• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đột nhiên Lạc Tô Tô nhận ra Bạch Trà thật sự quá chói mắt, cô ta không có can đảm nhìn cô nữa, cô ta sợ nếu bản thân cứ tiếp tục như vậy sẽ phát hiện ra Bạch Trà giỏi giang hơn cô ta biết nhường nào.

Thế nhưng, khi Lạc Tô Tô nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngẩn nhìn Bạch Trà của Tống Trình, trái tim cô ta đập nhanh liên hồi như sắp nhảy ra ngoài, trực giác mách bảo cô ta về một điều chẳng lành, hơn hết tận sâu thẳm trong lòng cô ta cảm thấy thoáng thất vọng.

Tống Trình mà Lạc Tô Tô biết, là người nói 1 là 1, 2 là 2, ngay thẳng, chính trực, cao cao tại thượng, chứ không phải là bộ dạng không nói nên lời mỗi khi đối diện với Bạch Trà như vậy.

Ánh mắt của Lạc Tô Tô lại một lần nữa hướng về phía Bạch Trà, trong lòng cô ta đột nhiên nổi lên một khao khát, nếu như cô ta cũng có thể trở thành kiểu người độc lập, tự chủ như Bạch Trà thì! Hạt giống một khi đã được gieo trồng xuống trái tim thì nảy mầm chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.

Sau khi Tống Tuyên phẫu thuật xong còn phải ở lại bệnh viện một thời gian nữa, tay của anh không tiện, lại thêm việc Bạch Trà không thích người khác chạm vào người của mình, vì vậy trong thời gian này người chăm sóc cho Tống Tuyên vẫn là Bạch Trà, Bạch Trà tạm thời giao tất cả công việc ở công ty cho Bạch Hoa Càn, đối với việc kéo một người đã rảnh rỗi một năm trời như Bạch Hoa Càn quay trở lại làm việc, cho dù trong lòng ông không được vui, Bạch Trà cũng không để tâm lắm.


Nói như vậy, nhưng thỉnh thoảng Bạch Trà ở bệnh viện cũng sẽ xử lý một số chuyện công ty, nói đến hiện tại, cô cũng đang ngồi trên ghế ôm máy tính kiểm tra văn kiện, có điều ánh mắt của người bên cạnh thật sự quá mạnh mẽ rồi, cô có muốn không chú ý đến cũng khó.

Vì vậy Bạch Trà ngẩng đầu lên nhìn người đang dựa vào giường bệnh.

Ánh mắt của Tống Tuyên nhìn cô say đắm.

Bạch Trà bỏ máy tính xuống, cô lấy một quả dâu tây trong đ ĩa ra, rồi đưa tới miệng anh, anh ngoan ngoãn há miệng, mắt vẫn dán chặt vào cô.

Bạch Trà cười hỏi: “Ngọt không anh?”Anh gật đầu.

Bạch Trà ngồi bên cạnh giường, nghiêng người về phía trước, anh cũng cúi đầu, khoảnh khắc cảm nhận được hơi thở của nhau, bọn họ đều ăn ý tăng thêm độ sâu cho nụ hôn này, khi bọn họ hòa vào nhau, sự ngọt ngào của dâu tây lan tỏa trong miệng ngày càng đậm hơn.

Bạch Trà thu người lại, cô cười tít mắt: “Ừm, xem ra dâu tây lần này em mua không tệ nha, thật sự rất ngọt ngào.

”Anh không hài lòng, cúi đầu nghiêng người qua, miệng còn thì thầm: “Trà Trà, hôn một lúc nữa đi em.

”Bạch Trà thật sự không chịu nổi mỗi lần anh tỏ ra ngây thơ như vậy, lại nói đến chuyện không hài lòng, hẹn hò gần một năm nay, hầu như anh đã nắm hết nhược điểm của cô.


Ngoài cửa.

Tống Dao nhìn thấy hai người đang quấn quýt lấy nhau qua cửa kính, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng bừng, rụt đầu lại.

Nhất Vi cũng hơi ngượng ngùng: “Xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi! haha.

”Tống Dao dùng hai tay che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình: “Sao tớ cứ cảm giác khi chị Bạch hôn Tống Tuyên, giống như đang hôn tớ vậy nè.

”Hả!?Nhất Vi giật mình.

Tống Dao lại thở dài: “Haiz, thằng nhóc Tống Tuyên này mặc dù lúc sinh ra không thắng được tớ, nhưng ở phương diện tình cảm nó lại thắng rồi, có thể yêu đương với người xinh đẹp như vậy, tớ ngưỡng mộ quá đi mất.


”“Không được, cậu không cần ngưỡng mộ!” Nhất Vi vội vàng kéo người đi: “Đi, chúng ta đi mở đen(*), không phải cậu muốn thắng cậu ấy à? Tớ đưa cậu đi.

”(*) Mở đen: là một thuật ngữ trò chơi/game online, nghĩa là bạn có thể giao tiếp bằng giọng nói hoặc mặt đối mặt khi chơi trò chơi.

Tống Dao ngơ ngác bị kéo đi.

Hiểu theo một nghĩa nào đó, bệnh viện quả thực là một địa điểm tốt đối với các cặp đôi, vì trình diễn các tiết mục hạn chế độ tuổi người xem ở đây sẽ rất k1ch thích, mà một khi k1ch thích sẽ rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK