Không phải mây tản đi, mà là vượt qua mặt nước biển cao cả trăm trượng ồ ạt kéo đến dọc theo chân trời. Dư Huyễn Tình trợn mắt há hốc mồm dựa vào khung cửa sổ, thông báo nguy hiểm chợt hiển thị trên màn hình.- Khoảng cách quá gần khu vực nguy hiểm, xin hãy nhanh chóng đến nơi an toàn để lẩn tránh!
Dư Huyễn Tình nắm chặt lấy cánh cửa của ngôi nhà nhỏ.
Không phải nói là cách nơi này rất xa sao?!
Dư Huyễn Tình nghĩ mãi không ra, thật sự là nghĩ không ra. Trước khi ngủ rõ ràng cô thấy chỗ động đất cách cô rất xa, xa tít mù khơi, tuyệt đối không thể nào ảnh hưởng đến nơi này được. Cô mở màn hình ra xem lại các báo động đã được nhắc nhở trước đó, phát hiện nửa đêm còn có mấy tin, cái sau lại càng khẩn cấp hơn cái trước. Chẳng qua khi đó cô đang ngủ say, căn bản không nhìn thấy mà cũng không nghe thấy được tiếng gì.
Dư Huyễn Tình cào cào lớp lông trên người, nhìn những con sóng càng ngày càng gần, trong lòng cầu nguyện căn nhà của mình có thể chống chọi nổi. Tình hình hiện tại tốt hơn nhiều so với lần trước, ít nhất cô vẫn còn có trang bị. Lúc đội cứu hộ tới không chỉ cho cô bộ chuyển đổi và thức ăn, mà còn để lại cho cô quần áo bảo hộ. Cô bò đến bên tường, mang theo túi nhỏ bên hông, há miệng cắn vào quần áo bảo hộ và tròng lên người một cách khó khăn. Bây giờ không có cách nào đứng thẳng người lên, năm ngón tay không linh hoạt, muốn mặc quần áo quả thực rất phí sức.
Ngay khi cô đang cố gắng mặc quần áo vào, sóng cao đã ập đến, căn nhà vốn yên tĩnh bắt đầu lung lay dữ dội. Dư Huyễn Tình không thể đứng vững, ngã mạnh vào cửa sổ phía sau. Sống lưng có chút đau nhức, cô dựa vào góc tường, không kìm được kêu lên một tiếng.
Căn nhà của rái cá biển hoàn toàn nằm trong tâm sóng, càng lúc càng rung chuyển dữ dội hơn. Dư Huyễn Tình không cách nào giữ thăng bằng, chỉ có thể nằm trên mặt đất, ngọ nguậy về phía trước như hải cẩu, quần áo bảo hộ kéo trên đất đã mặc được một nửa. Cô lăn lộn nhét mình vào trong quần áo bảo hộ, luôn cảm thấy khó mà giữ được căn nhà nhỏ. Một khi nhà bị phá tung ra biển thì cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Giằng co hồi lâu, cuối cùng Dư Huyễn Tình cũng nhét được bản thân mình vào bộ quần áo bảo hộ một cách trọn vẹn. Vật này đích thực là đồ để phòng thủ, ôm sát từ đầu đến chân, không ảnh hưởng đến tầm mắt và di chuyển. Chẳng qua lớp lông quá dày, không thể ôm sát, có hơi bất tiện trong lúc hoạt động. Bất kể thế nào, cuối cùng thì đó cũng là lớp bảo hộ quan trọng nhất.
Bên ngoài trời hoàn toàn tối đen, màu xám trắng biến thành tầng mây đen. Chỗ sâu của đáy biển luôn truyền đến những tiếng ầm ầm và chấn động, dường như động đất ngay dưới chân. Căn nhà nhỏ bị rung lắc kịch liệt hồi lâu, cửa nhà không trụ được mà bật tung, ba lớp kính thoáng khí cũng bắt đầu trôi vào trong sấm nước.
Khi những con sóng lớn từ trên trời ập xuống, toàn bộ căn nhà nhỏ cũng bị đảo lộn, Dư Huyễn Tình bị đập vào chỗ lõm hình tam giác ngược trên trần. Những thứ đồ đặt trên kệ cũng lắc lư theo, cùng lúc đập vào kính và đập vào tường.
Dư Huyễn Tình hoảng hồn, dụng cụ nhọn dùng để mở nhím biển và vỏ sò cũng bị ném qua ném lại. Nó là một miếng kim loại cho nên rất nặng, bình thường sử dụng rất tiện lợi, ai có thể nghĩ tới bây giờ lại xảy ra tình huống thế này. Dù là căn nhà được làm rất chắc chắn cũng không chịu nổi việc bị nó đập nát như vậy.
Cô cố gắng trở mình, tiến về phía dụng cụ đang đâm sầm vào cửa, định ôm nó vào lồng ngực. Bất ngờ ngay vào lúc này, một đợt sóng lớn khác ập đến, căn nhà lần nữa bị đảo lộn, Dư Huyễn Tình bị buộc phải va vào một bức tường khác. Góc nhọn của dụng cụ đâm thẳng vào cửa sổ thủy tinh một cái thật mạnh. Xoảng xoảng, tấm kính bị nứt hoàn toàn vỡ vụn. Sau khi lớp kính bên trong nứt ra, nước biển nhanh chóng tràn vào, cánh cửa bị nước biển hất mở toang ra.
Gió và sóng biển mạnh mẽ quấn lấy toàn thân, đủ loại tiếng vang tràn ngập bên tai. Đầu óc Dư Huyễn Tình ong ong, cô dùng móng vuốt giữ chặt cửa để mình bị cuốn ra ngoài. Có thể do mua nhà rái cá biển với giá rẻ nhất, nên chất lượng cũng không được bền. Trong hoàn cảnh này, nó lại mất đi sức mạnh bám chặt vào mặt biển.
Rất tệ, vô cùng tệ hại!
Danh Sách Chương: