Sở Tích đầu tư thành công, còn được lên tập san của khoa bọn họ, ngay sau đó lại được bạn học đăng lên mạng.
[Ai nói Sở Tích học tài chính sẽ làm thua lỗ tiền của chồng đâu, ra đây chịu đòn mau!]
[Ha ha ha ha ha ha Sở Tích giỏi quá!]
[Nghe sinh viên trong trường nói Sở Tích luôn là học sinh xuất sắc, trong danh sách học bổng hay khen thưởng đều có tên cô ấy.]
[Cố tổng hạnh phúc thiệt, lúc trước ai cũng bảo anh ấy cưới phải bình hoa. Người ta rõ ràng là cô vợ vừa xinh đẹp vừa biết kiếm tiền đấy, ảnh hời quá còn gì.]
[Thử hỏi có ai không muốn lấy một người vợ vừa xinh đẹp vừa biết kiếm tiền như Sở Tích chứ.]
[Hâm mộ Cố tổng quá, tôi cũng muốn cưới một người vợ biết kiếm tiền như Sở Tích.]
[Cố Minh Cảnh, mối thù đoạt vợ không đội trời chung!]
[Đúng vậy! Mối thù đoạt vợ không đội trời chung!]
[Cầm dao trên tay, giết Cố cẩu!]
...
Tuy số tiền Sở Tích kiếm được không bằng một case nhỏ nhất của Nguyên Cảnh, nhưng Cố Minh Cảnh vẫn trở thành đối tượng ghen tỵ của tất cả nam giới toàn quốc.
Khi Cố Minh Cảnh đọc được mấy bình luận này: Vợ là của anh, người khác dù có muốn anh cũng không nhường.
Sở Tích biểu hiện tốt, Cố Minh Cảnh cũng nở mày nở mặt hơn, cảm giác vui mừng giống như người cha già chứng kiến con gái mình trưởng thành.
Nhưng vừa nhắc đến từ "cha", Cố Minh Cảnh lại thấy rầu.
Hai người họ nên có con rồi.
Lúc trước khi kết hôn, anh thấy Sở Tích còn trẻ mà anh vẫn chưa có cảm tình đặc biệt đối với sinh vật yếu ớt như trẻ con, thế nên hai người chưa có kế hoạch sinh con. Nhưng khi vừa bước qua tuổi ba mươi, bạn bè xung quanh bắt đầu kết hôn rồi sinh con. Vòng bạn bè vẫn luôn là nơi khoe xe hoặc khoe nhà thì bây giờ lại biến thành nơi khoe con. Hồi trước, mỗi lần bạn bè ra ngoài tụ tập uống rượu luôn là không say không về, bây giờ chỉ cần ở nhà gọi điện thoại đến là bọn họ vội vàng cầm chìa khóa ra về ngay.
"Hôm nay là ngày đầu tiên con gái tôi đi mẫu giáo, tôi không về là không được."
"Hôm nay tôi đăng ký khóa giáo dục* sớm cho con trai, tôi đã hứa sẽ đón thằng nhóc rồi."
*早教班: giáo dục sớm, khác với nhà trẻ, đối tượng học sinh từ 0-6 tuổi và ba mẹ của bé. Ba mẹ bé sẽ thông qua các hoạt động, giao lưu với giáo viên để học hỏi kinh nghiệm và phương pháp dạy con... Thời gian tham gia lớp học khoảng một đến hai giờ, trong ba tháng hoặc ngắn hơn.
"Con gái tôi khóc đòi ba ở nhà, tôi phải về với con bé."
...
Mọi người đều rời đi trong nháy mắt, chỉ còn lại Cố Minh Cảnh và mấy người bạn theo chủ nghĩa độc thân.
"Ồ, sao thế, người ta trong nhà đều có con trai con gái cả rồi, cậu và nữ sinh viên nhà cậu định theo đuổi lối sống DINK* à." Mấy người bạn độc thân trêu anh. Từ khi Sở Tích lên đại học, bọn họ đã đổi biệt danh cô từ "cô bé đáng thương" sang "nữ sinh viên nhà cậu."
*Double Income, No Kids: thu nhập gấp đôi, không con cái.
Cố Minh Cảnh quăng sang đó một ánh mắt đầy dao găm.
Bạn bè ai nấy đều ngậm miệng nín cười.
Cố Minh Cảnh dần dần cảm thấy trong nhà nếu chỉ có anh và Sở Tích thì có hơi lạnh lẽo.
Về phía Sở Tích, bà nội Sở hiện đang ở trong một căn hộ do cô mua ở trong thành phố, dì Trần vẫn chăm sóc bà như cũ, bình thường Sở Tích đến thăm bà cũng tiện hơn.
Nhưng thời gian trôi qua, dù luôn lọc thận nhưng cơ thể bà lão ngày càng yếu, tần suất lọc thận càng lúc càng nhiều.
Hai năm đầu kết hôn vẫn rất bình thường, bà nội Sở biết Sở Tích muốn học lên cao, nhưng càng về sau, bà càng lúc càng mong chắt hơn.
Dì Trần thường kể với Sở Tích mỗi lần bà nội nhìn mấy đứa bé ở trong khu chung cư nhà mình thì luôn tỏ vẻ hâm mộ, bà Sở mặc dù không công khai giục Sở Tích nhưng cô biết bà luôn muốn được ôm chắt.
Cô nghĩ đến tuổi mình, cũng không còn nhỏ nữa...
Sau đó, Sở Tích về nhà, bất ngờ ăn khớp với dự định của Cố Minh Cảnh.
Cô sắp sửa bước sang năm thứ tư rồi, thời gian lên lớp cũng không còn nhiều nữa, tất cả mọi người đều bận thực tập, chuẩn bị du học hoặc là thi nghiên cứu sinh. Học kỳ sau bắt đầu bận bịu với luận văn tốt nghiệp, Sở Tích tính thử, từ lúc chuẩn bị đến khi mang thai thật thì ít nhất cũng phải mất nửa năm đến một năm, chờ đến sang năm tốt nghiệp mà Cố Minh Cảnh vẫn không cố gắng hoặc có cố gắng để cô mang thai thì thai kỳ vẫn còn nhỏ, không ảnh hưởng đến chuyện tốt nghiệp.
Sau khi hai người quyết định bắt đầu chuẩn bị mang thai, trong nhà không còn trữ "ba con sâu" nữa.
Một tuần thì Sở Tích ở trường học hết một nửa thời gian, một nửa còn lại cô ngủ ở nhà. Nói là chuẩn bị mang thai nhưng thật ra chỉ là quyết định tạm thời. Sau khi quyết định thì Sở Tích lại trở nên bận rộn, cô cảm thấy không có gì khác so với ngày thường, tâm trạng đều rất tốt, có đôi khi cô còn quên bẵng chuyện này.
Mãi cho đến hai tháng sau.
Lúc ngửi thấy mùi móng heo kho tàu mới bán trong căn tin đại học A, Sở Tích cảm thấy dạ dày hơi khó chịu.
Ban đầu cô cũng nghĩ không sao, có lẽ là bị cảm nên trong người không thoải mái, sau đó khi mấy cô bạn cùng phòng tám về chuyện "mùa dâu" thì Sở Tích mới phát hiện ra có gì đó sai sai.
Tháng này cô đã tới mùa dâu chưa?
Không phải, tháng rồi mới đúng, tháng rồi cô có đón "dâu" không...?
Nghĩ đến đây, Sở Tích chợt hoảng hốt.
Không nhanh đến vậy chứ!
Cô lật đật chạy đến tiệm thuốc mua hai que thử thai, về đến nhà, cô làm theo giấy hướng dẫn...
Sở Tích nhìn hai vạch trên que thử thai, ngồi phịch trên ghế sofa.
Cô chụp lại hai vạch này rồi gửi sang cho Cố Minh Cảnh.
Vừa nhìn thấy ảnh này, suýt chút nữa Cố Minh Cảnh đã nhảy dựng lên, anh vừa vui vẻ lại vừa căng thẳng. Ngoại trừ lần kết hôn ra thì nhân viên trên tầng hai mươi bốn chưa bao giờ nhìn thấy Cố tổng vui vẻ như thế. Ngay sau đó, anh lập tức cùng Sở Tích đến bệnh viện làm kiểm tra.
Kết quả kiểm tra giống với kết quả trên que thử thai, cô đã mang thai được bảy tuần, thai nhi và mẹ đều khỏe mạnh.
Lúc kiểm tra còn có siêu âm, hai người nhận được mấy tấm ảnh tối đen như mực, bác sĩ nói điểm đen đó chính là thai nhi.
Ra khỏi bệnh viện, Sở Tích nhìn ảnh chụp, tay không tự chủ vuốt ve bụng mình, cảm xúc khá là phức tạp.
Cô vui vì mình sắp được làm mẹ, nhưng lại thấy lo lắng không biết nên làm gì tiếp theo.
Sở Tích nhìn Cố Minh Cảnh không giấu được ý cười ở bên cạnh.
Bọn họ chỉ mới chuẩn bị thôi mà nhanh như thế đã có rồi, nhanh như thế đã có rồi.
Thằng cha này, đúng là... má nó giỏi thật.
Cố Minh Cảnh che chở cô cẩn thận từng li từng tí, "Chậm một chút nào, cẩn thận một chút."
Sở Tích hừ một tiếng.
Người nào đó quá giỏi, em bé tới quá nhanh nên những kế hoạch Sở Tích đã sắp xếp xong xuôi hoàn toàn bị rối loạn.
Sau khi mang thai, Sở Tích không ở lại ký túc xá nữa, may là không còn nhiều môn, đi lại cũng không mệt, cô cũng đã hoàn thành kỳ thực tập, việc học lại khá nhàn. Theo thời gian, cả người cô không hề mập lên mà chỉ có phần bụng hơi tròn một chút.
Vì trang phục thu đông khá dày, nên bạn bè chỉ nghĩ là do cô ăn nhiều hoặc béo lên.
Đến kỳ nghỉ đông, có người qua đường chụp lại ảnh Sở Tích đang đi dạo cửa hàng mẹ và bé với cái bụng hơi nhô ra.
Mấy năm nay Sở Tích chỉ đóng phim khi được nghỉ hè, đa phần cô chỉ đóng vai khách mời hoặc lướt qua. Cô không xuất hiện trong giới nhưng trong giới vẫn luôn lưu truyền truyền kỳ về cô, ảnh chụp vừa xuất hiện trên mạng thì ngay lập tức đã lên hot search.
Bị người qua đường chụp lén, Sở Tích dứt khoát đăng một tấm hình lên Weibo, trong ảnh là cái nón và đôi tất nhỏ cô vừa mua ở cửa hàng mẹ và bé hôm nay.
Cố Minh Cảnh chia sẻ bài đăng của cô, kèm theo một trái tim.
Bài đăng của hai người chẳng khác nào thừa nhận chuyện mang thai.
Sở Tích và Cố Minh Cảnh kết hôn đã được mấy năm, mấy năm nay cô đi học cũng rất khiêm tốn. Mọi người biết chuyện cô mang thai liền vội vàng chúc phúc, đồng thời bày tỏ suy nghĩ, con của hai người chắc là đẹp lắm đây.
Nhưng những người lúc trước ghen tỵ với Cố Minh Cảnh càng lúc càng gato.
Anh không những cưới được một cô vợ vừa xinh đẹp vừa biết kiếm tiền mà vợ anh bây giờ còn sinh con cho anh nữa.
[Mợ nó, Cố Minh Cảnh, anh có tài đức gì hả!]
Fan Gach nhìn phần bụng nhô ra của Sở Tích mà choáng váng, bây giờ đa phần fan lưu lại đều là Gạch lâu năm, tâm trạng bọn họ bây giờ giống như khi Sở Tích kết hôn, vừa xúc động lại vừa chua xót.
[Hu hu hu Tích bảo sắp làm mẹ rồi.]
[Dù thế nào thì cũng xin chúc mừng Cố tổng và Tích bảo nha!]
[Tôi cứ cảm thấy mình u mê Tích bảo mới như ngày hôm qua vậy, chớp mắt một cái mà Tích bảo đã có em bé rồi.]
[Nhưng mà Tích bảo còn chưa tốt nghiệp mà.]
[Đúng ha, Tích bảo đang học năm tư, nửa học kỳ sau là sinh em bé rồi, cô ấy có thể tốt nghiệp đúng hạn không nhỉ?]
[Chắc là xin dời ngày tốt nghiệp rồi.]
[Đúng vậy, có thể hoãn tốt nghiệp mà, chờ mong con gái mị dẫn chồng và bé bi chụp ảnh tốt nghiệp ha ha ha.]
...
Fan hâm mộ đoán Sở Tích sẽ hoãn tốt nghiệp, Cố Minh Cảnh nhìn cái bụng ngày càng rõ của Sở Tích cũng có dự định như thế, bây giờ cô cứ an tâm dưỡng thai, sang năm tốt nghiệp là vừa.
Sở Tích nghe Cố Minh Cảnh định khuyên cô hoãn tốt nghiệp thì không vui.
Từ lúc mang thai, tính tình của cô không được tốt lắm, cô nhéo Cố Minh Cảnh một cái, "Hoãn cái gì mà hoãn, em không muốn hoãn tốt nghiệp. Ai nói mang thai thì không thể tốt nghiệp hả? Em mang thai không phải tại anh sao mà anh còn không biết xấu hổ bảo em hoãn tốt nghiệp."
Cố Minh Cảnh chỉ biết chịu đựng để Sở Tích đấm đá, anh cũng không muốn để Sở Tích hoãn tốt nghiệp, nhưng học kỳ năm cuối vô cùng bận rộn, nào là chọn đề tài luận văn, viết luận văn, nộp luận văn, bảo vệ luận văn, tất cả đều rất tốn sức. Quan trọng nhất là, bác sĩ dự tính ngày sinh đúng ngay ngày sinh viên khoa Tài chính nộp và tiến hành bảo vệ luận văn.
Đây là khoảng thời gian bận rộn nhất của sinh viên, có những người bận rộn đến nỗi stress rụng cả tóc, hơn nữa lúc ấy Sở Tích đã là một bà bầu vác cái bụng to chờ đến ngày chuyển dạ, nói không chừng lúc ấy cô đã sinh rồi cũng nên, làm sao có thời gian để bận mấy chuyện này.
Cố Minh Cảnh đau lòng cho Sở Tích, anh không dám để cô mạo hiểm như thế.
Sở Tích lại không nghĩ như vậy, cô vốn đã lớn tuổi hơn mấy bạn học chuẩn bị tốt nghiệp, nếu cô lại hoãn tốt nghiệp một năm, thế thì cô lại càng già rồi.
Cố Minh Cảnh tài quá nên đưa em bé tới sớm, làm rối loạn hết mọi kế hoạch ban đầu của cô, nếu như hoãn tốt nghiệp một năm thì loạn càng thêm loạn.
Hơn nữa, chỉ sinh em bé thôi mà, mất có vài ngày, đâu cần phải chuyện bé xé ra to.
Cố Minh Cảnh vẫn khuyên Sở Tích hoãn tốt nghiệp, một năm thôi, sang năm tốt nghiệp em vào Nguyên Cảnh rồi muốn làm gì thì làm, ông xã có tiền để cho em và con tiêu xài.
Sở Tích đã quyết, nghe Cố Minh Cảnh cứ khuyên, cô phát cáu, lại tủi thân, chớp một cái hai mắt đã đỏ hoe, "Em không sinh nữa."
Cố Minh Cảnh sửng sốt, "Cái gì?"
Sở Tích ôm bụng quay sang chỗ khác, hít mũi một cái, "Anh mà bảo em hoãn tốt nghiệp nữa là em không sinh."
Câu nói ngây thơ thế này lại có lực sát thương khá lớn đối với Cố Minh Cảnh. Bây giờ anh đánh cô không được, mắng cô cũng không xong. Sở Tích cứng đầu y hệt nghé con, Cố Minh Cảnh nhìn Sở Tích, im lặng cả buổi trời, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, "Được rồi."
Sở Tích biết Cố Minh Cảnh lo lắng chuyện gì, vuốt ve bụng thương lượng với nhóc con trong đấy, "Thời gian còn lại không sao cả, nhưng con không được ra ngay ngày mẹ bảo vệ luận văn đâu đấy có biết không? Nếu không sau này mẹ đánh mông con đấy, nghe chưa?"
Khai giảng, Sở Tích vẫn đi học như bình thường, giáo viên có hơi ngạc nhiên khi biết cô không hoãn tốt nghiệp.
Mấy thai phụ khác mỗi ngày chỉ lười biếng tản bộ dưỡng thai, còn Sở Tích thì ngày ngày dán mắt vào máy tính xem tài liệu, mỗi lần Cố Minh Cảnh nhìn thấy đều hết hồn hết vía.
Trợ lý Cao nhìn dáng vẻ hồn vía lên mây của Cố tổng mỗi ngày, rồi lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Tích, ngoại trừ bụng cô có hơi lớn ra thì không khác bình thường là mấy, chậc chậc.
Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp rồi.
Không đúng, ai là thái giám chứ?
Giai đoạn đầu thai kỳ của Sở Tích vô cùng thuận lợi, cô thấy may mắn vì không nghe theo Cố Minh Cảnh hoãn tốt nghiệp. Là do anh chuyện bé xé ra to, cô chỉ mang thai thôi mà.
Ngày dự sinh càng lúc càng đến gần, hạn chót nộp luận văn tốt nghiệp cũng sắp đến, sau khi gửi bản thảo luận văn cho giáo viên hướng dẫn và nhận được góp ý sửa chữa, mỗi ngày Sở lại bắt đầu bận rộn sửa lại luận văn.
Mấy lần kiểm tra trước, bác sĩ có nói Sở Tích có khả năng sinh non, Cố Minh Cảnh đếm từng ngày tới ngày dự sinh, thấy Sở Tích bụng lớn lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh chỉ hận không thể thay cô sửa luận văn, chỉ là luận văn tốt nghiệp thôi mà. Nhưng kết quả lại bị Sở Tích đuổi đi.
Hai ngày cuối cùng của hạn chót nộp luận văn, Sở Tích gần như đã hoàn tất mọi thứ, chỉ còn lại mấy biểu đồ cần phải sửa lại nên cô không bận mấy.
Hôm nay là cuối tuần, cô dậy sớm, chuẩn bị lát nữa sẽ sửa luận văn hoàn chỉnh rồi gửi nộp.
Cố Minh Cảnh bưng đồ ăn sáng vào.
Thường thì thằng nhỏ hay đá cô vào mỗi buổi sáng, nhưng hôm nay nó lại không đá nữa, Sở Tích ngồi trên giường im lặng cảm nhận một lát.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng Cố Minh Cảnh bưng bữa sáng vào.
Sở Tích ngẩng đầu nhìn anh, "Hình như em có hơi đau bụng."
Bữa ăn sáng trong tay Cố Minh Cảnh rơi xuống sàn nhà một cái rầm.
Sau đó tiếng ầm ầm vang lên không dứt.
Người đàn ông luống cuống tay chân thay đồ, tìm chìa khóa, không biết va phải bao nhiêu thứ, sau đó ôm lấy Sở Tích chạy đến bệnh viện.
Cố Minh Cảnh dùng tốc độ đua xe đưa Sở Tích đến bệnh viện, thấy anh lái quá nhanh, Sở Tích còn bảo anh chạy chậm lại.
Trong bệnh viện tư nhân, phòng bệnh đã sớm chuẩn bị xong, Sở Tích nằm trên giường bệnh, trên bụng còn đang dán miếng kiểm tra tim thai.
"Bác sĩ, tình hình cô ấy sao rồi?" Cố Minh Cảnh không chờ nổi mà hỏi bác sĩ về tình hình Sở Tích.
Bác sĩ nói, "Ngày dự sinh chưa đến, bây giờ chỉ có thể quan sát tần suất từng cơn đau của bệnh nhân, không bài trừ khả năng sinh non, xin Cố tổng bình tĩnh."
Làm sao Cố Minh Cảnh có thể bình tĩnh cho được, cái gì mà không bài trừ khả năng sinh non, anh lo lắng đi tới đi lui trong phòng bệnh, chỉ hận người mang thai không phải là anh.
Ngược lại Sở Tích ở trên giường bệnh lại hoàn toàn đối lập với anh.
Cô luôn yên lặng đếm số cơn co thắt tử cung của mình, bây giờ tuy có đau nhưng lại không đau nhiều, vẫn còn nằm trong phạm vi cô chịu được, khoảng cách giữa các cơn co thắt cũng khá dài.
Không lẽ cô sẽ sinh trong hôm nay ư?
Sở Tích cảm thấy thật kỳ diệu, cô cười, bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện khác.
Cô sắp sinh rồi, thế thì luận văn của cô phải làm sao đây!
Không đến hai ngày nữa là hạn chót, mà cô hình như sắp sinh rồi! Làm sao còn thời gian sửa luận văn!
Sở Tích lấy lại tinh thần, ngồi dậy.
Cố Minh Cảnh tưởng cô có chuyện gì, "Sao thế em?"
Sở Tích vỗ đùi, "Anh có máy tính không? Đưa máy tính cho em!"
Cố Minh Cảnh tưởng mình nghe nhầm, "Cái gì???"
Sở Tích, "Em cần máy tính, mau lấy máy tính trong nhà đến cho em!"
Cô cần gấp, Cố Minh Cảnh đành gọi điện cho trợ lý Cao mang máy tính ở nhà đến cho cô.
Trong lúc đó, Sở Tích lại đau lần hai, lần này cơn đau nặng hơn lần trước.
Cố Minh Cảnh lo lắng đi theo đếm số lần co thắt của Sở Tích, không biết vì sao mà giờ này cô lại đòi máy tính, chờ đến khi trợ lý Cao mang máy tính đến, thấy cô đặt máy tính lên bàn nhỏ trên giường bệnh, bắt đầu gõ lạch cạch sửa luận văn của mình, mặt Cố Minh Cảnh lại đen như đít nồi.
Sở Tích nhìn máy tính không chớp mắt, tranh thủ từng phút từng giây, thừa dịp khoảng cách giữa hai cơn đau còn dài, cô có thể nhịn được, nhất định phải nộp cho xong bài luận văn này, năm nay cô nhất định phải tốt nghiệp!
Cố Minh Cảnh đưa tay định cầm laptop của Sở Tích đi, "Em bây giờ..."
Sở Tích, "Anh đừng đụng vào!"
Cố Minh Cảnh lại định khuyên cô, "Em khoan hãy..."
Sở Tích, "Em sắp xong rồi!"
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tít tít vang lên từ máy điện tâm đồ, và cả tiếng bàn phím lạch cạch của Sở Tích.
Thỉnh thoảng khi cô sửa bài thì tử cung lại bắt đầu co thắt, thế là cô dừng lại nghỉ một lát, đợi đến khi hết đau cô lại vội vàng tiếp tục.
Cố Minh Cảnh không đụng vào Sở Tích được, anh đành đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ nhìn sản phụ đang chăm chỉ làm việc trên giường, "À, theo lý mà nói thì có thể làm việc."
Cố Minh Cảnh, "..."
Cố Minh Cảnh càng lúc càng muốn điên, lúc anh sắp không nhịn được nữa thì cuối cùng Sở Tích đã sửa luận văn xong.
Cô bấm gửi đi, trên mặt cuối cùng cùng nở nụ cười hài lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Cố Minh Cảnh bổ nhào sang, "Sao rồi, bây giờ em thấy thế nào?"
Sở Tích càng lúc càng thấy cơn đau càng nặng, tần suất co thắt cũng tăng, hình như cô sắp sinh thật rồi.
Lúc bị đẩy vào phòng sinh, cô chịu đau kéo cổ Cố Minh Cảnh xuống hôn anh một cái, "Yên tâm đi. Em bảo đảm sẽ để anh lên làm ba mà."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cố tổng: Sao tôi thấy lời vợ tôi có gì đó là lạ...