• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phiên ngoại 1:

Từ khi nào mà Xuân Sinh biết mình không ngồi bán ở chùa một mình?

Nó bắt đầu bằng một cơn mưa lớn bất ngờ.

Sau khi Tĩnh Hải bước vào mùa hè, dường như mỗi ngày đều rất nắng, mặt trời lên cao, trời không một bóng mây, khi Xuân Sinh đến chùa mở sạp buông bán thì cậu có đem theo hai cây quạt nhỏ, còn đem thêm một bình nước đầy đá.

Thời tiết càng ngày càng nóng, Ngụy Đình Chi có nhắc cậu nếu như trời nắng quá thì không được ra ngoài, để không bị say nắng, nhưng Xuân Sinh luôn nói với hắn rằng ở dưới gốc cây rất mát, uống nhiều nước là sẽ không bị say nắng.

Cậu càng ngày càng có nhiều ý tưởng, Ngụy Đình Chi thấy cậu không còn nghe lời như trước kia nữa nên có hơi không vui, nhưng cũng không muốn cưỡng ép cậu.

Hôm nay, thời tiết quá nóng, lượng khách đến chùa không nhiều, hôm nay Xuân Sinh uống hết nước nhanh hơn bình thường, vẫn chưa đến thời gian Ngụy Đình Chi đón cậu là đã hết nước.

Không phải lúc trước chưa từng xảy ra chuyện này, khi uống hết nước Xuân Sinh sẽ vào chùa xin thêm nước.

Tăng ni trong chùa đều biết cậu, bình thường rất hay quan tâm cậu, nhà bếp nấu gì thì sẽ đưa cho cậu và người phụ nữ bán ví và túi xách một ít.

Thấy mình đã uống hết nước, Xuân Sinh muốn vào chùa xin một ít nước, nên liền để sạp đồ điêu khắc của mình cho người phụ nữ bán ví và túi xách trông giúp.

Cậu xách cái bình nước rỗng đi vào chùa, cậu đi lên bậc thang tìm bình nước uống, trong chùa có tăng ni, thấy cậu đến thì cho cậu mấy trái mận.

Xuân Sinh hứng nước xong thì nhận mận rồi quay lại, khi đi ngang qua sảnh, cậu vẫn bị tiếng tụng kinh trong sảnh hấp dẫn.

Cậu đứng ở ngoài nghiêm túc lắng nghe, không biết như thế nào mà cậu thấy tiếng tụng kinh này rất thần kỳ, nghe xong thì cậu không còn thấy nóng nực như khi nãy nữa.

Khi cậu phản ứng lại thì mưa đã bắt đầu rơi.

Hạt mưa tí tách rơi xuống, tiếng mưa ào ào vang lên bên tai cậu.

"A! Tác phẩm điêu khắc gỗ của mình! "

Xuân Sinh hét lên rồi chạy vọt ra ngoài.

Cơn mưa này lớn đến kì lạ, vừa mới chạy được một đoạn là Xuân Sinh đã bị mưa tưới ướt, cậu hoảng hốt đội mưa chạy ra khỏi chùa, sau đó cậu cố gắng nhìn ở gốc cây đa xem còn có người hay không?

Cậu ngơ ngác đứng yên, người đâu? Tác phẩm của cậu đâu?

Bỗng nhiên, những hạt mưa đang đánh vào người cậu biến mất, một cây dù màu đen được che trên đỉnh đầu cậu.

Xuân Sinh ngạc nhiên quay đầu lại, cậu thấy có mấy người khá quen mắt đứng đằng sau cậu, cầm dù che cho cậu.

"Trời mưa rồi, chúng ta đi tránh mưa cái đã."

Khi người đàn ông mở miệng, Xuân Sinh liền nhận ra người này là vệ sĩ của nhà họ Ngụy.

Nhưng tại sao anh ta lại ở đây?

Xuân Sinh nghi ngờ xoay người đi theo anh ta vào chùa, nhìn thấy ví và túi xách của người phụ nữ kia được đặt cùng với các tác phẩm của mình, bọn chúng không bị dính mưa, cậu lấy làm lạ rồi hỏi, "Đình Chi đâu? "

"Ngài Ngụy không có ở đây, chỗ này có khăn sạch, cậu lau trước đi."

Xuân Sinh im lặng nhận lấy khăn lau đi mái tóc của mình, sau đó cậu yên lặng tìm một chỗ ngồi xuống chờ mưa ngừng, cậu không hỏi thêm bất kỳ vấn đề gì nữa.

Cậu đã biết tại sao ba người này lại ở đây, nếu mà không phải là ý của Ngụy Đình Chi thì làm sao ba người này lại ở đây.

Vậy tại sao Ngụy Đình Chi lại muốn bọn họ xuất hiện ở đây?

Mặc dù Xuân Sinh không thông minh cho lắm nhưng cậu vẫn biết được nguyên nhân, đó là bởi vì cậu ở đây.

Cơn mưa này đến nhanh mà đi cũng nhanh, bọn họ ở trong chùa tránh mưa, không bao lâu sau thì mưa liền ngừng.

Xuân Sinh đem đồ của mình đi mà không cần bọn họ giúp, cậu và người phụ nữ bán túi xách mang đồ về lại gốc cây đa.

Chuyện cậu mắc mưa chắc chắn sẽ không giấu được Ngụy Đình Chi, cũng bởi vì nguyên nhân này mà Ngụy Đình Chi đến đón cậu sớm hơn bình thường.

Xuân Sinh xách đồ lên xe, trông cậu không vui chút nào.

Ngụy Đình Chi đương nhiên cũng biết chuyện cậu phát hiện hắn cho ba người vệ sĩ đi theo cậu, cũng là vì Xuân Sinh nên chuyện này mới có thể giấu được đến tận bây giờ, nếu không đổi lại là người khác, thì người ta đã sớm nhận ra sự kì lạ của cái xe màu đen kia rồi.

Nhưng Ngụy Đình Chi không cho rằng chuyện mình làm có gì là không ổn cả, hắn tạm thời không có ý định giải thích bất cứ chuyện gì, hắn đưa tay sờ sờ quần áo của Xuân Sinh, phát hiện không có gì bất thường mới cất giọng hỏi: "Biết rõ trời mưa mà còn chạy ra ngoài làm gì? "

"Em sợ đồ của em sẽ ướt."

"Em không sợ mình cũng bị ướt sao?"

"Không sợ, dù sao cũng sẽ khô nhanh thôi."

"Vậy sao? Vậy khi em bị bệnh, bác sĩ đến chích cho em, đến lúc đó em mới biết là mình đã sai. "

"Em không có sai, anh mới sai."

Ngụy Đình Chi nhìn cậu, "Anh sai chỗ nào? "

Xuân Sinh mím môi không nói gì, một bên thì không vui, một bên thì không muốn cãi nhau với Ngụy Đình Chi.

Cậu im lặng suốt quãng đường về nhà, khi về đến nhà, cậu lặng lẽ cầm quần áo đi tắm, chỉ là vừa mới bước vào nhà tắm thì Ngụy Đình Chi liền bước vào với cậu.

Hai gò má Xuân Sinh ửng đỏ, cậu xấu hổ mà cởi quần áo mình ra, cậu cúi đầu nói, "Em đã nói là không sao mà. Quần lót không bị ướt, em mặc nó ở trong. "

"Quần ngoài có ướt không?"

"Ướt một chút, nhưng đã khô rồi."

"Cởi ra."

Xuân Sinh đành phải cởi hết đồ trên người ra.

Ngụy Đình Chi cũng cởi quần áo của mình, sau đó hắn kéo Xuân Sinh vào trong ngực, cậu tựa đầu lên vai hắn, để mặc cho hắn cắn lấy tai mình, "Em thấy mình quan trọng hay mấy bức tượng kia quan trọng? "

Xuân Sinh rên rỉ nói không nên lời.

Cậu không nói gì, bàn tay Ngụy Đình Chi đang đặt trên eo cậu bỗng nhiên di chuyển xuống mông cậu, hắn liên tục nhạo nặng cặp mông đầy đặn của cậu.

"Hửm? Anh hỏi em, em quan trọng hay mấy bức tượng kia quan trọng? "

"Em, em quan trọng."

"Còn có lần sau không?"

Xuân Sinh thở dốc, trong mắt xuất hiện một tầng nước mỏng, "Em không muốn tắm nữa. "

Ngụy Đình Chi nhìn cậu đấm chìm trong dục vọng, ngón tay nhẹ nhàng đùa giỡn ngực cậu, "Để cho anh nhìn em, em giận rồi sao? "

"Em không có giận, chỉ là, em thấy không được vui..."

Ngụy Đình Chi cúi đầu hôn môi cậu, "Anh như vậy là vì muốn tốt cho em. "

Xuân Sinh bị hắn cắn đau nên không tránh hắn, "Tốt chỗ nào? "

"Lần này là giúp cho mấy tác phẩm của em không bị ướt, có phải là nhờ có bọn họ nên mấy món đồ của em mới được đưa vào trong không?"

"...... Ừm. "

"Vậy em nói xem, anh để bọn họ lại trông em có phải rất tốt không?"

Ngụy Đình Chi vòng tay qua người cậu, chỉnh nhiệt độ nước vừa phải lại rồi cho nó tưới ướt của hai người, hắn nâng mặt Xuân Sinh lên, dịu dàng hỏi cậu, "Vậy bây giờ em còn cảm thấy không vui nữa không? "

"Không còn nữa."

Khi nghe Ngụy Đình Chi nói như vậy, cậu chỉ có thể để nỗi buồn của mình lại trong lòng.

Cậu không thích việc để Ngụy Đình Chi cho người theo dõi mình, điều này làm cho cậu cảm giác như mình vẫn chưa rời khỏi sự bảo bọc của Ngụy Đình Chi vậy.

Cậu cho rằng tự lập không phải là như vậy, không phải lúc nào cũng có người đến nhìn cậu.

Ngụy Đình Chi nói đây là vì tốt cho cậu, hắn nói rất có lý nên Xuân Sinh không cách nào phản bác được hắn, không phản bác được chứ không có nghĩa là cậu đồng ý với hắn.

Ngoài miệng thì cậu không nói gì, nhưng cậu không giấu được cảm xúc của mình, ba người vệ sĩ ngồi trong xe chụp dáng vẻ tủi thân của cậu cho Ngụy Đình Chi xem, Ngụy Đình Chi xem xong cũng không nói gì, trong lòng hắn biết rõ cậu đang nghĩ gì.

Mỗi buổi trưa Lâm Linh đều phải đưa Xuân Sinh đến chùa, đương nhiên cũng phát hiện hai ngày nay tâm trạng của Xuân Sinh không đúng lắm, nếu cậu không vui thì người nào đó cũng không vui, người nào đó không vui cậu cũng không vui, thế là cậu ấy liền hỏi Xuân Sinh.

Xuân Sinh liền nói.

"...... Tôi cảm thấy như vậy không tốt, nhưng Đình Chi nói như vậy là muốn tốt cho tôi, tôi cũng không biết đây là tốt hay không tốt nữa. "

Đương nhiên Lâm Linh cũng biết chuyện có vệ sĩ đi theo Xuân Sinh, bởi vì ba người vệ sĩ đi theo Xuân Sinh này là do cậu ấy chọn ra, chỉ là cậu ấy không ngờ chuyện làm Xuân Sinh không vui lại là chuyện này, cho dù là ở ngoài nhưng cậu vẫn luôn ở trong tầm mắt của Ngụy Đình Chi.

Lâm Linh cũng không biết phải an ủi cậu như thế nào, dù sao đây cũng là ý của Ngụy Đình Chi, ai có thể thay đổi ý của hắn được? Ngay cả Xuân Sinh cũng không được.

Hai ngày sau, Lâm Linh nhìn lịch làm việc trên máy tính bảng, cậu ấy tự hỏi vì sao Ngụy Đình Chi lại sốt ruột xử lý công việc như thế, dành cả ngày hôm nay để xử lý công việc.

"Ngày mai anh có định làm gì không?"

"Ừm." Ngụy Đình Chi lơ đãng mà sắp xếp bàn làm việc.

Lâm Linh có chút tò mò hỏi, "Anh định làm gì? "

"Bệnh."

Lâm Linh nghe vậy thì ngẩn người, "Anh muốn làm mình bị bệnh? "

"Tại sao?"

"Chuyện này không liên quan gì đến cậu."

(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Lâm Linh thật sự rất tò mò, nhưng Ngụy Đình Chi không cho cậu ấy hỏi thì cậu ấy không dám hỏi, cậu ấy không ngăn được Ngụy Đình Chi "phát điên", nên chỉ có thể chờ xem hắn muốn làm mình bị bệnh như thế nào.

Mới sáng sớm mà Lâm Linh đã phát hiện sắc mặt của Ngụy Đình Chi rất khác, làn da trắng nõn lộ ra vẻ nhợt nhạt hiếm thấy, ngay cả môi cũng không có miếng máu nào.

Rõ ràng là Xuân Sinh cũng nhìn thấy, cậu như con ong nhỏ mà bay quanh Ngụy Đình Chi, cậu lo lắng hỏi, "Đình Chi, có phải anh bị bệnh rồi không? "

"Anh không bị bệnh."

"Chúng ta gọi bác sĩ tới đây xem một chút đi."

"Không cần."

Ngụy Đình Chi kiên quyết không chịu gọi bác sĩ, cũng không thừa nhận mình bị bệnh, thậm chí buổi trưa Xuân Sinh không muốn đi ra ngoài bán mà muốn ở nhà chăm sóc hắn cũng không được.

Lâm Linh chỉ có thể đưa Xuân Sinh đến chùa bán.

Lâm Linh tưởng rằng Ngụy Đình Chi làm như vậy là muốn dùng "khổ nhục kế" giữ Xuân Sinh ở lại, nhưng không ngờ Ngụy Đình Chi lại không cho cậu ở nhà, điều này chứng tỏ mục đích cố ý bị bệnh của hắn không phải là vì cái này.

Vậy rốt cuộc hắn muốn làm cái gì vậy chứ?

Sau khi Lâm Linh đưa Xuân Sinh đến chùa liền trở về nhà họ Ngụy, khi đó Ngụy Đình Chi đã bắt đầu sốt nhẹ, nhiệt độ cơ thể là 37,6 độ.

Lâm Linh nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn mà nhịn không được hỏi: "Tôi lấy thuốc cho anh nha? "

Ngụy Đình Chi không để ý tới Lâm Linh, hắn nhắm mắt lại ngủ.

Lâm Linh thấy thế thì có hơi lo lắng, nhưng cậu ấy vẫn không khuyên được con người này, việc cậu ấy có thể làm bây giờ là lấy cho hắn một ly nước.

Đến buổi chiều, Xuân Sinh đã rời khỏi nhà được một tiếng rưỡi, Ngụy Đình Chi cũng đã ngồi trên sô pha được một tiếng rưỡi, sau đó hắn bỗng nhiên mở mắt ra nói với Lâm Linh: "Đo nhiệt độ cơ thể. "

Lâm Linh giúp hắn đo nhiệt độ lần nữa, lần này nhiệt độ cơ thể đã tăng lên 38,2 độ.

Ngụy Đình Chi nhìn nhiệt kế, hắn hài lòng nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Bảo bọn họ nói cho Xuân Sinh là tôi đã bị sốt. "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK