Bị giọng nói mềm mại của Xuân Sinh cắt đứt dòng suy nghĩ, người đàn ông cười nhạt quay mặt nhìn cậu, "Em sợ ngài Ngụy trách em sao? "
Trong lòng Xuân Sinh rất hoảng sợ, ánh mắt cậu lộ ra vẻ lo lắng, cậu khẽ gật đầu một cái, "Rất sợ. "
"Em không cần sợ, bởi vì em không làm gì sai cả, phải là hắn sợ em trách hắn mới đúng."
Xuân Sinh nghe được có hơi khó hiểu, "Ngài Ngụy sợ tôi? Tại sao vậy? "
Người đàn ông dịu dàng, kiên nhẫn phân tích cho cậu, "Hai người cãi nhau vì ngài Ngụy chọc em tức giận đúng không? "
"Đúng." Suy nghĩ của Xuân Sinh bị người đàn ông kéo trở lại, cậu từ từ tìm ra nguyên nhân ban đầu, "Ngài Ngụy không thể làm như vậy, anh ấy tuyệt đối không thích tôi, anh ấy coi tôi là một thứ khác, tôi không muốn như vậy. "
"Ừm, là ngài Ngụy không đúng, là hắn chọc em tức giận, cho nên hai người mới cãi nhau, em đừng sợ liệu mình có làm hắn tức giận hay không, mà phải là hắn sợ liệu em có tức giận hay không."
"Vậy tôi, vậy tôi sẽ không tức giận." Xuân Sinh theo bản năng muốn tìm kiếm sự ấm áp, cậu nắm lấy bàn tay ấm áp của người đàn ông, "Liệu ngài Ngụy có giận tôi không? "
Người đàn ông không né tránh bàn tay cậu, hắn nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cậu, "Tôi không biết, tôi không phải ngài Ngụy. "
"Tôi biết anh không phải ngài Ngụy, anh là Vãn Vãn." Cuối cùng Xuân Sinh cũng nở một nụ cười.
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cậu một lát rồi nhẹ giọng hỏi: "Xuân Sinh, em có muốn rời khỏi ngài Ngụy không?"
Đối với Xuân Sinh mà nói thì đây là một vấn đề khó khăn, cậu muốn trả lời là muốn, nhưng cũng muốn trả lời là không muốn, vì thế cậu im lặng nhìn người đàn ông, bởi vì cậu không biết mình nên trả lời như thế nào.
Người đàn ông kiên nhẫn chờ một lát, thấy Xuân Sinh vẫn không trả lời, liền đổi sang câu hỏi khác để cậu dễ dàng tìm ra câu trả lời hơn.
"Em muốn trả lời là muốn bởi vì em rất nhớ nhà, nhưng ngài Ngụy lại không cho em về nhà."
Xuân Sinh gật đầu.
"Em muốn trả lời là không muốn, bởi vì không phải lúc nào ngài Ngụy cũng đối xử tệ với em, hơn nữa em không muốn ở một mình, em sẽ nhớ hắn."
Xuân Sinh lại gật đầu.
"Nếu bây giờ tôi dẫn em về đường Tây Giác, sau này ngài Ngụy sẽ không đến tìm em nữa, nếu em nhớ hắn thì em sẽ trở về thăm hắn đúng không?"
Trước câu hỏi này, Xuân Sinh suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu, còn bổ sung một câu, "Tôi không phải chỉ nhớ ngài Ngụy, mà tôi còn nhớ anh nữa. "
Người đàn ông vui mừng mà nở một nụ cười, nhưng trong lòng vẫn rất chua xót, "Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn em, Xuân Sinh. "
"Không cần cảm ơn!"
Người đàn ông tiếp tục đề tài vừa rồi, "Vậy nếu em đến thăm ngài Ngụy mà phát hiện hắn không để ý tới em nữa, em có cảm thấy đau lòng không? "
"Ngài Ngụy không để ý tới tôi?" Xuân Sinh tưởng tượng ra khung cảnh này rồi có hơi sợ hãi hỏi: "Có phải giống như Dĩnh Dĩnh và mọi người lúc trước không? "
"Em có thể nghĩ là như vậy."
Xuân Sinh không nói gì, cậu dùng biểu cảm buồn bã của mình trả lời hắn.
"...... Tôi hiểu rồi. " Người đàn ông thấy thế nhịn không được mà khẽ thở dài.
Xuân Sinh lại chỉ mơ hồ nhìn hắn.
Cậu không thể nào biết được suy nghĩ bên trong người đàn ông, cũng giống như cậu không biết tình yêu là gì, cũng như không thể giải thích nào tình cảm mà người đàn ông dành cho cậu.
Một số người trời sinh đã có tình cảm đơn thuần, khó mà cảm nhận được tình cảm trong mắt những người này, hơn nữa họ còn không giỏi thể hiện tình cảm của mình, ngay từ đầu bọn họ cho rằng bạn là gì, thì đến sau này nhận định đó cũng sẽ không thay đổi.
Theo ý nghĩa nào đó thì đây cũng là một kiểu bạc tình, nhưng người đàn ông không thể trách Xuân Sinh được, bởi vì lúc trước nếu như hắn không nói câu "Bây giờ chúng ta có thể trở thành người nhà." thì có lẽ hắn cũng sẽ không chiếm được vị trí nào trong lòng Xuân Sinh.
Ngay từ đầu hắn đã viết ra kết cục giữa mình và Xuân Sinh, vậy thì hắn có thể trách Xuân Sinh hay Ngụy Đình Chi sao?
Hắn không thể trách ai được, cũng không muốn trách ai, bởi vì cho dù thế nào đi nữa hắn cũng không muốn làm tổn thương Xuân Sinh, cũng không muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên người cậu, hắn hy vọng Xuân Sinh có thể lựa chọn theo ý mình, cho dù là cậu có hiểu tình yêu là gì hay không, hoặc là có yêu ai hay không.
Đối mặt với một Xuân Sinh quý giá như vậy, hắn gần như đã lập tức buông bỏ tình cảm vô vọng của mình, hắn không nỡ nhìn Xuân Sinh khó xử, cũng muốn buông bỏ đi ý nghĩ muốn sống chung với Ngụy Đình Chi. Cũng giống như Ngụy Đình Chi không cách nào thay thế được Vãn Vãn, Vãn Vãn cũng không cách nào thay thế được Ngụy Đình Chi, chỉ cần Xuân Sinh có thể sống tốt, có thể sống hạnh phúc, vậy cho dù hắn có vĩnh viễn không gặp được Xuân Sinh thì hắn cũng yên lòng.
Bởi vì tâm nguyện của hắn đã được hoàn thành, trên đời này có một người nhớ tới hắn, cái tên "Vãn Vãn" này đã chứng minh hắn từng tồn tại, hắn đã từng sống trên thế giới này, mà không phải chỉ là một nhân cách bị Ngụy Đình Chi ghét bỏ.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Buổi tối, hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời dần dần chìm xuống, màn đêm tăm tối che đậy cả bầu trời.
Xuân Sinh tắm rửa xong thì nằm sấp trên giường đọc truyện tranh, trên đầu giường có để một bát sữa chua trái cây mà cậu vẫn chưa ăn xong, trái cây ăn kèm còn nhiều hơn sữa chua, có thể nhìn ra Xuân Sinh rất thích ăn trái cây.
Mà điều làm cho người đàn ông này ngạc nhiên là hắn không cho người đem bát sữa chua này vào, Xuân Sinh cũng không nói mình muốn ăn, mà là sau khi bọn họ ăn cơm tối xong, người giúp việc đẩy xe đồ ăn tới đưa món tráng miệng cho Xuân Sinh, Xuân Sinh cũng không thấy bất ngờ lắm, hình như là đã thành thói quen.
Không chỉ như thế, hắn còn phát hiện trong tủ quần áo ở phòng ngủ có rất nhiều quần áo không thuộc về Ngụy Đình Chi, kể cả quần lót cũng vậy, giống đồ của Xuân Sinh hơn, vì kích cỡ cũng gần gần Xuân Sinh.
Bên ngoài phòng ngủ còn có rất nhiều dấu vết chứng tỏ Xuân Sinh sống ở đây, nào là truyện tranh, Lego, câu đố cho trẻ em dưới 8 tuổi, v.v..., hắn không cần phải cố ý đi tìm, chỉ cần đi một vòng là có thể nhìn thấy những thứ vốn không nên có mặt ở đây, mỗi một thứ có ở đây đều làm cho người đàn ông ngạc nhiên không thôi.
Đánh giá những việc này rồi liên kết với sợi dây xích khóa Xuân Sinh lại, hắn cảm thấy cách Ngụy Đình Chi đối xử với Xuân Sinh rất kỳ lạ, một bên là yêu thương và cố gắng chăm sóc Xuân Sinh, một bên thì bá đạo coi Xuân Sinh như đồ của mình, dục vọng chiếm hữu lan khắp cổ Xuân Sinh.
Hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao Xuân Sinh lại nói, " Lúc ngài Ngụy không tức giận thì tôi có hơi thích anh ấy. "
Không bàn về những cái khác, nhưng nếu nói về vật chất thì Ngụy Đình Chi chưa từng bạc đãi Xuân Sinh, tất cả những gì hắn chuẩn bị cho Xuân Sinh đều là những thứ tốt nhất.
Cho dù chỉ nhìn những thứ này, hắn cũng không tin là Ngụy Đình Chi không có tình cảm gì với Xuân Sinh.
Nhưng nếu đã có tình cảm, vậy tại sao Ngụy Đình Chi lại đối xử với Xuân Sinh như vậy? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì Ngụy Đình Chi phát hiện tình cảm của người đàn ông với Xuân Sinh, cho nên mới dùng cách này để trả thù nhân cách thứ hai của mình?
Ngụy Đình Chi là một người khó nắm bắt, những người xung quanh khó mà hiểu được hắn, nếu muốn hiểu được hắn nghĩ như thế nào về nhân cách thứ hai của mình thì rất khó, người đàn ông đã từng phát hiện Ngụy Đình Chi liên lạc với bác sĩ để dùng phương pháp thôi miên xóa bỏ nhân cách thứ hai của mình.
Lúc đó, cái chết ngay trước mặt người đàn ông, ai mà không sợ chết, người đàn ông cũng vậy.
Bây giờ nghĩ lại, sự sợ hãi đã nhạt đi, cảm giác sợ hãi và ngạc nhiên đã không còn ghê gớm như ngày đầu nữa, không biết là do kỹ thuật non nớt hay là vì nguyên nhân gì khác mà Ngụy Đình Chi lại sớm từ bỏ, bây giờ nghĩ đến sự việc khi đó, người đàn ông khó mà nói nên lời.
Nhìn Xuân Sinh nằm sấp trên giường đọc truyện tranh, lâu lâu Xuân Sinh có quay đầu lại nhìn hắn, hắn cũng biết được là không phải Ngụy Đình Chi can thiệp vào chuyện giữa hắn và Xuân Sinh, mà là hắn can thiệp vào giữa Ngụy Đình Chi và Xuân Sinh.
So sánh khoảng thời gian ngắn ngủi mình ở với cậu và khoảng thời gian mà Ngụy Đình Chi ở cạnh cậu, thì căn bản không thể so sánh được, cho dù hắn không muốn từ bỏ nhưng hắn vẫn sẽ là người thua.
Đến giờ ngủ, Xuân Sinh ngoan ngoãn cất quyển truyện tranh đi, sau đó sửa sang lại chăn gối của mình, cậu đang muốn nói mình chuẩn bị xong rồi thì thấy người đàn ông đứng dậy muốn đi ra ngoài, cậu ngạc nhiên rồi hỏi: "Anh đi đâu vậy? "
"Tôi đi ra ngoài ngủ."
"Tại sao?" Xuân Sinh cau mày nhìn hắn, "Anh không muốn ngủ với tôi sao? "
Người đàn ông cúi đầu im lặng một lúc, "Tôi không biết khi nào ngài Ngụy sẽ trở về, nếu hắn thấy tôi và em ở chung, hắn nhất định sẽ tức giận, tôi không muốn hắn hiểu lầm em, cũng không muốn hắn lấy tôi làm cái cớ để trút giận lên em, lấy dây xích mà xích em lại. "
Xuân Sinh nghe hiểu được một chút, nhưng vẫn có rất nhiều thứ cậu không hiểu được, "Nhưng..."
"Tôi ở bên ngoài, nếu em gọi tôi thì tôi có thể nghe thấy."
Xuân Sinh nhìn người đàn ông nở một nụ cười dịu dàng với mình, cậu cảm thấy Vãn Vãn không giống như trước kia, nhưng không giống chỗ nào thì cậu lại không nói được.
"Xuân Sinh, chúc em ngủ ngon."
Người đàn ông giúp cậu tắt đèn phòng ngủ rồi rời đi, Xuân Sinh một mình nằm trong bóng tối một lúc, cậu không chịu được cảm giác trống vắng bên cạnh mình, bởi vì trước kia ngài Ngụy và cậu sẽ làm vài chuyện thoải mái, bọn họ sẽ hôn môi nhau, ngài Ngụy sẽ ôm ôm và cắn cậu.
Nhưng bây giờ cậu chỉ có một mình, cậu lăn qua lăn lại trên giường cũng sẽ không đụng phải cơ thể của Ngụy Đình Chi, cũng không có ai sờ cậu hay cắn cậu nữa.
Sự khác lạ này làm cho Xuân Sinh nhịn không được mà nhớ lại chuyện tối hôm qua, thậm chí là tối hôm trước nữa, cậu ngứa ngáy vùi mặt vào gối, miệng phát ra tiếng hừ hừ không rõ, Xuân Sinh cảm giác những dấu răng và dấu hôn trên người mình đang nóng lên, nó bắt đầu ngứa ngáy, bắt đầu kêu gào gọi ngài Ngụy.
Cơ thể cậu đã thực tủy biết vị*, sớm nhận ra ai là chủ nhân của mình.
*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
Việc Ngụy Đình Chi làm này nọ trên người cậu từ ngày này qua ngày khác cuối cùng cũng đã đi đến bước mà hắn muốn. Giờ đây cậu đã tự động nhớ đến hắn, cậu đang phát ra âm thanh không rõ ràng mà nhớ nhung hắn.
Không ai hôn cậu, không ai cắn cậu, đôi mắt cậu bắt đầu xuất hiện một tầng nước mỏng.
Không ai ép cậu, lúc này, cậu theo bản năng mà liều mạng ngửi mùi Ngụy Đình Chi còn sót lại trên chăn và gối, cậu mơ mơ màng màng nói mình thích ngài Ngụy nhất.
Lời này gần như đã in sâu vào trong máu cậu, khiến chuyện cậu cãi nhau với Ngụy Đình Chi trở thành chuyện cười.
Cậu không hiểu những thứ này, cậu quá ngốc, cho dù có người phân tích cho cậu nghe thì cậu cũng không thể hiểu được, dường như khi cậu được về nhà cậu cũng sẽ vì nhớ ngài Ngụy, nhớ Vãn Vãn mà tự động quay về.
Cậu không chạy trốn được, bởi vì người thật sự nhốt cậu ở đây chính là Xuân Sinh của bây giờ.
Lời tác giả:
Vãn Vãn là người tỉnh táo nhất!