Trò giải trí trêи tàu vũ trụ rất khan hiếm, trò chuyện tán dóc với nhau là một trong số ít trò đó.
“Học sinh như tụi chị ít nhiều đều bị Diệp Sắt Lâm thu hút.” Tô Đinh nhìn bầu trời đầy sao bên
ngoài ô cửa sổ, đôi mắt sáng rực rỡ “Mặc dù chúng ta đang rất an toàn, bình yên, còn có rất
nhiều thành tựu đáng kinh ngạc, nhưng chị vẫn muốn quay trở lại những ngày chị còn ở cùng với
Diệp Sắt Lâm trêи Trái đất.”
“Trước đây em đã từng mơ thấy Diệp Sắt Lâm”
Lăng Nhất ngồi bên cạnh Tô Đinh, nghĩ về người phụ nữ trong giấc mơ bảo cậu sống tốt, nói với Tô
Đinh “Bà ấy đưa em tới một chỗ có hình tròn…” “Đấy là vùng an toàn” Tô Đinh trả lời, “Vào thời điểm
đó, virus đã lây lan trong thành phố, mỗi thành phố đều thiết lập một vùng an toàn bí mật. Chỉ
những người đã qua kiểm tra nghiêm ngặt và xác nhận rằng họ không mang virus mới có thể vào ….
Nhưng vi rút Berlin quá dễ lây lan. Tất cả bọn chị đều biết rằng việc thiết lập một vùng an toàn
chỉ là hy vọng le lói. Chỉ có vaccine mới mang đến hy vọng thôi.”
Lăng Nhất không nói thêm nữa.
Cậu không nhớ bất cứ thứ gì trêи trái đất, nhưng cậu biết rằng thảm họa đó là một ký ức đau thương
trong lòng mỗi người, hầu như tất cả mọi người đều có bí mật về nó, còn cậu chỉ vì nghe Thượng tá
vô tình nói ra thì mới biết rằng có một loại virus trêи trái đất.
“Có thể em vẫn chưa hiểu” Tô Đinh khẽ thở dài “Đôi khi chị cảm thấy việc Voyager cưỡng bức toàn bộ
nhân viên và kết quả nghiên cứu của Wilkins
rời đi thật sự quá ích kỷ.”
Lăng Nhất suy nghĩ một lúc, nói với cô ấy: “Nhưng bây giờ chúng ta chỉ còn Voyager.”
“Ừ” Tô Đinh gật đầu, giọng điệu sôi nổi hơn một chút “Mặc dù chị không thích con tàu vũ trụ này,
nhưng vẫn chăm chỉ làm nhiều việc hơn nữa cho con tàu này.”
Họ thay đổi chủ đề và nói về những thứ khác —— ví dụ, khu hai công bố một phỏng đoán mới về
cấu trúc của hố đen. Lucia đã không hoạt động trong ba giờ, có vẻ như một đợt bảo trì và
nâng cấp mới đang diễn ra.
Thời gian dần dần đến giờ đi ngủ thường ngày, Lăng Nhất rót một cốc nước nóng cho Tô Đinh: “Chị đi
ngủ đi.”
Tô Đinh nhìn cậu cười: “Em nhỏ biết quan tâm người khác như vậy sao?” “Em còn phải đợi một tí
nữa, không biết phải đợi đến bao giờ …” Lăng Nhất nhìn vòng tay liên lạc của mình, Lâm Tư
vẫn không trả lời tin nhắn của cậu.
“Ừm” Tô Đinh không hỏi nhiều, đáp lại cậu “Em cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Lăng Nhất gật đầu.
Sau khi Tô Đinh rời đi, trêи bục lớn màu trắng bạc chỉ còn lại Lăng Nhất, xung quanh rất yên tĩnh,
ngoại trừ tiếng vo ve rất xa rất yếu ớt của tàu khi nó đang hoạt động.
Tiếng vọng này ở khắp mọi nơi, nhưng nó thường bị mọi người quên lặng và trở thành một phần của sự
im lặng, chỉ có Lăng Nhất rất nhạy cảm với nó, vì cậu hay sống trêи mặt đất.
Đôi khi, thậm chí cậu có thể nghe thấy phần nào đó của tàu vũ trụ có tiếng hoạt động của máy móc.
Điểm đó dao động nhẹ nhàng ở trong tàu vũ trụ giống như những gợn sóng, sau khi đạt đến trạng thái
cân bằng với môi trường xung quanh thì nó biến mất trong làn nước tĩnh lặng mà không có bất kỳ gợn
sóng nào.
Cậu ngồi ở bàn một lúc, một tay chống má ngẩn ngơ nhìn những ngôi sao xa xăm.
Lâm Tư không hề quay lại sau khi ra ngoài giao tài liệu cho nguyên soái, hiện tại cũng không có hồi
âm, điều này khiến cậu có chút bất an.
Dường như rất nhiều lần, cậu như bây giờ, chờ đợi Lâm Tư trở lại.
——Đôi khi cậu muốn lớn lên, để có thể ở bên Lâm Tư, thay vì suốt ngày phải làm mọi việc một mình
hoặc không có việc gì để làm.
Nếu cậu là Nguyên soái, nhất định cậu sẽ không để Lâm Tư vướng vào nhiều nhiêu chuyện
vô nghĩa như thế.
Lăng Nhất nhìn đại dương bao la phía xa, rồi rơi vào trạng thái mất hồn nhìn nơi xa xăm.
Adelaide đi ngang qua cuối hành lang, vô thức nán lại nhìn.
Những vì sao dịu dàng chiếu sáng nền sân màu trắng bạc, tạo cho người ngồi ở trung tâm đẹp đến mức
hư ảo, nếu trêи con tàu này có đàn bướm bay tới từng đoàn, thì nó sẽ bay đến cành hoa thơm nhất
trong khóm hoa nở vào mùa xuân.
Nhưng tiếc thật, trêи tàu này không có sinh vật nào khác ngoại trừ con người, nhưng
bác sĩ tâm lý đi qua cho rằng khả năng đánh giá cái đẹp của mình không thua gì loài bướm.
Anh ta đứng từ xa nhìn cậu một lúc, vẻ mặt thay đổi, anh ta kết luận bây giờ vật nhỏ xinh đẹp kia
đang chìm vào u sầu.
Loại u sầu này phải được quan tâm, bởi vì một đứa trẻ sẽ gặp nhiều rắc rối khi chúng lớn lên——và
con tàu không phải là môi trường thích hợp cho trẻ nhỏ.
Dù ở đây hay trêи mặt đất, thời gian trôi chảy như một chất lỏng, cuộc sống hàng ngày của cậu rất
đơn giản, lặp đi lặp lại và không thay đổi. Cậu sẽ quen với cuộc sống gần như tĩnh lặng, và sự phát
triển về tinh thần của cậu sẽ rất chậm —— có thể trong vài năm nữa, cậu sẽ vẫn như một đứa trẻ.
Trường hợp của Đường Ninh cũng giống vậy, không có nhiều sự khác biệt giữa Đường Ninh bây giờ và
Đường Ninh khi còn là một thiếu niên, cuộc sống thường xuyên xoay quanh bàn phím và Trịnh
Như, thiếu khái niệm cho nhiều thứ khác.
Bác sĩ tâm lý đắn đo một hồi, quyết định nên tìm cơ hội để nhắc nhở Lâm Tư.
Anh nghĩ đến trái đất luôn thay đổi – khi con người già đi, những thứ mà một người sẽ phải đối mặt
luôn thay đổi, và thế giới anh có thể nhìn thấy cũng đang mở rộng từng ngày, như thể một cuộc hành
trình vô biên có thể gặp nhiều điều bất ngờ.
Cảm xúc chia ly nào đó chợt xâm chiếm trái tim nhà tâm lý, quay đầu nhìn bầu trời bao la đầy sao,
lòng thoáng chút sầu muộn.
Đương nhiên, loại sầu muộn hờ hững này không thể so với đám mây trong lòng Nguyên soái.
Trong tình huống nghiêm trọng này, ông ta chỉ có thể đề xuất kế hoạch đơn giản nhưng hiệu quả này –
để Lâm Tư ngủ một giấc.
Nếu Lâm Tư là kẻ sát nhân đứng ở phía sau, thì ý kiến này có thể có tác dụng, còn nếu không, kẻ sát
nhân thật sự kia luôn dùng Lâm Tư làm lá chắn cho mình. Con tàu này phải tiến hành một cuộc điều
tra kỹ lưỡng khác .
Ông ta nhìn Lâm Tư, chờ đợi câu trả lời của mình.
Bóng dáng của Lâm Tư được chiếu sáng bởi ánh sáng trắng yếu ớt của chiếc vòng tay,
Nguyên Soái rất quen thuộc với phong thái của anh.
Nguyên Soái nghĩ:
Từ rất lâu rồi, phong thái của Lâm Tư là như thế này — lạnh lùng và bất di bất dịch, nhưng ai cũng
biết rằng những tính toán trong trái tim của cậu ta rất chính xác và chặt chẽ. Khả năng này được sử
dụng để cân nhắc những ưu và khuyết điểm, tính toán được và mất, bất kỳ người nào có quyền lực đều
coi cậu ta như cái gai trong mắt – mặc dù cậu ta có vẻ vô hại. (**) Nhưng mà, Lâm Tư không cân nhắc
ưu khuyết và tính toán ưu khuyết điểm như Nguyên soái nghĩ, mà anh đang nghĩ về con mèo
nhỏ mà anh đang nuôi.
Anh hỏi: “Ai sẽ thế chỗ tôi sau khi tôi ngủ?”
“Chúng tôi còn đang cân nhắc …” Nguyên soái nhíu mày suy nghĩ “Tùy Trần phu nhân quyết định.”
“Trong số các nhà sinh vật học thì tôi đã được coi là một người bảo thủ” Lâm Tư nói nhẹ. “Nhiều
người trong số họ sẽ có thái độ cực đoan đối với khoa học hơn tôi. Tôi hy vọng ông có thể suy nghĩ
về điều đó.”
Nguyên soái nói: “Dự án (vô hạn) sẽ không được khơi lại trong lúc cậu ngủ.”
Đây là một lời cam kết rất nặng nề, nó thể hiện sự biến đổi gen của cơ thể con người, quyền lực
hiện tại và tương lai sẽ thuộc về Lâm Tư, không bị ai khác can thiệp.
Vì vậy, thật ra Nguyên soái có một chút tin tưởng anh… Còn anh, ngủ hay không ngủ không quan trọng,
anh phải xem xét nơi ở của Lăng Nhất đã. “Tôi không yên tâm…Lăng Nhất lắm.” Anh hơi khép mắt xuống,
“Ý định ban đầu của tôi là cùng em ấy lên tàu thám hiểm.”
“Bây giờ Lăng Nhất vẫn đi được mà?”
“Không phải ý đó” Lâm Tư nói: “Trước hết, em ấy là một biến dị đặc biệt. Xuất phát từ sự ích kỷ của
tôi, tôi không muốn để em ấy ở trêи tàu vũ trụ để cho các thế hệ sau nghiên cứu. Thứ hai là, vì tôi
không đi cùng tàu thám hiểm, cho nên tôi cảm thấy chuyến đi này quá nguy hiểm và tôi
không muốn Lăng Nhất gặp nguy hiểm … Giải pháp an toàn duy nhất là để em ấy ngủ với tôi.”
“Tôi có thể hiểu được suy nghĩ này của cậu” Nguyên soá cau mày, “Tôi cũng có một đứa
con trai.”
Giọng nói luôn cứng rắn của Nguyên soái đã nhẹ nhàng hơn một chút: “Đối với một đứa con trai
sắp trưởng thành, tôi nghĩ để nó tự lựa chọn nơi ở trong tương lai của mình.”
Lâm Tư nói: “Dù sao em ấy vẫn còn rất trẻ.”
“Lý do một đứa trẻ không bao giờ lớn được chỉ có thể là do người giám hộ của nó” Nguyên soái nói.
Lâm Tư: “Tôi nghĩ rằng không có vấn đề gì với phương pháp giáo ɖu͙ƈ của mình cả.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người sẽ không bao giờ có kết thúc vui vẻ bằng từ “thỏa thuận”, kiểu
này đã nhiều lần xảy ra rồi. Sau khi bước ra khỏi phòng chứa này với mối nguy hiểm khổng
lồ luôn rình rập, Lâm Tư đã ghi lại mọi thứ và điều chỉnh mức độ an ninh của căn phòng lên cao
nhất.
Sau đó, anh lấy chiếc vòng tay ra, xem xét vị trí của Lăng Nhất, rồi vội vã đi đến.
Khi đến nơi, Lăng Nhất đứng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi buồn ngủ.
Sau khi anh ngồi cạnh Lăng Nhất, cậu đã nghiêng người một cách tự nhiên và gục đầu vào vai anh.
Lâm Tư đưa tay xoa tóc cậu, Lăng Nhất cuộn người vào vòng tay anh, cuối cùng lại úp mặt vào lòng
anh.
Mặc dù Lâm Tư luôn cho rằng Lăng Nhất vẫn chỉ là một “thứ” nhỏ bé, nhưng thật ra,
cậu không thể được coi là nhỏ nữa, kϊƈɦ thước gần bằng người lớn rồi, anh bóp cánh tay
Lăng Nhất, Khung xương rất tốt, không có vấn đề gì, có thể phát triển chiều cao, tỷ lệ cân đối, anh
thấy rất hài lòng.
Lăng Nhất cảm thấy mình bị anh chụp X-quang vô cớ, cả người cứng đờ. Lâm Tư hỏi cậu: “Ngày hôm nay
của em thế nào?”
“Em đã viết bài tập về nhà của mình, và sau đó chơi với Tô Đinh…” Lăng Nhất nói “Sau đó… hết rồi.”
Lâm Tư không hỏi gì khác, và Lăng Nhất cũng không nói gì hết, chỉ nhìn Lâm Tư một cách sững sờ.
Lâm Tư nhìn thấy bộ dạng ngây người của cậu thì mỉm cười: “Buồn ngủ à?”
Lăng Nhất gật đầu.
Cậu luôn đợi đến khi anh trở về thì mới ngủ — thói quen nhỏ này của Lăng Nhất, Lâm Tư biết rất rõ.
… Vì vậy, rất khó để anh chấp nhận rằng cậu bé gắn bó với anh này phải lớn lên một mình ở biển sao
xa xôi.
Anh muốn nói cho Lăng Nhất điều Nguyên soái suy nghĩ, nhưng rốt cuộc anh lại không nói gì, lời nói
ra môi liền đổi thành: “Trở về đi.”
Sau khi trở về phòng, Lăng Nhất đã ngủ rất nhanh, cuộn tròn ở trước mặt Lâm Tư, nửa cổ tay lộ ra
nắm khóe tay áo của Lâm Tư, đầu ngón tay mờ nhạt như pha lê màu hồng nhạt, giống như động vật có
lông.
Lâm Tư nhìn vào khuôn mặt say ngủ của cậu rất lâu, sau đó tắt đèn.
Vào lúc căn phòng tối sầm lại, anh cảm thấy Lăng Nhất nhúc nhích một chút, nghiêng người lại gần
mình hơn.
Âm thanh của nhiệt độ và hơi thở ổn định được khuếch đại vô hạn trong bóng tối, con tàu lặng lẽ lơ
lửng trong không gian sâu thẳm, biển sao bao la ôm lấy cửa sổ. Giống như mọi đêm trước, vào lúc
này, anh ảo tưởng rằng anh và vật nhỏ ấm áp trong vòng tay này đang sống phụ thuộc vào nhau.