Cách màn hình, tổ đạo diễn nhìn đạo cụ bị Sở Tích giẫm trên mặt đất, "..."
Không phải cô ấy nói cô ấy nhát gan sao?
Bây giờ nhìn lại, cô không những nhát gan mà sức mạnh cũng không hề nhỏ nhỉ.
Sở Tích ngẩng đầu nhìn camera ở góc tường, ra vẻ tủi thân giống như cách ống kính nói lời xin lỗi với tổ chương trình rằng cô không cố ý.
Tổ đạo diễn bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của cô.
Sở Tích mở cánh cửa ở cuối hành lang ra, bên trong là một căn phòng nhỏ có cửa sổ khá sáng sủa, bốn vị khách mời cố định và một vị khách mời theo kỳ đã có mặt còn cô là người cuối cùng.
"Xin chào, xin chào mọi người." Sở Tích lần lượt bắt tay chào hỏi, lúc bắt tay Ngải Văn Văn, cô ấy lo lắng hỏi, "Sao rồi, cô sợ lắm đúng không, chúng tôi ở trong này đều nghe thấy tiếng hét của cô."
Sở Tích gật đầu ngay, "Ừm, tôi sợ lắm."
Ngải Văn Văn ra vẻ biết tỏng.
Nhóm đạo diễn trong phòng quan sát vừa nghe thấy đối thoại của hai người:???
Sở Tích, cô nhìn thử đạo cụ ở bên ngoài bị cô giẫm thành cái gì rồi kìa? Đó là dáng vẻ sợ hãi của cô hả? Lương tâm của cô không đau ư?
Từng vị khách mời giới thiệu về bản thân, tiếp theo, đạo diễn thông báo nhiệm vụ cho mọi người thông qua cái loa nhỏ đặt trong phòng.
Sau đó sáu vị khách mời được chia thành hai đội, trong phòng có hai cánh cửa khác nhau tương ứng với hai thử thách khác nhau ở bên trong, hai đội chọn cửa phòng cho mình, đội nào tìm được manh mối và quay về trước thì sẽ chiến thắng.
Ba người Sở Tích, Ngải Văn Văn và Nghiêm Chuẩn được chia thành một đội, Triệu Vũ, Hứa Gia Phàm và một khách mời cùng một đội.
Sau khi chia đội xong, mọi người cùng trao đổi đặt tên cho đội mình.
Không biết tổ chương trình sắp xếp có dụng ý gì, ban đầu theo lý thuyết phải là mỗi đội một thành viên nữ mới đúng, bây giờ lại có một tổ có 2 MC cố định và một khách mời đều là nam, đội của Sở Tích thì Nghiêm Chuẩn dẫn theo hai cô gái, hơn nữa hai cô gái này khi gặp cánh tay máu ở ngoài hành lang thì tiếng hét người này còn to hơn người kia.
"Đội chúng tôi là đội Tất Thắng!" Đội đối phương đã bàn tên đội xong xuôi, ý chí chiến đấu sục sôi đặt tay lên tay nhau hô cố lên, tràn đầy tự tin.
"Đội chúng ta gọi là gì nhỉ?" Nghiêm Chuẩn nhìn sang Ngải Văn Văn.
Ngải Văn Văn lại nhìn Sở Tích, "Sở Tích cô nói đi?"
Sở Tích nhớ đến dáng vẻ vừa nãy bị cánh tay kia hù sợ gần chết của mình, cô nghĩ mới đầu đã đáng sợ như thế, không biết bên trong hai cánh cửa kia còn có thứ gì đáng sợ nữa. Dù Nghiêm Chuẩn có giỏi thế nào nhưng dẫn theo hai đứa vướng víu là cô và Ngải Văn Văn, đừng nói là thắng, chỉ cần còn mạng bước ra ngoài là tốt lắm rồi.
Sở Tích yếu ớt đề nghị, "Bọn họ gọi là Tất Thắng, thế đội chúng ta gọi là đội Sống Sót có được không?"
Ánh mắt ba người giao nhau, ngoại trừ Nghiêm Chuẩn có hơi do dự một chút, trong nháy mắt bọn họ đều hiểu ý nhau.
"Ừ, thế thì gọi là đội Sống Sót."
Đội Tất Thắng và đội Sống Sót chọn cho mình một cánh cửa, từng đội bước vào trong.
Sau khi đội Sống Sót mở cửa thì vẫn là một căn phòng, khác với căn phòng sáng sủa vừa nãy, căn phòng này rất tối, chỉ có một cái giường bằng sắt và một cái tủ, sơn tường đã bong cả ra, kinh dị nhất chính là trên trần nhà quấn đầy dây đỏ, trên dây treo rất nhiều lục lạc nhỏ, ánh đèn trên tường phát ra ánh sáng tù mù, hai người đứng cạnh nhau phải cố gắng lắm mới có thể nhìn thấy đối phương.
Rõ ràng chẳng có gì hết, nhưng bầu không khí âm u lại khiến người ta sợ hãi, Sở Tích vừa bước vào cửa đã ôm chặt lấy Ngải Văn Văn, Nghiêm Chuẩn chắn trước hai người, "Không sao đâu."
Tổ đạo diễn thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Đây mới chính là hiệu quả bọn họ muốn, cảnh Sở Tích trong hành lang lúc nãy nhất định là ảo giác rồi.
Phải tìm được manh mối mới có thể tìm ra được cửa ra, Nghiêm Chuẩn để hai cô gái ở góc tường, còn mình bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Sở Tích và Ngải Văn Văn chỉ mới gặp nhau hôm nay, nhưng vì có cùng nỗi sợ nên bỗng chốc thân thiết, hai người ôm nhau một hồi, Sở Tích phát hiện ra căn phòng này ngoại trừ ánh sáng hơi tối, hơi cũ, hơi nát ra thì cũng không còn gì cả, thua xa cái cánh tay đột ngột xuất hiện trên hành lang kia, thế là cô run rẩy nói, "Hay là, chúng ta cũng giúp Nghiêm Chuẩn tìm manh mối đi."
Ngải Văn Văn nhìn xung quanh căn phòng, gật đầu, "Được."
Hai người nắm tay mò đến cái tủ bị rớt dưới đất, ngăn tủ này vừa nãy Nghiêm Chuẩn đã tìm, nhưng Sở Tích lại cảm thấy cái tủ này có vấn đề, hai người đứng trước tủ, run rẩy vươn tay ra, một người kéo cửa tủ, nhẹ nhàng đẩy cửa tủ ra.
Bên trong không có gì cả.
Thế là hai người chậm rãi kéo cửa tủ ra, mặc dù ánh sáng tù mù nhưng có thể nhìn thấy bên trong trống rỗng không có gì hết.
Thế thì đặt cái tủ to ở đây làm gì thế, Sở Tích nghĩ thầm, hình như tay của Ngải Văn Văn hơi lạnh, "Văn Văn, sao tay cô lạnh thế?"
Ngải Văn Văn, "Tay của cô cũng lạnh nữa." Không những lạnh mà còn hơi thô nữa.
Sở Tích đang nghĩ tay mình rất ấm không hề lạnh chút nào, bỗng nhiên cô ngừng lại, từ từ nhìn xuống.
Một quỷ nam mặc áo tù từ dưới đất chui lên, nửa người nằm trên mặt đất, nửa người ở dưới, không biết làm thế nào tách được hai bàn tay nắm chặt của Sở Tích và Ngải Văn Văn ra. Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt chỉ có tròng trắng, nắm tay của Sở Tích và Ngải Văn Văn, cái miệng đỏ như máu mỉm cười nhìn hai người.
Anh ta cười một cái, hai hàng máu chảy ra từ mắt đôi mắt không có con ngươi, đồng thời, không biết chốt mở nào đã bị kích mở, lục lạc trên trần nhà bỗng rung mạnh.
"A a a a a a a a a."
"A a a a a a a a a."
Nghiêm Chuẩn đang kiểm tra gầm giường bên kia, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lục lạc sởn cả tóc gáy, lại nghe tiếng hét lớn sau lưng mình.
Tim anh ta khẽ nảy lên, biết chắc hai cô gái đã gặp phải thứ gì đó, đang định xoay người làm anh hùng cứu mỹ nhân thì lại nhìn thấy một cảnh tượng khó quên.
Hai người kia vẫn hét ầm trời không ngừng, nhưng Ngải Văn Văn vừa hét to vừa trốn ra sau lưng Sở Tích, cô ấy rụt người lại như mèo con, cả người run lẩy bẩy. Còn Sở Tích vừa hét lên vừa tìm kiếm xung quanh, sau đó cô quơ lấy cây đèn ở trên tường, ra vẻ như muốn quyết chiến một trận với quỷ nam áo tù.
Quỷ nam áo tù đã từng gặp người bị anh ta dọa đến nỗi tè ra quần, cũng từng gặp người không sợ ngồi xuống hỏi anh ta hóa trang sao hay vậy, nhưng bị anh ta dọa cho sợ muốn chết mà vẫn cầm vũ khí quyết chiến như thế này thì đây là lần đầu tiên.
"Mẹ bà nó" quỷ nam áo tù thấy Sở Tích nhào tới, định cầm đèn tường đánh anh ta, anh ta sợ hãi vội vàng chui vào lòng đất như chuột chũi.
Quỷ nam biến mất, Sở Tích nắm chặt cây đèn tường bị cô tay không tháo xuống, há miệng thở dốc.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng lục lạc trên trần nhà thỉnh thoảng vang lên.
"Hết, hết chưa?" Ngải Văn Văn luôn trốn sau lưng Sở Tích cẩn thận ló đầu ra hỏi, giọng nghẹn ngào vì vừa nãy bị quỷ nam bất thình thình xuất hiện khiến cô ấy sợ hãi.
Vừa dứt lời, căng phòng lại có động tĩnh, trong lòng ba người khẽ run lên, tưởng có cái gì đáng sợ nữa xuất hiện nhưng lại nghe thấy tiếng loa của tổ chương trình.
"Sở Tích, không được phá hư đạo cụ, Sở Tích không được phá hư đạo cụ, Sở Tích không được phá hư đạo cụ."
Ánh mắt của Ngải Văn Văn và Nghiêm Chuẩn đều trợn mắt nhìn cây đèn tường trên tay Sở Tích.
Sở Tích "a" một tiếng, giống như muốn nói cô không biết tại sao cây đèn này lại nằm trong tay cô, sau đó cười gượng, đặt cây đèn lại vị trí cũ, nhưng mà chân đèn đã bị hỏng rồi.
Ngải Văn Văn nhìn cây đèn bị Sở Tích bẻ xuống bằng tay không, nuốt nước miếng, "Sở Tích, cô nhát gan thật hả?"
Sở Tích, "Tôi siêu nhát gan luôn!"
Nghiêm Chuẩn, "..."
Nhát gan, nhưng sức chiến đấu không hề nhỏ.
Ba người từ vị trí biến mất của quỷ nam đã phát hiện ra cửa ra vào của căn phòng này nằm ở dưới đất, bị tủ đồ che mất.
Ba người đi sát vào nhau, vừa mới trượt khỏi căn phòng này, trên trần nhà lại rớt xuống một nữ quỷ mặt áo trắng, Nghiêm Chuẩn dù có to gan cũng bị nữ quỷ đột nhiên xuất hiện hù dọa phải lùi về sau một bước. Ngải Văn Văn chân run lẩy bẩy ôm đầu ngồi trên đất, Sở Tích, tiếng hét chói tai lại vang lên...
Cô nhắm mắt đấm nữ quỷ một đấm.
Nữ quỷ che mặt, "Á!"
Tổ đạo diễn: Má.
Trong quá trình tiếp theo, tổ đạo diễn có tính toán thế nào cũng không hề ngờ đến, vốn dĩ xây dựng kịch bản anh hùng cứu mỹ nhân cho ba người trong đội Sóng Sót, cuối cùng càng đi càng xa, biến thành Nghiêm Chuẩn dụ địch, tìm manh mối, Sở Tích phụ trách vũ lực, còn Ngải Văn Văn, núp phía sau để cổ vũ bọn họ.
Tên của đội là "Sống sót" không những ám chỉ ba người họ cần phải sống sót, mà còn chỉ nhân viên trong căn phòng kinh dị này có thể sống sót dưới vũ lực của Sở Tích.
Trong màn hình quan sát của tổ đa diễn, một bên là ba người đàn ông trong đội Tất Thắng sợ hãi ôm đầu, co người lại kêu trời trách đất.
Một bên là đội Sống sót của Sở Tích vừa nãy không biết giật được cây lang nha bổng từ tay của con quỷ nào, vừa gặp quỷ là vừa la hét ầm ĩ vừa vung tay loạn xạ, mang theo Nghiêm Chuẩn và Ngải Văn Văn đại sát tứ phương.
Mấy nhân viên đeo mặt quỷ sợ hãi ôm đầu trốn tứ phía.
Mấy đạo diễn bên trong phòng quan sát ngồi phịch trên ghế như tro tàn.
Phí công viết kịch bản rồi.
Đây... chính là Sở Tích luôn mồm nói mình nhát gan, lúc trước tham gia game show thấy có con gián mà hét như muốn lật cả nóc nhà đây ư?
Hét có thể là hét thật, nhưng xem ra chương trình trước kia đã biên tập lại không chiếu tiếp nửa đoạn sau, sau khi cô hét lên rồi đập con gián chết tươi.
Không ngờ với vẻ ngoài hoa trắng nhỏ yếu đuối lại ẩn giấu dáng vẻ như thế này.
Ông đây bị cô lừa rồi!
Suốt hành trình Sở Tích đều nơm nớp lo sợ, vừa gặp phải đối thủ liền điên cuồng ra tay, sau đó lại phát hiện ba mạng của đội Sống Sót mơ mơ hồ hồ tìm được lối ra, ánh sáng rực rỡ từ cửa ra chiếu vào.
Ba người đẩy cửa ra, phát hiện đạo diễn và thợ quay phim đã có mặt sẵn ở ngoài.
"Làm tôi sợ muốn chết hu hu hu..." Cuối cùng Ngải Văn Văn đã tìm được người sống ngoại trừ quỷ ra, vừa ra khỏi đã khóc lóc kể lể với đạo diễn.
Sở Tích cũng bị dọa đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đang định bắt chước Ngải Văn Văn khóc lóc kể lể với đạo diễn, nhưng lại nhận ra trong tay mình còn cầm một thứ, không biết tại sao cây lang nha bổng này lại nằm trong tay cô.
"A, cái này, sao lại..." Tay Sở Tích run lên, lang nha bổng rơi xuống đất.
Cô lại nhớ đến thông báo của tổ đạo diễn vừa nãy, cuống quýt xua tay giải thích, "Tôi, tôi không có phá đạo cụ mà."
Đạo diễn nhìn lang nha bổng rơi trên đất, sau đó lại nhìn vẻ mặt không biết phải làm thế nào, cố đá lang nha bổng ra sau của Sở Tích.
Cười khẩy.
Ồ, cô còn không chịu thừa nhận hả?
***