Sau một hồi mày mò màn hình, Dư Huyễn Tình vẫn không thể tìm thấy thứ gì như nút khởi động giao diện trò chơi. Cô không biết làm sao để sử dụng màn hình kỳ quái này, nghĩ tới chuyện trước khi nó đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô thử dùng vỏ trai còn chưa vứt đi tiếp tục gõ vào cục đá. Gõ liên tù tì hơn chục cái màn hình cũng không biến mất, cô mím môi một cách bực dọc và dùng tay đập một cái lên cục đá.
Kỳ lạ thay, màn hình biến mất!
Mấu chốt hình như không phải là ở cục đá, mà là nằm ở bụng của cô. Bụng của rái cá biển được sử dụng như bàn ăn của chính bọn chúng, có thể để đồ, cũng có thể sử dụng nó như một cái thớt gỗ. Bình thường khi tắm rửa, cái bụng là nơi quan trọng nhất, cần phải được chăm sóc kỹ càng, tuyệt đối không thể để sót lại bất cứ thứ gì. Một khi lông không được rửa kỹ, nước biển lạnh băng sẽ xuyên qua lớp lông tiếp xúc tới da thịt, không giữ ấm nổi thì rất nhanh thôi cô sẽ bị chết rét.
Dư Huyễn Tình vứt bỏ cục đá, ngóc đầu về phía trước nhìn chằm chằm vào cái bụng. Cô dùng móng vuốt nhẹ nhàng vạch ra từng lớp lông trên bụng, cẩn thận kiểm tra. Tiếc là cô tìm đến đau cả cổ mà vẫn không thể tìm được thứ gì khả nghi. Dư Huyễn Tình chán nản, móng vuốt vô tình đập vào bên sườn. Vụt! Màn hình vừa biến mất lại xuất hiện.
Cô trợn to hai mắt, móng vuốt còn đang chạm bên hông cứng ngắc không dám di chuyển. Cô chậm rãi di chuyển ngón tay qua lại, dò từ từ. Như chạm đúng điểm gì đó, màn hình lại biến mất. Cuối cùng cũng tìm được công tắc, cô thử đi thử lại thật nhiều lần, màn hình xuất hiện rồi biến mất, biến mất rồi xuất hiện.
Làm sao mà trên người cô lại có thứ đồ chơi công nghệ cao như này vậy?
Dư Huyễn Tình lập tức ngập tràn nghi ngờ: cơ thể mới của cô có phải là hàng giả hay không. Thật ra cô là một món đồ chơi rô-bốt hình rái cá biển, chỉ có vẻ ngoài là động vật, còn bên trong là máy móc. Cô chưa từng nghiêm túc xem phim khoa học viễn tưởng nên trong chốc lát cô cũng không nghĩ ra được có điểm gì khác biệt. Cô đưa móng vuốt lên miệng xỉa răng, rồi lại uống thêm một ngụm nước biển lành lạnh xen lẫn tanh mặn. Cảm nhận được nhiệt độ và mùi vị trong miệng, lúc này Dư Huyễn Tình mới yên tâm xác định cô là động vật thực thụ chứ không phải là người máy. Nếu như xuất hiện một món đồ công nghệ cao như vậy thì cái thế giới này không phải là xã hội nguyên thủy, mà là một thế giới có khoa học kỹ thuật phát triển, ít nhất phát triển hơn cả Trái đất. Cho nên cô có thể đã xuyên tới Trái đất trong tương lai hoặc là tới một thế giới công nghệ cao.
Sau khi suy đoán đủ thứ trên trời dưới đất, Dư Huyễn Tình lấy lại tinh thần. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình định điều khiển nó, ấy vậy mà móng vuốt đụng vào cũng không có phản ứng, có thể là phải điều khiển bằng giọng nói.
Cô mở miệng, kêu ríu ríu rít rít một hồi lâu. Tiếng kêu của rái cá biển hơi chói tai, nghe cứ như là đang làm nũng vậy, nhưng mà sự làm nũng này vẫn cứ không có tác dụng với màn hình. Dư Huyễn Tình nghịch mệt rồi bèn thở dài, muốn tắt màn hình để đi kiếm ăn trước đã. Suy nghĩ vừa mới loé lên trong đầu, cô còn chưa kịp tắt thì màn hình đã tự động biến mất.
Dư Huyễn Tình lại cảm thấy mình phát hiện ra được điểm mấu chốt rồi. Cô ra lệnh cho màn hình xuất hiện thông qua ý nghĩ, đúng như dự đoán, màn hình lại xuất hiện. Cô phấn khích bơi vòng vòng trên mặt nước, thứ này giống như một cái điện thoại di động hoặc máy tính mang theo bên người, nhưng điều quan trọng là ở đây có mạng lưới Internet hay không, có thể sử dụng hay không.
Cố gắng trấn tĩnh bản thân, Dư Huyễn Tình lại ra lệnh cho màn hình xuất hiện. Cô có vô số điều cần được giải đáp.
Nơi này là đâu?
Có con người không?
Vùng biển này rộng lớn như thế nào?
Cô đang ở đâu?
Vân vân và mây mây.
Không biết mệnh lệnh điều khiển là gì, cô thử một lượt tất cả các mệnh lệnh dùng trên điện thoại di động.- Bản đồ.- Mở bản đồ.- Tìm kiếm bản đồ.
Không có phản ứng.
Dư Huyễn Tình vân vê lông trên người suy nghĩ một lúc, đột nhiên sửa mệnh lệnh thành:- Mở bản đồ biển.
Sợ mệnh lệnh của mình không thể truyền đạt, ánh mắt của cô dán chặt vào màn hình, tinh thần tập trung cao độ. Cuối cùng, lần này cũng có tác dụng. Màn hình đang trống không lập tức xuất hiện biến đổi. Màn hình biến mất, thay vào đó là hình ảnh một vùng biển xuất hiện trước mắt cô, có thể thấy được hiện tại cô đang ở một góc của vùng biển, được đánh dấu bằng một chấm đỏ. Tuy nhiên giới hạn hiển thị trên bản đồ rất nhỏ, chỉ có khu vực xung quanh cô, còn xa hơn thì không có gì hết.- Bản đồ thế giới biển.- Mở bản đồ thế giới biển.
Bang! Vốn đang là hình ảnh một vùng biển nhỏ bé, nháy mắt đã biến thành một luồng ánh sáng xanh lam thật lớn bao lấy cả người cô, mà cô thì giống như một con kiến chiếm lấy một góc nhỏ bé.
Danh Sách Chương: