• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Puck -
Bên tai hơi ồn ào, cô nghe thấy tiếng Lâm Bân sau khi lớn lên lâu rồi không nghe thấy, hơi tục tằng hơi lỗ mãng, nó đang âm ĩ: “Đều do mẹ bình thường nói con trai như thế này con trai như thế kia, con đều không cảm thấy con tốt hơn chị con chỗ nào, thế hệ của mẹ đều có quan niệm như vậy! Mẹ xem mẹ ép chị như vậy! Nếu không phải tại mẹ, chị ấy có thể uống rượu tới mức đó sao?”
Bên cạnh là tiếng khóc của Phan Quyên, còn có Tô Hạ kiên nhẫn ôn hòa khuyên nhủ: “Lâm Bân tạm thờ bớt đôi câu, chị em bởi vì chuyện tìm việc làm nên mới uống rượu, cậu ấy sắp tỉnh, cũng không muốn nhìn thấy em náo loạn như vậy.
Lâm Khinh Ngữ từ từ mở mắt trong tiếng ồn ào, cô vừa mở mắt, Phan Quyên đã nhìn thấy: “Khinh Ngữ à? Khinh Ngữ tỉnh rồi.”
Bà vừa kêu, mấy người trong phòng đều vây quanh.
Lâm Khinh Ngữ quay đầu nhìn lại, bên cạnh là khuôn mặt của Phan Quyên già nua hơn khi còn bé không biết bao nhiêu, mái đầu bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo, bên cạnh chính là Lâm Bân và Tô Hạ, bọn họ đang lo lắng nhìn cô.
Phan Quyên vừa gạt lệ vừa lảm nhảm: “Con đứa bé này, tước kia nói không về liền không về nhà, áp lực bên ngoài lớn, nhưng mẹ không nói không cần con, sao con có thể đối xử tệ bạc với thân thể mình như vậy, uống rượu đến ngộ độc.”
Ánh mắt Lẩm Khinh Ngữ lại đảo một lần nữa, nhìn thấy tường trắng lóa bốn phía, còn có ống truyền dịch cắm trên tay mình.
Cô cuối cùng phản ứng kịp, cô đã trở lại, cô trở lại thế giới thuộc về cô!
Hơn nữa thời gian cách lúc cô uống say, vốn không quá bao lâu!
Lâm Khinh Ngữ nhất thời giật mình, ngồi dậy, khiến ba người vây quanh cô sợ hết hồn, Lâm Khinh Ngữ quay đầu lại, hỏi Tô Hạ: “Tô Dật An đâu?”
Tô Hạ sửng sốt hồi lâu, mới chớp mắt đáp lại: “Ngày hôm qua anh ta đi chung với cậu tới... Hai người đều ngộ độc rượu ngã ở ven đường... Hiện giờ anh ta ở phòng bệnh đối diện.”
Lâm Khinh Ngữ liền rút ống truyền dịch trên tay, máu trên tay nhất thời chảy ra, Phan Quyên bị sợ đến hít khí lạnh, lại nhìn thấy Lâm Khinh Ngữ đã xuống giường, giày cũng không đeo chạy ra cửa.
Ba người đuổi theo ở phía sau kêu lên.
Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn mặc kệ, cô mở cửa, cũng cùng lúc, cửa phòng bệnh đối diện đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân giống cô đang đứng ở cửa phòng bệnh đối diện, chẳng qua khác biệt so với Lâm Khinh Ngữ chính là phía sau không có người đuổi theo anh gọi anh.
Mà lúc này đây, có người khác hay không đã không có quan hệ gì.
Quan trọng là, trong ánh mắt của bọn họ có lẫn nhau.
Lâm Khinh Ngữ bước ra một bước, một phát trực tiếp nhào vào trong ngực Tô Dật An, mà Tô Dật An cũng giang rộng hai tay đón cô vào trong lòng.
Ôm chặt nhau không rời, trong thế giới chính thức thuộc về bọn họ, cảm nhận nhịp tim tình yêu của nhau. Hai người đều dùng hết hơi sức toàn thân mình, giống như muốn nhào đối phương tiến vào trong thân thể mình.
“Anh trở lại.” Lâm Khinh Ngữ nói.
“Chúng ta trở lại.” Tô Dật An đáp lại cô như vậy.
Mà sau lưng, Phan Quyên và Lâm Bân tỏ vẻ mờ mịt, Tô Hạ giống như gặp ma mà nhìn bọn họ: “Ôi trời.” Cô nỉ non, “Hai người uống một trận rượu thôi mà từ kẻ địch biến thành như vậy... Như vậy... Hai người mua rượu gì chứ...”
Lâm Khinh Ngữ ôm Tô Dật An, cũng không trả lời, cũng vốn không cần trả lời, những người khác cảm thấy sau khi bọn họ say rượu yêu nhau, vậy coi như thế đi!
Bọn họ cùng nhau làm một giấc mộng hoàng lương *, mà sau khi tỉnh mộng, bọn họ rốt cuộc dùng nhiệt độ chân thật nhất, ôm lẫn nhau.
(*) Điển tích giấc mộng hoàng lương:
“Hoàng lương” có nghĩa là kê vàng.
Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh dậy mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê hàng cơm còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
HOÀN CHÍNH VĂN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK