầm ầm sụp xuống. Cảm giác của Lâm Khinh Ngữ có thể nói là vô cùng ghét cay ghét đắng Phan Quyên trọng nam khinh nữ, nhưng mà cô vẫn không cách nào phủ nhận, ở trên người cô, vẫn mang dòng máu của Phan Quyên, sau khi cha rời đi, mặc dù Phan Quyên vất vả thỉnh thoảng thiên vị, nhưng vẫn gánh chịu trách nhiệm dạy dỗ và nuôi dưỡng Lâm Khinh Ngữ như cũ.
Bà không thua thiệt về ăn mặc cho cô – trừ khi nhu cầu của cô xảy ra xung đột với nhu cầu của em trai.
Nhiều khi, Phan Quyên đúng là xếp Lâm Bân ở vị trí thứ nhất, và bà cũng xếp Lâm Khinh Ngữ ở vị trí thứ hai, còn bản thân Phan Quyên, thì rơi ở vị trí cuối cùng.
Chuyện này có lẽ bởi vì bà là người mẹ như vậy, vĩnh viễn không đi ra khỏi nổi vòng luẩn quẩn.
Sống vì chồng, sống vì con, cũng rất ít khi nghĩ đến sống vì mình. Cũng bởi vì như thế, nghĩ mình phải trả giá, thì cảm thấy con gái cũng nên trả giá như vậy. Cho nên bà mới có thành kiến với con gái. Bởi vì các bà mẹ không chỉ thành kiến trên thân con gái mình, thành kiến trên người con gái của người khác, thậm chí thành kiến cả trên người mình.
Một người cũng sẽ không bỏ qua.
Vào giờ phút này, trông thấy Phan Quyên khổ sở sắp tuyệt vọng, bước chân Lâm Khinh Ngữ khẽ dừng lại rồi không động, cô đứng bên cạnh mẹ, lặng im cùng mẹ, sau đó đưa tay lau sạch nước mắt cho mẹ.
Trên mặt bị người đụng vào, Phan Quyên d1end4nl3q21yd0n ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ. Lâm Khinh Ngữ vẫn lau nước mắt giúp bà, nói: “Mẹ, sẽ qua.”
Nhưng mà nhận được câu an ủi này của Lâm Khinh Ngữ, cũng không giảm bớt được bao nhiêu đau thương cho Phan Quyên, bà một phát kéo Lâm Khinh Ngữ, ôm con gái vào lòng, ôm con bé khóc đến càng dữ dội hơn.
“Khinh Ngữ à, từ nay về sau chúng ta phải làm sao, con còn nhỏ như vậy, em trai của con cũng còn nhỏ như vậy...”
Bị Phan Quyên ôm chặt vào trong ngực, Lâm Khinh Ngữ hơi giật mình. Cô tùy ý để Phan Quyên ôm lấy cô khóc thật lâu, đến khi không còn sức lực để thổ lộ đau thương nữa, lâm Khinh Ngữ mới vỗ sau lưng mẹ nói: “Mẹ không phải một người quá công bằng, nhưng mẹ rất kiên cường.”
Phan Quyên buông lỏng Lâm Khinh Ngữ ra, cũng rất kỳ quái nhìn con bé, nhưng rất nhanh, người thân trong nhà tìm tới, cha mất, còn rất nhiều chuyện cần Phan Quyên xử lý, Phan Quyên nhìn thấy thân thích, bị bọn họ nắm lấy tay, cũng phải vừa khóc, vừa kể, đúng là tràn đầy sợ hãi và không yên với tương lai.
Lâm Khinh Ngữ thừa dịp tất cả người lớn đều không chú ý, xoay người đi nhà vệ sinh.
Cô rửa mặt trong phòng vệ sinh, sau đó ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Còn nhỏ như vậy, trên tóc và trên cổ áo, còn có nước mắt vừa rồi Phan Quyên chảy ra. Cô véo mặt mình. Đột nhiên bật cười.
Ra nhà vệ sinh, giống như lúc trước khi bà nội của Tô Dật An mất, khi đó cô ở cửa toilet chặn Tô Dật An giống như vừa khóc. Mà bây giờ, Tô Dật An đến đây chặn Lâm Khinh Ngữ đang nhếch môi mỉm cười.
Tô Dật An nhìn cô không nói gì.
Lâm Khinh Ngữ lại chủ động đi lên phía trước, nói: “Tô Dật An anh biết không, vừa rồi mẹ em ôm em.” Cô nhìn Tô Dật An cúi thấp đầu xuống, “Lúc trước anh có một lần hỏi em, nói em thật sự muốn rốt cuộc là gì.”
Tô Dật An hơi nheo mắt: “Em bởi vì được mẹ em ôm, tha thứ cho bà?”
Lâm Khinh Ngữ liếc mắt nhìn anh: “Em người lòng dạ hẹp hòi lại mang thù như thế, em không tha thứ cho bà. Bà thích em trai, đã làm rất nhiều chuyện không công bằng với em, những chuyện này sẽ đâm vào lòng em, nghĩ tới đã cảm thấy uất ức và khổ sở, em đại khái vĩnh viễn không cách nào bỏ qua cho người mẹ đã đối xử như vậy với em. Bởi vì mẹ em vĩnh viễn cho rằng con gái không bằng con trai. Bà là người như vậy, em là người như vậy, tính cách của mẹ con em đều là quy cách đã định.
“Đã như vậy... Em nghĩ em thật sự muốn, rốt cuộc là gì?”
“Thế giới này giống như mộng của hai chúng ta, chúng ta muốn bản thân xảy ra thay đổi gì, sẽ có thể, lúc trước em dinendian.lơqid]on muốn trở thành đàn ông, là vì dùng thân phận đàn ông, cuộc sống sẽ trở nên thuận tiện hơn, em có thể dùng hình dạng đó để nhận được mẹ yêu, tốt nghiệp tìm được công việc em muốn, không có thành kiến, không có kỳ thị, nhưng mà em sai rồi, em vốn sẽ cho phép ước muốn như vậy, vốn bởi vì em cũng thật lòng thật dạ cho rằng, em, dùng tính cách phụ nữ em không sống được, không như đàn ông.”
“Lúc trước, em biến thành Lâm Thanh Vũ, dùng thân phận đàn ông mà sống.” Lâm Khinh Ngữ nở nụ cười, “Đúng vậy, tất cả đều giống như em nghĩ, nhưng mà em lại không có cách nào tiếp nhận sự quan tâm của mẹ, bởi vì mỗi một câu mẹ quan tâm đến Lâm Thanh Vũ, đều đang nhắc nhở em, trong lòng mẹ, kỳ thị giới tính, sao trắng trợn rõ rệt.”
“Em cưỡng lại việc về nhà, không muốn gặp lại mẹ, không chấp nhận sự quan tâm của bà, tất cả nguyên nhân đều ở sâu trong đáy lòng em, là mâu thuẫn mãnh liệt như vậy biến mình thành đàn ông. Em hiểu biết rõ, em làm như vậy, là bởi vì hoàn toàn từ bỏ bản thân chân thật của mình.” Lâm Khinh Ngữ nhìn Tô Dật An, “Anh nói không sai, em đúng là đang trốn tránh, thế giới hoang đường này, em đang đi ẩn núp trốn tránh sự thật.”
“Em thật sự nghĩ, chỉ có thân là con gái, mới có thể đạt được. Em muốn làm con gái nhưng không bị phân biệt đối xử, có thể được chấp nhận, sau đó được người yêu.” Lâm Khinh Ngữ cười cười, “Có lẽ em thật sự muốn không phải những thứ này, em muốn nhất, chỉ sợ là, mình có thể yêu thân là con gái của mình thôi. Không hề không có chí tiến thủ, không hề dối gạt mình, cho dù sự thật gian nan hiểm trở, cũng vẫn có thể thản nhiên tiếp nhận.”
Cô nói đến đây, ánh mắt như sáng lên, Tô Dật An nhìn cô, những lời cô nói bây giờ, giống như đúc những gì anh muốn đạt tới hiệu quả ngay từ đầu.
Nhưng mà thấy Lâm Khinh Ngữ như thế, không biết tại sao, trong lòng anh đột nhiên sinh ra một luồng vi diệu... Luống cuống.