Lăng Nhất suy nghĩ một lúc, cậu biết Lâm Tư sẽ không tra chuyện năm đó, hay cậu nói hết những
chuyện lộn xộn này cho Lâm Tư—— để anh ấy bớt lo lắng.
Nhưng người phụ nữ trong phòng thí nghiệm Wilkins nói rằng những người như họ sẽ không bao giờ quay
trở lại được quá khứ — vì vậy, đối với Lâm Tư, tốt hơn là nên quên những gì đã xảy ra trước đó.
Lâm Tư thấy cậu lâu không nói tiếp, liền hỏi: “Nhớ nhà à?” Trong ngữ cảnh này, “nhà” dùng để chỉ
trái đất.
Trong cơn mê, Lăng Nhất nhớ lại một số mảnh vỡ kí ức lúc cậu trêи trái đất, Lâm Tư biết, Khi Lăng
Nhất lần đầu tiên đột biến, hình dạng của tế bào thần kinh não cũng thay đổi, do đó; cậu quên đi
những chuyện trước đó, với lại, con người luôn không thể nhớ những gì đã xảy ra khi họ còn nhỏ, đây
là một nguyên lý rồi. Nhưng ký ức hồi đó không phải là hoàn toàn không thể nhớ lại được.
“Có một chút.” Lăng Nhất lừa anh, che giấu nó, sau đó nói “Thực sự em không nghĩ về nó…đối với em,
Voyagers giống như là nhà, miễn là anh ở đây.”
——Câu nói này là thật, không cần nói dối, đối với Lăng Nhất, trái đất chỉ là quê hương mịt mờ trong
ký ức của cậu, nơi có Lâm Tư mới giống như nhà của cậu hơn.
Lâm Tư “à” một câu. Tuổi tinh thần của cậu không mấy thay đổi nhưng mồm mép lại ngọt
ngào hơn rất nhiều.
Anh tìm chủ đề: “Còn đau không?” “Chỉ một chút thôi.” Lăng Nhất đáp.
Lâm Tư phác thảo số liệu thống kê, sau đó nhìn khắp cơ thể cậu.
Lăng Nhất bị nhìn đến lưng dựng đầy lông —— ánh nhìn kia của anh chắc chắn không phải cái nhìn bình
thường, chắc anh đang mổ xẻ cậu.
“Biết không, em ngừng sử thuốc giảm đau cả ngày nay rồi.” Lâm Tư nói. Lăng Nhất nghiêng đầu.
“Chúng tôi đã thực hiện một phân tích tóm tắt về kết quả kiểm tra của em… hiện tại em đang dần hồi
phục.”
Hồi phục? Lăng Nhất hơi ngạc nhiên. “Nhanh như vậy ạ?”
“Nếu như bình thường, bác sĩ sẽ chia sẻ một số dấu hiệu thể chất cho bệnh nhân, cơ thể của em chiến
đấu mạnh mẽ.”
Ở tàu thám hiểm, virus quá khốc liệt, chỉ đủ cho cậu duy trì sự sống. Điều này là tiềm năng của cơ
thể cậu, một khi áp lực này biến mất —— sẽ có điều kỳ diệu xảy ra.
Lâm Tư ngồi bên cạnh: “Em có muốn xem DNA của em chống lại virus như thế nào không?”
Lăng Nhất gật đầu.
Lâm Tư đã đưa ra một báo cáo cực kỳ dài kết hợp phân tích tất cả các mẫu mà Lăng Nhất để lại trong
suốt ba năm qua.
“Tất cả chúng tôi đều nhất trí cho rằng đây là một cuộc chiến.”
Lăng Nhất có một chút kiến thức về những từ vựng chuyên môn đó, dựa cả vào lời giải thích của Lâm
Tư.
“DNA của em có tính tự trị, nó đã tự động điều chỉnh các thông số cơ thể khác nhau của em. Những gì
nó làm lúc đầu là tăng cường các chức năng khác nhau của cơ thể rồi làm chậm sự xâm nhập của virus,
nhưng hơi xui xẻo là khả năng gây chết người của virus màu tím lại chiếm ưu thế áp đảo, vì vậy
trong ba năm qua, cơ thể của em đã gần như suy sụp.”
Lăng Nhất gật đầu, cậu biết tình trạng thể chất của mình.
“Nhưng nó không chỉ áp dụng mỗi phương pháp này.” Lâm Tư lật lại báo cáo “Thứ nhất là…em phải biết
khái niệm về virus. Nó nằm giữa sự sống và cái chết, nó phá hủy tế bào của em rồi sau đó sử dụng
các cơ tế bào của cơ thể em. Virus gen thậm chí còn đáng sợ hơn khi nó tập hợp các axit nucleic và
axit amin thế hệ tiếp theo. Nó phá hủy chuỗi DNA của em và thay thế vào đó một số đoạn, điều này
thường ảnh hưởng đến quá trình tổng hợp các enzym quan trọng trong cơ thể và trực tiếp dẫn đến sự
phân hủy của cơ thể em.”
Lăng Nhất vô thức nhích lại gần Lâm Tư, thậm chí còn thoải mái nheo mắt. Cậu rất quen thuộc với cảm
giác này —— cảnh này hay xảy ra lúc cậu còn nhỏ. Khi Lâm Tư giải thích điều gì đó, giọng điệu của
anh ấy rất đều và nghiêm túc. Anh ấy không tỉ mỉ và hùng hồn như Tô Đinh, nhưng anh có một loại sự
hấp dẫn khác biệt với cậu —— cảm giác hơn người, nghiêm khắc nhưng nỗ lực, như thể bất kể điều gì
khó hiểu đều có thể hạ bút thành văn.
“Virus màu tím có một số đặc điểm của virus di truyền, DNA của em tình cờ có một số hoạt động tự
trị, vì vậy chúng đã chiến đấu với nhau từ lâu, bây giờ cuộc chiến này đã kết thúc.”
“Kết thúc rồi?” Lăng Nhất hơi mở to mắt. Lâm Tư nhìn con ngươi của Lăng Nhất.
Con ngươi của đôi mắt ấy mấy ngày trước hiện lên một màu tím xám không rõ —— đồng thời có làn da
tái nhợt và máu đen, nhưng bây giờ, nó hoàn toàn là màu đen tuyệt đẹp.
“Trong cuộc chiến kéo dài, các tế bào của cậu đã từ từ biến đổi virus màu tím từ một dạng không xác
định thành một sợi kép polynucleotide.”
(*Một phân tử polynucleotide là một biopolymer bao gồm 13 hoặc nhiều hơn các monome nucleotide liên
kết cộng hóa trị trong một chuỗi. DNA và RNA là ví dụ về polynucleotide có chức năng sinh học riêng
biệt)
“Nó là cái gì vậy?” Lăng Nhất hơi bối rối.
Trong một khoảng thời gian, ánh mắt Lâm Tư nhìn cậu không tốt. Đó là kiểu mắt nhìn học sinh của
mình làm sai bài toán.
“Tôi rất tò mò về trình độ hiểu biết hiện tại của em, bạn cùng lớp Lăng Nhất này, bạn nên học lại
kiến thức trung học cơ sở đi.” Lâm Tư nhìn sang hướng khác, cắt màn hình nổi sang chế độ ghi chú,
vẽ hai đường đan xen lên đó. ”Một polynucleotide sợi kép là… DNA, một chuỗi xoắn kép.”
Giờ thì Lăng Nhất đã hiểu.
“Sau đó DNA của em (ăn nó) rồi đưa nó vào vùng DNA chưa được mã hoá*”
(* DNA không mã hóa) Lăng Nhất: “Vâng”
“Vậy, em có thể sẽ khỏi nhanh?” Cậu hỏi. ”Về mặt lý thuyết là như thế” Lâm Tư đáp.
Lăng Nhất hiểu thói quen nói của Lâm Tư. Về lý thuyết thì nó như thế này, nghĩa là “Đúng như vậy”.
Nếu khả năng nó không phải như thế này, Lâm Tư sẽ nói “Không phải như vậy”
Lăng Nhất nheo mắt, cậu lại nhìn vẻ mặt của Lâm Tư, thấy rằng anh cũng thoải mái hơn một chút.
“Còn những người khác thì sao? Làm thế nào để chữa khỏi đây?“
“Tôi cần sự giúp đỡ của em” Lâm Tư nhìn cậu: “Phòng thí nghiệm sẽ phân tích xem liệu kháng thể có
được tạo ra trong máu của em hay không, và giai đoạn thứ ba của “Vô hạn” sẽ phân tích DNA của em để
cố gắng đạt được sự đột biến này ở người khác.”
Giai đoạn ba của vô hạn, vốn đã bị Nguyên soái kiên quyết từ chối, cuối cùng lại được tiếp tục. Sở
dĩ Trần phu nhân và Nguyên Soái sẽ thoải mái là bởi vì tình hình hiện tại đã chứng minh ưu điểm rất
lớn của cơ thể người biến đổi gen, thậm chí dưới sự xâm nhập của virus nó có thể tồn tại lâu hơn
người thường nếu không thể phát triển cuối cùng, chỉ có thể đối đầu với vi rút thông qua kế hoạch
vô hạn.
Mặt khác, kế hoạch giai đoạn ba vô hạn của ngày hôm nay không còn là kế hoạch giai đoạn thứ ba của
nhiều năm trước, trước khi Lăng Nhất thức dậy
– kế hoạch ba giai đoạn hiện tại dựa trêи Lăng Nhất, nếu mọi người có thể kϊƈɦ hoạt DNA, mà cho
phép nó có một mức độ tự chủ nhất định, ngay cả khi hoạt động của nó chỉ là một phần trăm của một
trăm phần trăm, là một bước nhảy vọt quan trọng – bởi vì nó có nghĩa là quá trình tiến hóa không
còn phụ thuộc vào chọn lọc tự nhiên, và toàn bộ quá trình đã được tăng tốc một cách nhân tạo.
“Dù công việc đó là mặt nào thì cũng cần sự hợp tác của em. Có thể ngày nào em cũng bị kim tiêm.”
Lâm Tư nói.
“Em không sao.” Lăng Dịch cong môi cười.
Cậu nói vậy thôi, nhưng thực ra cũng hơi khó hiểu, ví dụ như bàn tay cậu đang nắm chặt lấy cánh tay
Lâm Tư.
Lâm Tư nắm lấy bàn tay đang bồn chồn của cậu và an ủi.
Sau khi làm việc xong, Lâm Tư phải rời đi, nhưng Lăng Nhất lại cụp mắt xuống buồn bã vì Lâm Tư
chuẩn bị rời đi, cậu lại giữ anh lại.
Cậu mở vòng liên lạc và cho Lâm Tư xem những bức ảnh cậu chụp trêи các hành tinh khác nhau.
Rõ ràng Lăng Nhất có khiếu thẩm mỹ rất tốt – cảnh hoàng hôn rực rỡ với ba ngôi sao trêи hành tinh
sỏi đá lấp ló phía chân trời, những ngọn núi tuyết xuyên thấu vô tận của hành tinh đóng băng, con
người, con tàu màu trắng bạc trêи bề mặt tối tăm, nhất. trong số những hành tinh này bị bỏ hoang
một cách bất thường, chúng quay ngày này qua ngày khác, nó không bao giờ dừng lại, không có sinh
vật sống trêи bề mặt, và môi trường vũ trụ yên tĩnh đến mức gần như đã chết.
Cô đơn. Âm thầm, xa vắng, cô đơn vĩnh viễn, nhưng vũ trụ bao la và hiu quạnh, có lẽ chỉ có trái đất
một thời nhộn nhịp.
Ngoài phong cảnh, còn có chân dung người, bức đẹp nhất do Svena chụp. Buổi tối, họ đóng quân trêи
một hành tinh sa mạc và đốt lửa trại ở nơi có bãi tắm, viên đại tá đang đấm đá với một nhóm Các
thành viên trong nhóm khi Ling Yi đang ngồi. Trêи phiến đá cao nhất, hình người được phác thảo bởi
bộ quân phục rất gọn gàng và đẹp đẽ. Gió thổi bay mái tóc của anh ấy. Anh ấy nhướng mày và mỉm cười
trước ống kính. Có một ngọn lửa sáng trước mặt anh ấy và một hoàng hôn rực rỡ phía sau anh ta.
Trong bối cảnh cằn cỗi, vẻ đẹp và sức sống tràn đầy đến mức gần như xuyên thủng màn
ảnh.
Lâm Tư quay lại nhìn Lăng Nhất, cậu đang kể về những điều thú vị xảy ra trêи hành tinh này, khi còn
nhỏ thì cậu giống như một nhân vật trong truyện cổ tích, nhưng bây giờ cậu đã khác. Khuôn mặt tuổi
trẻ đẹp trai có một thần thái khác, giống như ngọn lửa nhảy lên.
Lăng Nhất lật đến ảnh tiếp theo.
“Em thích nhất ảnh này” cậu nói, “một bông hồng.”
Lâm Tư đưa mắt nhìn lại bức ảnh được chụp trong vũ trụ, một tinh vân hoa hồng.
Các cụm lớn gồm các ánh sáng ấm áp tạo thành nó, các bước sóng khác nhau của ánh sáng sao phủ lên
màu sắc của nó, 22 micron có màu đỏ đậm, 12 micron có màu xanh lục bảo và một bông hồng nở trêи bầu
trời đầy sao. Lăng Nhất đưa nó cho Lâm Tư: “Cho anh.”
Giọng cậu đã thay đổi trong những năm cậu rời đi, so với thời đôi mươi, giọng vẫn rõ ràng, nhưng
không còn là giọng điệu non nớt của một đứa trẻ nữa.
Nó thấp hơn một chút, nó vẫn hay, như chuyển từ nước trái cây sang rượu nhẹ.
Một cảm giác xa lạ mơ hồ lại một lần nữa tràn ngập trong lòng Lâm Tư lúc này, Lăng Nhất đang nắm
lấy cánh tay anh, nửa người dựa vào anh, tóc đen xõa trêи vai anh, rất gần, ngay cả hơi thở cũng có
mùi.
Khi còn nhỏ, Lăng Nhất thích như này.
Nhưng cậu giờ không còn là cái tuổi đôi mươi kia nữa, mà là một người đàn ông trưởng thành, nếu làm
động tác giống như này thì hơi thân mật quá, ít nhất anh và những người bạn khác không phải như
vậy, mà là giữa anh và Lăng Nhất, cũng không phải là tình bạn.
Về việc người thân thân thiết với nhau như thế nào, Lâm Tư không biết, anh đã phải ở một mình từ
khi còn là một cậu bé.
Nhưng khi Lăng Nhất ngước lên nhìn anh, sự kỳ lạ lại biến mất, sinh vật xinh đẹp luôn có một số đặc
quyền, không ai có thể từ chối sự tiếp cận của thiên thần nhỏ cả, kể cả khi thiên thần nhỏ biến
thành thiên thần lớn.