Trong hộp, là một chồng thư xếp đặt chỉnh tề. Giang Vong đưa tay nhẹ nhàng lật nghiêng ra, có thể thấy, trang bì thư, từ dưới lên trên là từ cũ đến mới, rõ ràng là được tích lũy từng chút từng chút trong những năm qua.
Giang Vong khẽ cau mày, cắn cắn môi, rút ra một bì thư từ dưới cùng, ngón trỏ và ngón cái vuốt nhè nhẹ bì thư, sau khi do dự hồi lâu mới mở ra bì thư đã xơ cứng, rút ra lá thư bên trong đó.
Giấy viết thư, được gấp thành hình dạng một trái tim đẹp đẽ, trang giấy, cũng là khác biệt mà Giang Vong chưa từng gặp - nền màu xanh lam mang theo hoa văn và viền hoa. Cái này so với hồi âm trước sau như một - giấy vở qua loa bình thường - mà Giang Vong nhận được từ Hứa Bách Hàm, rõ ràng là khác biệt một trời một vực. Giang Vong hơi khép mắt, đảo qua từng chữ từng chữ trong thư, lông mày, càng nhăn càng chặt.
Đây hẳn là hồi âm Hứa Bách Hàm viết cho cô sau khi cô viết lá thư thứ nhất cho Hứa Bách Hàm.
Trong lá thư này, lời nói của Hứa Bách Hàm, niềm nở lại hoạt bát, vừa bày tỏ cảm xúc kinh ngạc và vui sướng đối với chuyện Giang Vong lại chủ động gửi thư cho chị, vừa bày tỏ ấn tượng đầu tiên đối với sự lạnh lùng của Giang Vong là kinh ngạc và yêu thích khôn tả, dông dài lải nhải mà nói rất nhiều việc về mình với cô, cuối cùng, còn chưa hết ý mà tỏ vẻ, nếu Giang Vong rỗi rãnh, chị hy vọng ngày nghỉ có thể mời cô tới nhà chơi. Cuối thư, bên dưới chỗ ký tên, còn vẽ hai cái đầu nhỏ của Giang Vong và Hứa Bách Hàm.
Giang Vong nắm thật chặt ba trang thư lớn dày cộm này, trong lúc nhất thời, có phần vừa vui vừa giận, vừa muốn khóc, vừa muốn cười. Cô chưa hề biết, hóa ra Hứa Bách Hàm là người niềm nở nói nhiều như vậy, càng không biết, hóa ra, sau khi Hứa Bách Hàm nhận được lá thư đầu tiên mình gửi cho chị là vui sướng cao hứng như thế này. Cô vẫn cho là, cảm giác khi đó Hứa Bách Hàm đối với mình, là lạnh lẽo nhạt nhẽo, hờ hững phớt lờ.
Phải biết rằng, khi đó, hồi âm Hứa Bách Hàm chân chính đưa tới tay Giang Vong, chỉ có một trang giấy mỏng manh và ba câu ngắn ngủn: "Chào em, Vân Bạc, rất vui khi nhận được thư của em." Lúc đó Giang Vong đã lật ngược bì thư hồi lâu, còn tưởng rằng Hứa Bách Hàm sót mất một trang thư vào. Phản ứng lạnh nhạt như vậy, hiển nhiên không nằm trong dự liệu của Giang Vong, đến nỗi, lúc Giang Vong gửi lá thư thứ hai cho Hứa Bách Hàm, cô chần chự do dự phải một lúc lâu.
Giang Vong thực sự không biết, lúc Hứa Bách Hàm nhận được thư cô gửi, chị liền mừng rỡ như điên, khẩn cấp mà đi viết hồi âm ngay. Bỏ ra cả thảy một buổi tối, cả bài tập cũng không chăm chỉ làm, sau khi viết hồi âm đầy hết ba tờ giấy lớn xong, mới hài lòng mà đi ngủ. Nhưng ngày tiếp theo sau một đêm tỉnh ngủ, sáng sớm sau khi tỉnh lại, Hứa Bách Hàm ngồi ở trên giường trái lo phải nghĩ, liền bắt đầu lo âu, mình có phải quá nhiệt tình hay không, liệu sẽ dọa Vân Bạc không. Thế là chị sửa sửa đổi đổi, muốn nói rất nhiều, nhưng lại không dám nói nhiều quá, cuối cùng, chỉ còn lại có câu ba nói đơn giản như kia. Sau khi gửi đi, Hứa Bách Hàm liền hối hận, đặc biệt trong quãng thời gian dài vẫn chưa nhận được lá thư thứ hai của Giang Vong, gần như chị mỗi ngày đều sống trong sự ảo não. Ngay lúc Hứa Bách Hàm không nhịn được muốn chủ động viết thư gửi Giang Vong, lá thư thứ hai của Giang Vong lại được gửi đến.Giang Vong lại giật vài tờ thư to từ phía dưới ra, nghiêm túc mở ra nhìn hết từng cái, mũi, không tự chủ bắt đầu có phần ê ẩm...
Sau khi cô và Hứa Bách Hàm bắt đầu có chút mập mờ, cô viết thư gửi Hứa Bách Hàm, hàng đầu tiên luôn không thể thiếu hàng chữ thế này, "Bách Hàm, em nhớ chị", nhưng trong hồi âm của Hứa Bách Hàm, lại chưa bao giờ đáp lại câu ấy. Khi đó, hồi âm Hứa Bách Hàm gửi cô, bao giờ cũng nhạt nhẽo, tiến lui có mức, biết khắc chế và cất giấu đi cảm tình. Mỗi lá thư, cũng như một bài đọc hiểu có độ khó cao, bao giờ cũng khiến Giang Vong nghiền ngẫm khá lâu, suy xét câu này là có ý gì, cân nhắc xem câu kia có ý gì đặc biệt hay không, dè dặt gọt giũa tìm kiếm xem tình cảm đặc biệt Hứa Bách Hàm đối với cô.
Nhưng trong những lá thư chưa gửi đi này, lời nói của Hứa Bách Hàm, là dễ hiễu rõ ràng đến vậy, tình cảm, là ngọt ngào không che giấu đến vậy. Từ trong ấy, Giang Vong có thể nhìn thấy một hồi tình yêu cuồng nhiệt giữa mình và Hứa Bách Hàm mười sáu tuổi, là niềm nở yêu thích và quyến luyến của Hứa Bách Hàm đối với cô. Mà không phải, là người từng một lần khiến mình nản lòng, là theo đuổi và đơn phương yêu mến của tự mỗi mình cô.
Giang Vong dần dần vô lực dựa vào trên đệm xe, chậm rãi khép hộp lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhắm lại đôi mắt mang theo đau đớn cùng mê man.
Hứa Bách Hàm, nếu bảo, chị yêu tôi, vậy, lý trí tỉnh táo và khắc chế như kia của chị, lại nên giải thích thế nào; thế nhưng, nếu bảo chị không yêu tôi, vậy, từng bước từng bước dung túng buông trôi và trầm luân của chị, lại nên kể ra từ đâu.
Hứa Bách Hàm, có phải là, thật ra, chị đã từng yêu tôi hơn so với chính trong tưởng tượng của bản thân tôi?
Nhưng mà giờ đây, tất cả những thứ này, hết thảy bí mật và hồi ức ngập đầy trong cái hộp này, ngoài khiến mình càng ngày càng thống khổ ra, thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Giang Vong ôm chặt hộp, nghiêm túc hỏi mình: "Nếu có nếu như, nếu như có thể quay về một lần nữa, Vân Bạc, cô vẫn sẽ lựa chọn yêu Hứa Bách Hàm ư?"
***
Sau khi Hứa Bách Hàm về Lâm Châu, Hứa Bách Thao mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho Hứa Bách Hàm, tán dóc vài câu với chị, một là để phân tán lực chú ý của Hứa Bách Hàm, hai là để nói bóng nói gió ước đoán tâm trạng của Hứa Bách Hàm.
Nhưng mà hôm nay, cậu gọi cho Hứa Bách Hàm, di động của Hứa Bách Hàm trả lời là đã tắt máy rồi. Tim Hứa Bách Thao nhất thời liền lộp bộp nhảy lên một cái, trong một lúc bỗng hốt hoảng kỳ lạ lên.
Cậu vội vàng gọi điện thoại cho Hứa mẹ, hỏi thăm Hứa mẹ về hướng đi của Hứa Bách Hàm, sau khi nghe rõ ràng Hứa mẹ nói với cậu rằng Hứa Bách Hàm đến làng du lịch khuây khỏa, bàn tay cầm di động của Hứa Bách Thao, run đến gần như nắm không vững di động.
Hứa mẹ cảm nhận được hình như Hứa Bách Thao có chút bất thường, hơi mang khó hiểu mà hỏi Hứa Bách Thao "Sao vậy", nhưng chỉ nghe Hứa Bách Thao kiềm chế không được gào thét bà một câu: "Sao mẹ có thể cho một mình chị ấy đi được!" xong, liền chỉ còn lại tín hiệu báo máy bận.Hứa Bách Thao cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe lên rồi chạy về phía bãi đậu xe. Nhịp tim của cậu chợt nhanh lạ kỳ, vừa chạy vừa cầu khẩn ở trong lòng: "Chị, xin chị, xin chị, đừng làm em sợ..."
Từ Lâm Châu đến làng du lịch phải mất hơn ba giờ đường xe, bị Hứa Bách Thao ép phắt thành hơn hai giờ một chút. Nhưng mà, bất luận cậu vội vàng ra sao, không muốn ra sao, sợ hãi ra sao, chuyện cậu lo lắng, cuối cùng, vẫn trở thành sự thực.
Ngôi biệt thự kia ở làng du lịch, cửa chính đóng sít sao, cậu run rẩy cắm chìa khóa vặn ổ mở ra, đẩy cửa bước vào, vội vàng một tiếng lại một tiếng gọi Hứa Bách Hàm: "Chị, chị, chị ở đâu..." Đáp lại cậu, cũng chỉ có tĩnh lặng làm cậu hoảng sợ...
Cậu nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ Hứa Bách Hàm, không có ai, lại mở phòng tắm ra, vẫn không có ai. Cậu chạy khỏi phòng, hướng về phía lầu hai lầu ba đi tìm từng gian từng gian phòng, mọi phòng, đều là trống không, không có bóng dáng của Hứa Bách Hàm... Cậu lập tức xoay người, chạy về phía dưới lầu. Thời điểm định lao ra khỏi cửa, trong dư quang, cậu nhìn thấy trên bàn thủy tinh ở phòng khách, lẳng lặng mà đè lại một tờ giấy trắng như tuyết, trong một lúc, bước chân cậu nghiêng ngả một phát, có phần không dám tiến lên...
Rốt cuộc cậu vẫn cầm lấy tờ giấy kia, hai mắt trợn đến tròn vành vạnh, đau đớn mà nghẹn ngào ra tiếng...
Đó là di thư của Hứa Bách Hàm.
Chị nói: "Cha mẹ, xin lỗi, con bướng bỉnh rồi, nợ mọi người, con không có gì để hồi đáp, chỉ có thể kiếp sau trả lại. Bách Thao, chăm sóc cha mẹ cho tốt.
Bách Thao, nếu muốn để chị an tâm đi, thì đừng đi làm phiền Giang Vong, vĩnh viễn đừng nói cho em ấy biết. Xin em. Chị nợ em ấy nhiều lắm rồi, hãy để chị cuối cùng, trả lại em ấy nửa đời sau thanh tịnh đi.
Những năm qua, chị chịu đựng đến rất mệt rồi, mà em ấy vẫn không về được, bọn chị đều không về được. Thứ lỗi cho chị, chị không có dũng khí một mình đi tiếp. Để tất cả, bắt đầu từ nơi nào thì kết thúc ở nơi đó đi, chị phải đi tìm Vân Bách đây. Chị đi đây, chị đi rất an tâm, rất hài lòng, vì thế, đừng lo lắng khó chịu vì chị. Xin lỗi, cám ơn mọi người.
Hứa Bách Hàm tuyệt bút"
***
Xe đã chạy hơn một giờ, nửa đường đi, Giang Vong mới đột nhiên phát hiện, vì nhất thời đi vội, cô đã quên bóp tiền ở biệt thự của Hứa Bách Hàm, thẻ ngân hàng chứng minh thư đều ở trong đó.
Cho dù vạn phần chán nản, không muốn cỡ nào, Giang Vong cũng phải cầm di động, gọi điện thoại cho Hứa Bách Hàm, phiền chị phái người đưa qua cho cô.
Nhưng mà, di động Hứa Bách Hàm tắt máy.
Giang Vong hơi run run, kỳ lạ mà có phần bất an.
Cô an ủi mình, có thể là hết pin, nào về Lâm Châu rồi liên lạc lại thôi.
Nhưng tựa ở trên đệm xe, nhắm mắt lại, trước mắt của cô liền hiện ra nét mặt cười xán lạn vừa nãy Hứa Bách Hàm đối với cô, cùng một tiếng "Tạm biệt" kia, khi đó, trong ánh mắt của Hứa Bách Hàm, dường như, có chứa gì đó...Bỗng nhiên tim như bị cái gì níu vào một cái, Giang Vong trong chớp nhoáng mở mắt ra.
Cô vẫn không an tâm, dặn dò tài xế: "Phiền anh quay đầu về, tôi để quên một chút đồ vật."
Trên dọc đường quay lại, Giang Vong càng ngày càng bất an, nắm chặt lấy song quyền, lại vẫn không nhịn được lên tiếng cầu khẩn tài xế: "Liệu anh có thể chạy nhanh chút nữa hay không?"
Sau một tiếng, cô lại về đến nơi quen thuộc này. Xa xa, cô liền nhìn thấy, trong cửa lớn mở toang của biệt thự, trống rỗng, xa xa trông vào, cô nhìn thấy một mảnh âm u, dự cảm bất an không rõ, càng ngày càng mãnh liệt.
Trong một lúc, thân thể Giang Vong cũng có phần như nhũn ra...
Cô gần như là dùng tốc độ trăm mét bứt lên trước, kéo mở cửa xe vọt vào biệt thự, không thèm lo cái khác, chỉ biết lớn tiếng kêu to Hứa Bách Hàm: "Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Hàm..."
Nhưng mà, Hứa Bách Hàm không còn dịu dàng đáp lại cô: "Vân Bạc, chị đây, sao vậy..."
Cô đứng ở cửa, nhìn quanh bốn phía, nỗ lực tìm kiếm dấu vết tồn tại của Hứa Bách Hàm, một thoáng, liền nhìn thấy tờ giấy màu trắng rơi trên mặt đất cách đó không xa, thấp thoáng có thể nhìn thấy, vài chữ "Hứa Bách Hàm tuyệt bút"...
Hô hấp Giang Vong hơi ngưng lại, hai chân run rẩy, từng chút từng chút dịch chuyển đến gần tờ giấy, chậm rãi khom người xuống, nhặt lên tờ giấy kia, đọc nhanh như gió mà nhìn xuống...
Trong chớp mắt tiếp theo, Giang Vong tựa như kẻ điên khóc hô "A....." Vứt tờ giấy xuống, vọt vào phòng ngủ của Hứa Bách Hàm, vọt vào phòng tắm của Hứa Bách Hàm, xông lên lầu hai lầu ba, đi tìm kiếm từng phòng từng phòng: "Bách Hàm, Hứa Bách Hàm, ra đây, chị ra đây cho tôi..."
Nhưng mà, đáp lại cô chỉ có tiếng vọng gào khóc khàn khàn khó nghe của chính cô...
Giang Vong quay người về, lại ba chân bốn cẳng vọt vào phía dưới lầu, lúc còn chừng mười bậc thang nữa là đến lầu một, bởi vì nhịp chân quá mau, mất thăng bằng, đầu Giang Vong bèn chũng xuống, té lộn xuống về phía trước...
Lúc Giang Vong ngã xuống đất, mặt cô sấp về phía dưới, cô bất động một hồi, nhưng mà, chỉ mới ba giây, cô liền chống người đứng dậy.
Trong phút chốc đứng dậy, bỗng có máu từ trong sợi tóc rướm ra, từng chút trượt xuống theo gương mặt... Nhưng mà, Giang Vong tựa như không hề có cảm giác vậy, cấp tốc mà đứng lên, liền sải bước chạy về hướng ngoài cửa. Cô kéo cửa xe ra, mang theo giọng nghẹn ngào lớn tiếng căn dặn về phía tài xế: "Đến bãi biển ở đường Hoài Hải!"
Tài xế quay đầu, bị dọa bởi máu rơi còn đang tăm tích bên má Giang Vong, kinh hãi biến sắc mà ngây ngẩn cả người.
Giang Vong không kiên nhẫn để anh ta ngạc nhiên kì kèo, vạn phần nổi nóng, không quan tâm thứ gì, chỉ biết lớn tiếng quát anh ta: "Tôi bảo đến bãi biển bên đường Hoài Hải, anh không nghe rõ sao? Đi mau đi!"
Tài xế bị cô gào đến ngẩn ra, vội tay vội chân mà quay người lại, vừa khởi động xe, vừa luôn miệng đáp lại cô: "Dạ dạ dạ, em chạy ngay đây..."
Khoảng cách đến đường Hoài Hải cũng không xa, tài xế vốn đang khiếp sợ mà chạy xe cực nhanh, chỉ mới năm phút đồng hồ, Giang Vong lại cảm thấy, lâu đằng đẵng tựa như qua năm mươi năm vậy. Lâu quá, lâu khiến cô đủ nhớ lại tất cả những chuyện từ lúc mới quen biết cho đến bây giờ của cô cùng Hứa Bách Hàm, lâu khiến cô đủ ở trong đầu, miêu tả ra từng cái nhíu mày từng nụ cười của Hứa Bách Hàm, một lần tiếp một lần, mãi đến, vành mắt đỏ ửng, nước mắt lã chã chảy xuống...
Đến bãi biển bên đường Hoài Hải, tài xế vừa ngừng xe lại, còn chưa dừng hẳn, Giang Vong liền gấp rút mà mở cửa xe ra, chạy về phía dưới bãi biển.
Cô nhìn thấy, trên mặt biển cách đó không xa, sóng biển đang từng hồi từng hồi mà gột rửa một xe lăn màu trắng bạc, cũng đang từng chút từng chút cuốn xe lăn về phía giữa biển khơi, xe lăn, không có một bóng người....
Trong nháy mắt, hai chân đang chạy Giang Vong liền mềm nhũn, cô quỵ xuống...
Trong nháy mắt định bò dậy, Giang Vong mới phát hiện, đùi phải của cô, đau đến ray rứt thấu xương. Mắt cô sắp rạn nứt, cắn răng vẫn cố đứng lên, tiếp tục chạy về phía bờ biển...
Cũng không biết từ đâu, đột nhiên phả ra một bóng người, rất nhanh vọt tới, chặn đầu, cho một quyền về phía mặt Giang Vong, Giang Vong bị đánh, thân thể không đứng vững, ngửa đảo về đằng sau.
Trong chớp nhoáng, máu từ trong lỗ mũi Giang Vong tuôn trào ra, trong tiếng ong ong vang vọng ý thức, cô láng máng như nghe thấy được tiếng nổi giận mang theo nghẹn ngào của Hứa Bách Thao: "Bức chết chị ấy rồi, cô vui không? Cô vui không? Cô cái đồ khốn nạn này..."
Cổ áo của cô bị người khác sít sao tóm chặt, cả người bị xách lên, hai mắt trong sương mù, cô nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của Hứa Bách Thao, hung ác mà nhìn mình chằm chằm, sau một khắc, đưa tay, liền cho cô một quyền vào bụng, Giang Vong bị đánh, đau đớn té quỵ trên đất.
Giang Vong dùng tay chộp đè vào trong cát, chống thân để mình không ngã xuống. Trên mặt cô vừa máu vừa mồ hôi, ngửa đầu nhìn Hứa Bách Thao, bỗng nhiên liền cười ra tiếng, khuôn mặt trầm thấp ngơ ngẩn mà cười...
Cô loạng choạng đứng lên, trong sự sững sờ của Hứa Bách Thao, cô vọt lên trước cho một quyền vào mặt Hứa Bách Thao, Hứa Bách Thao chưa kịp đề phòng thì bị ăn cú đánh, thân thể xiêu vẹo một thoáng.
Giang Vong xoay người, từng bước từng bước, loạng choạng tập tễnh mà đi về phía cạnh biển, thanh âm sớm đã khàn khàn mà không thể nghe lọt tai: "Cút ngay... Hứa Bách Thao, đừng đi vào thế giới của tao và Bách Hàm nữa!"
Hứa Bách Thao cũng tựa như bị kích thích, cậu lấy lại tinh thần, xông lên trước trói thân thể gầy yếu của Giang Vong lại, mắt đỏ ửng tựa như kẻ điên, túm lấy cô định mang đi về phía biển, hô: "Chúng ta cùng chết đi, chết rồi thì giải phóng thôi, ba người chúng ta đều chết hết, chắc cô vui vẻ đúng không, đúng không, đây chính là kết quả mà cô muốn ư? Cả thế giới chỉ có thể nhìn mỗi mình cô, chị tôi cũng chỉ có thể yêu mỗi mình cô, đúng hay không!"
Giang Vong lại dùng hết sức lực toàn thân giãy dụa, dốc sức dùng cùi chỏ đâm bụng và ngực Hứa Bách Thao, sau cùng, giẫy giụa xoay người, cho một cước về phía * của Hứa Bách Thao, Hứa Bách Thao bị đau trong chớp nhoáng liền buông lỏng tay ra, ngồi xổm thân xuống.
"Bách Hàm nhất định hi vọng cậu sống tiếp, đời này của chị ấy, nợ một mình tôi là đủ rồi."
Giang Vong si ngốc mà nhìn xe lăn chìm chìm nổi nổi kia, thân mình run run rẩy rẩy, bước chân, lại giẫm đến gắng sức kiên quyết, trên mặt, trong một loạt vết máu đỏ tươi, lại hiện ra một nụ cười xinh đẹp dịu dàng.
"Bách Hàm, đừng sợ, em đến đón chị đây. Ngoan, chờ em..."