Giang Hoài Khê đưa tay phải ra, lấy đồng hồ báo thức bên cạnh nhìn thời gian, sau đó, nhẹ nhàng xoa xoa con mắt của mình, hơi ảo não vì dường như tỉnh ngủ hơi sớm. Lúc hơi nghiêng người, nàng cảm nhận được khí tức ấm áp nhu hòa mềm mỏng bên tai, nghiêng mặt sang, gương mặt ngủ yên ổn điềm đạm của Lục Tử Tranh liền phóng đại ở trước mắt nàng. Giang Hoài Khê hơi híp mắt nhìn khuôn mặt khoan khoái của Lục Tử Tranh, khóe môi dần nổi lên độ cung, ánh mắt không kềm được nhu hòa, dịu dàng mãn nhãn.
Nàng cưỡng không được kề gần vào Lục Tử Tranh, nhẹ nhàng ở trên cái mũi xinh xắn ngay thẳng của Lục Tử Tranh mà hôn một thoáng, sau đó, bèn nhìn thấy Lục Tử Tranh như có cảm giác mà bĩu môi một cái, dáng vẻ tựa như hơi không vui vì bị người khác quấy rầy mộng đẹp, trông vẻ đáng yêu khó gặp, khiến lòng Giang Hoài Khê, đã mềm còn mềm hơn.
Giang Hoài Khê khắc chế lại trái tim có phần chộn rộn của mình, thoáng cách xa Lục Tử Tranh một chút, rồi mới đưa tay ra, định lần mò gương mặt Lục Tử Tranh lần nữa, bỗng nhìn thấy, Lục Tử Tranh giật giật thân thể, chợt, mãnh liệt mở mắt ra.
Giang Hoài Khê có tật giật mình mà đột nhiên thu về tay đưa ra, do động tác quá mức cấp bách, dùng lực quá mạnh, bất cẩn quơ đồng hồ báo thức xuống nền nhà, phát ra một tiếng vang to lớn.
Lục Tử Tranh bị hoảng sợ, mang theo chút mờ mịt nhìn Giang Hoài Khê, dùng thanh âm hơi kinh ngạc và khàn khàn lười biếng lúc vừa tỉnh ngủ, hỏi: “Hoài Khê, làm sao vậy...”
Đây là lần đầu tiên Giang Hoài Khê nghe thấy thanh âm lười biếng khiêu gợi của cô như vậy, trong một lúc tim đập chợt nhanh một nhịp, nhìn khuôn mặt nửa ngủ nửa tỉnh lơ mơ xinh đẹp của Lục Tử Tranh, trong lòng tựa như có một sợi lông vũ đang nhẹ nhàng gãi lấy, tê tê ngứa ngứa. Nàng quay đầu lại che giấu ánh mắt và thất thố quá mức nóng rực của mình, nhẹ nhàng hắng giọng một cái, giả bộ tự nhiên bình tĩnh bảo: “Không gì, bất cẩn va ngã đồng hồ báo thức thôi, sao tỉnh sớm thế này?”
Lục Tử Tranh mở to đôi mắt có phần lim dim, trông qua bầu trời đêm còn bao phủ một màu lam sẫm, hơi ngượng ngùng bảo: “Có lẽ vừa mới đổi giường nên hơi không quen, đánh thức cô sao?”
Giang Hoài Khê không khỏi có chút buồn cười, nói một cách chính xác, hẳn là mình đánh thức người ta. Nàng nhìn sắc trời không rõ ngoài cửa sổ, hơi suy nghĩ một chút, hỏi: “Là ngủ không được à? Không bằng thì rời giường, chúng ta sớm chút ra ngoài tản bộ bên bờ biển thế nào?”
Lục Tử Tranh đã không còn buồn ngủ nữa, bèn gật đầu đồng ý, sau đó dứt khoát ngồi dậy, xuống giường đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Cô đứng trước bồn rửa mặt của phòng vệ sinh, bóp kem đánh răng ra, hứng nước, bỏ bàn chải đánh răng vào trong miệng, lúc chuẩn bị chải, vừa ngẩng đầu, bèn thấy gương mặt trắng nõn sạch sẽ của Giang Hoài Khê xuất hiện bên cạnh mình trong gương. Giờ khắc này, Giang Hoài Khê chỉ mặc áo choàng khoác ngoài váy ngủ, đang một tay cầm bàn chải đánh răng, một tay cầm kem đánh răng, nghiêm túc nặn bóp, nàng cúi đầu, tóc thẳng dài đen sẫm hiền thục lưu loát lướt xuống hai bên gò má, khuôn mặt như ẩn như hiện, trong sự gợi cảm xinh đẹp lại có chút đáng yêu kỳ lạ.
Lục Tử Tranh kìm lòng không đặng nghiêng đầu sang, nhìn chăm chăm Giang Hoài Khê, lơ mơ mà không nhúc nhích. Trong lúc nhất thời, cô có phần không phân biệt được, lần này là thật sự, hay là, vẫn đang trong mộng.
Giang Hoài Khê ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Tử Tranh thất thần nhìn mình một cách kinh ngạc, tóc mái còn chưa chải tự nhiên xoắn xoắn mà hơi cong lên, đôi môi tươi đẹp trơn nước đang ngậm bàn chải đánh răng, dáng vẻ vô cùng khiến người ta thương yêu. Nàng bất giác cong cong khóe môi, đưa tay ra, dịch bước đến phía trước Lục Tử Tranh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn chải đánh răng của Lục Tử Tranh, giúp cô trượt nhẹ hai lần, trêu đùa bảo: “Nhìn tôi quá mức đáng thương thế này, là đang cầu xin tôi giúp cậu đánh răng ư? Vậy tôi từ chối thì bất kính rồi.”
Lục Tử Tranh kẹp chặt bàn chải, lúng túng nhảy sang bên khác, sắc mặt khẽ biến thành hơi đỏ, ậm ờ khẩn trương bảo: “Không có, không có, tôi... Tôi dường như chưa tỉnh ngủ cho lắm, cô tự lo cô là được rồi.”
Ý cười ở khóe môi Giang Hoài Khê sâu thêm, hứng nước vào cốc đánh răng của mình, sâu xa bảo: “Vậy thật đáng tiếc...”
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng xoa xoa đầu mi của mình, dáng vẻ có hơi ảo não.
Sau khi qua loa ăn điểm tâm xong, các cô cùng nhau đi ra ngoài, sóng vai chầm chậm men theo đường xi măng dài dài nhưng không rộng. Sắc trời âm trầm khiến tất cả trước mặt đều phủ kín một lớp khăn che mặt yên ắng, phảng phất như thôn Cát An còn đang trong giấc mộng. Gió mát sạch sẽ mát lạnh tảng sáng thổi vào mặt, mang theo mùi vị mặn chát đặc thù của bờ biển, khiến Lục Tử Tranh trong nháy mắt tỉnh táo triệt để, hiếm khi, cảm giác có phần thần thanh khí sảng. Lục Tử Tranh nhìn về phía trước, thi thoảng, không nhịn được, len lén liếc mắt ngắm Giang Hoài Khê một hai lần.
Vòng quanh đường xi măng không nhanh không chậm mà tản bộ không bao lâu, Lục Tử Tranh bèn nhìn thấy, biển cả mênh mông vô bờ, rõ ràng hiện ra ở trước mắt của cô. Cô nghiêng mặt sang bên, liền nhìn thấy bên môi Giang Hoài Khê có nụ cười nhẹ như có như không, chỉ vào sạn đạo gỗ trên biển cách đó không xa, nhẹ giọng nói với cô: “Lúc tôi còn nhỏ, hằng ngày vào rất sớm đã ra đây, ngồi ở chỗ đó chờ mặt trời mọc. Cậu có muốn ở đây xem mặt trời mọc một lần hay không?”
Trên mặt Lục Tử Tranh, trong chớp mắt có một ít thần sắc khát khao, nhìn sạn đạo gỗ, nhìn tiền tuyến giữa âm trầm và trời biển tương tiếp nhau ấy, giương môi nở nụ cười: “Tôi muốn.”
Cô không chỉ một lần từng khát vọng, có thể đi qua con đường Giang Hoài Khê từng đi, xem qua phong cảnh Giang Hoài Khê từng xem, nắm bắt mạch đập sinh mệnh đã từng nhảy lên của Giang Hoài Khê, hiểu rõ nàng nhiều một chút, nhiều thêm một chút nữa, tiếp đó, có lẽ cô có thể gần lòng của Giang Hoài Khê, thêm một chút, rồi lại thêm một chút nữa...
Giang Hoài Khê dẫn theo Lục Tử Tranh trên sạn đạo gỗ tìm một chỗ hơi hơi sạch sẽ, ngồi trên mặt đất, nhìn phụ nữ tụm năm tụm ba trước mặt khiêng vải lưới màu xanh lục khom lưng nhặt con hàu, nhìn trẻ em để chân trần vui đùa nô nức thả diều hay lượm vỏ sò, trong lòng nàng khẽ động, phảng phất như trong cái chớp mắt, nhìn thấy năm tháng đã qua rất lâu của trước kia, tất cả, như là trước đây.
Năm năm tháng tháng cảnh còn đó, tháng tháng năm năm khách đổi dời [1].
Ánh mắt Giang Hoài Khê sâu xa nhìn bờ biển, nhàn nhạt nói với Lục Tử Tranh rằng: “Tử Tranh, cậu nhìn đi, người ở đây, từ sáng đã phải luôn làm lụng như thế, tận tới đêm khuya, ngày qua ngày, năm qua năm, vẫn là như thế, nhất thành bất biến. Tôi đã từng một lần không hiểu, cuộc sống như thế, đến tột cùng có ý nghĩ ra sao, bọn họ đến tột cùng là dùng niềm tin ra sao để tiếp tục đi tiếp.”
Giang Hoài Khê như vậy, là tịch mịch và tiêu cực mà Lục Tử Tranh chưa từng gặp, trong nháy mắt, khiến Lục Tử Tranh có chút hoảng sợ bất an. Vô số lần cô tra hỏi bản thân trong lòng, đến tột cùng, có bao phần hiểu rõ Giang Hoài Khê, mà vào giờ phút này, lại bi thương phát hiện, đáp án là, không một chút nào.
Giang Hoài Khê mang theo nụ cười nhạt nhòa nhẹ nhàng chớp chớp mắt về Lục Tử Tranh, tỏ ý vỗ về, dửng dưng nói tiếp: “Sau khi tôi đến nơi đây vào năm 12 tuổi, lúc mới bắt đầu thì nhớ nhà, thường thường mất ngủ, rạng sáng ba, bốn giờ là tỉnh dậy rồi, sau đó ở trên giường lăn lộn khó ngủ, cảm thụ trống rỗng ở trong phòng, trong hoảng hốt chợt cảm thấy thế giới trống trải cô tịch tựa như chỉ còn thừa lại mỗi mình mình. Thế là sau đó, chỉ cần trời vừa hơi sáng là tôi đã gấp rút đi ra ngoài, tới nơi đây nhìn những đám người bận rộn này, tìm kiếm một ít cảm giác náo nhiệt. Sáng sớm, nhìn mặt trời bay lên từ dưới mặt nước biển, chạng vạng, thì nhìn nó từng chút từng chút biến mất ở trong đường chân trời, thế là hiểu, một ngày không có chút ý nghĩa nào lại trôi qua rồi. Rất nhiều lần tôi nhìn mặt trời từng chút từng chút ngã về Tây, rồi suy tư, nhân sinh, cũng chỉ là lõa lồ mà đến, lại lõa lồ mà đi, con người chúng ta tội gì phải nương tựa vô ích trên thế gian này đâu. Sớm chút rời đi, có lẽ, cũng coi như là sớm chút giải thoát.”
Tim Lục Tử Tranh loạn nhịp nhìn Giang Hoài Khê, cắn môi, chờ lời kế tiếp của Giang Hoài Khê, nhất thời trong lòng cũng có chút thẫn thờ mênh mông.
Giang Hoài Khê cười khẽ một tiếng, quay đầu, trong con ngươi mang theo chút gian trá bảo: “Tử Tranh, lúc ấy, có phải là tôi đã vô cùng nhìn xa trông rộng, rất sớm đã thấu hiểu ý nghĩa nhân sinh đúng không.”
Lục Tử Tranh bị mèo khen mèo dài đuôi của nàng chọc cho có hơi buồn cười, phiền muộn trong lòng phai nhạt một ít, nhẹ nhàng cười gằn một tiếng, không hề trả lời nàng.
Giang Hoài Khê thu về nụ cười, thở dài thườn thượt một hơi, nói: “Khi đó thân thể tôi không tốt lắm, thường thường bị ốm đau dằn vặt, tâm tình ngày càng sa sút, càng ngày càng không tìm được ý nghĩa sự tồn tại của bản thân, cuộc sống tựa như đang làm một nhiệm vụ không thể không hoàn thành, càng ngày càng chán nản. Thím Lâm nhìn vào mắt, nhưng lại lặng lẽ để vào trong lòng.” Nói tới nơi đây, Giang Hoài Khê lại cố ý bổ sung một câu: “Mặc dù nhìn thím Lâm thì có hơi ngây ngốc, có điều, thím ấy thật sự rất biết nghe lời đoán ý. Ừm, Tử Tranh, sau này cậu nên học theo thím Lâm chút đi, thế là có thể bớt khiến tôi nhọc lòng tí rồi.”
Sắc mặt Lục Tử Tranh không nhịn được có phần đen lại, trả đũa: “Cô ở cùng với thím Lâm nhiều năm như vậy, xem ra, cũng không học được bao phần.” Dường như cô bắt được một câu, khi còn bé thân thể của Hoài Khê không tốt lắm?
Giang Hoài Khê khẽ cười một tiếng, cũng không để tâm, nhìn sắc trời càng ngày càng sáng, cùng người ngày càng nhiều trên bờ biển, ánh mắt dần dần trở nên xa xưa: “Có một ngày, khi thím Lâm đến làm cơm cho tôi, đột nhiên đưa cho tôi một bao đồ màu xanh lục, nói với tôi là giống hoa mới do con gái thím ấy nuôi cấy ra được, thím ấy nhìn tôi thường thường hay buồn rầu, bảo là nếu có hứng thú thì thử trồng một chút để giải sầu thử xem, xem cuối cùng là sẽ nở ra hoa thế nào.”
"Khi đó tôi cũng chẳng hề để tâm, chỉ thuận miệng nói một tiếng cám ơn, rồi bỏ vào trong ngăn kéo của phòng khách. Thím Lâm lại do dự hồi lâu, rồi nói với tôi "Kể ra thì con cũng đừng tức giận, thím thi thoảng cứ thấy con rầu rĩ không vui, nhưng lại ngốc lắm nên không biết nói chuyện thế nào. Có một lần, không phải con từng hỏi thím, rằng cuộc sống đến tột cùng có ý nghĩa gì, thím không trả lời được. Mấy ngày trước con gái thím quay về, thím nói với nó tình huống của con, nó liền bảo thím đưa cái túi hạt giống này cho con.
Nó là một người làm vườn, nó bảo thím nói với con, khi nó gây trồng giống hoa mới, bao giờ cũng vô cùng kỳ vọng là nó sẽ nở hoa theo như ý mình hay không, nhưng trong lúc đó, bất luận nó bận tâm sầu lo thế nào thì cũng vô tích sự cả, dù sao cũng phải đợi đến khi nó ra hoa rồi, nó mới có thể biết đáp án được. Mà ý nghĩa của cuộc sống, cũng đại khái là như vậy, cuộc sống muốn ra hoa cho con thế nào, con cũng phải đợi đến sau khi hạt giống nẩy mầm nở hoa xong thì mới có thể sáng tỏ, nếu con trong lúc hạt giống còn chưa nẩy mầm thì đã muốn từ bỏ, vậy, con mãi mãi cũng sẽ không biết được đáp án. Nếu đã gieo hạt giống rồi, khổ sở suy nghĩ lo lắng, chi bằng lòng tràn kỳ vọng, hưởng thụ kỳ vọng trong những ngày đợi nở hoa, để tháng ngày dễ chịu hơn một chút."
Giang Hoài Khê thu hồi ánh mắt tìm về nơi xa: “Ngày ấy, tôi tìm một cái chậu, gieo những hạt giống ấy, mỗi ngày tưới nước cho nó, mang nó tắm nắng, rồi kỳ vọng, nó sẽ nở ra hoa thế nào. Bởi vì có kỳ vọng, tháng ngày dường như dễ chịu hơn đôi chút.” Nàng quay đầu nhìn Lục Tử Tranh một chút, trong đôi mắt mang theo chút ánh sáng dịu dàng, trong thanh âm mang theo nhu tình nhàn nhạt lưu luyến, bảo: “Năm ấy khi vào trường đại học, tôi thấy được hạt giống của sinh mệnh đã nở ra đóa hoa thứ nhất cho tôi, tôi đặt tên cho nó là ‘gặp phải tình yêu’...”
Lòng của Lục Tử Tranh, hơi run rẩy một chút.
Giang Hoài Khê đưa tay dịu dàng bao phủ bàn tay đang đặt trên tấm ván gỗ của Lục Tử Tranh, yếu ớt mà bao bọc: “Tử Tranh, tôi không rõ trong sinh mệnh hai mươi năm trước của cậu đã nở ra hoa thế nào, nhưng những bông hoa sắp nở rộ còn lại trong nhân sinh ấy của cậu, tôi rất muốn nhìn thấy, xin cậu đừng từ bỏ, cùng kỳ vọng với tôi được không?”
Vành mắt của Lục Tử Tranh trong nháy mắt có chút ẩm ướt, đôi mắt phủ kín một lớp hơi nước nhấp nhô, trong lúc tim còn đang loạn nhịp, Giang Hoài Khê đột nhiên hơi lên giọng nhắc nhở: “Tử Tranh, cậu xem...”
Theo tầm mắt của Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh nhìn thấy, triều dương cuối cùng từ trên mặt biển bay lên, trong nháy mắt, hào quang vạn trượng, vạn vật trên bờ biển, tựa như một bức tranh sơn dầu trắng đen, phút chốc bị một họa sĩ kỳ diệu tô dát lên sắc thái, tất cả, đều trở nên tươi sống hẳn. Thủy triều vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt lên xuống, ngư dân xoắn ống quần, con nít để chân trần kéo diều chạy băng băng, tất cả tất cả, đều tràn đầy sức sống dạt dào như thế...
Giang Hoài Khê đưa ngón tay thon mảnh, xa xa chỉ về con diều run rẩy bay lượn trên bầu trời xanh, bình thản dịu dàng nói rằng: “Tử Tranh, sinh mệnh của chúng ta tựa như con diều giấy mà đứa trẻ kia thả vậy, dù rằng cuối cùng diều cũng sẽ đứt dây rơi xuống, nhưng nó cũng không bởi vì vậy mà từ chối bay lượn. Chỉ cần có người nhặt diều lên, lần nữa lồng dây tu bổ cho nó, nó cuối cùng có thể lần nữa bay liệng với trời xanh. Diều chỉ có thể không ngừng bay về hướng càng xa càng cao, mới có thể biết được thế giới bên ngoài rộng lớn đến mức nào, mà chúng ta, chỉ có thể tiếp tục đi tiếp, mới có thể biết được, viên hạt giống gieo xuống này, sẽ ở trong sinh mệnh, nở ra đóa hoa ra sao cho chúng ta.”
Lời nói của Giang Hoài Khê, tựa như một luồng nhiệt độ không ấm không nóng đang từ từ ủi bỏng lòng của Lục Tử Tranh, nơi băng tuyết bao trùm, dường như bắt đầu dần dần hòa tan, để lộ ruộng nương màu mỡ phía dưới có thể gieo giống nở hoa...
Nàng ngưng mắt nhìn chăm chăm Lục Tử Tranh, giọng điệu dịu dàng: “Tử Tranh, tôi sẵn lòng làm người nhặt diều cho cậu, ngàn ngàn vạn vạn lần. Mà cậu, đồng ý vì tôi, bay lượn một lần nữa được không?” Toàn thân Giang Hoài Khê vốn là khí chất quạnh quẽ, cũng trong khoảnh khắc như vậy, tỏa ra dịu dàng lưu luyến từ trong ra ngoài.
Lục Tử Tranh nhìn khuôn mặt nghiêm túc dịu dàng của Giang Hoài Khê, cô nhìn thẳng vào trong tròng mắt, trong lòng của nàng, chăm chú rất lâu... Cuối cùng, một nụ cười dịu dàng tỏa ra ở bên môi Lục Tử Tranh, cô nói: “Hoài Khê, vì cô ngàn ngàn vạn vạn lần...”
Nếu trong sinh mệnh có thể có người, vậy tôi lựa chọn yêu quý.
Nếu trong cuộc sống có thể có người, vậy tôi lựa chọn kỳ vọng.
Chỉ cần có người, chỉ có thể là người.
Vì người, ngàn ngàn vạn vạn lần.
Chú thích:
[1] Gốc là “Niên niên tuế tuế cảnh tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng”, tác giả chế lại từ câu “Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng” của Lưu Hi Di trong Bạch Đầu Ông Vịnh.
Lời editor: Vì Hoài Khê, vì Tử Tranh, cô editor xinh đẹp bằng lòng ngồi trước máy tính vào giờ Mỹ ngàn ngàn vạn vạn lần =)))))