Trong cơn nóng giận, cậu ta kéo đứt sợi tơ kia.Làm sao chấp nhận được? Cậu ta đã đợi mấy chục năm, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay, làm sao có thể tiếp nhận?Một sợi huyết tuyến cực nhỏ từ trong cơ thể kéo ra, sau khi bị đứt đoạn Lục Ngôn Lễ lại nhịn không được kêu lên một tiếng, lập tức mao mạch máu cả người tựa hồ ở cùng một thời khắc vỡ tan, cả người đều thành huyết nhân.[Một phút nữa thôi]Mặc dù như vậy, trong lòng cậu ta vẫn bình tĩnh tính toán mấy giây.“Đều đi chết đi...!Cô ta không thể trở về, mấy người tất cả đều đi chết đi!!” Thiếu niên đã lâm vào điên cuồng, nhìn cũng không thấy Lục Ngôn Lễ ngã xuống mặt đất nín thở giả chết, rút kiếm đuổi giết Hạ Lâu.Hai mươi giây - -Hạ Lâu bị ném xuống đất.Mười giây - -Một thanh kiếm đâm xuyên eo anh ta, Hạ Lâu chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, cúi đầu nhìn, thân thể bị chặn ngang chặt đứt, tách ra.Máu chảy thành sông.Một giây sau, Hạ Lâu biến mất.Hết giờ rồi.Toàn bộ thế giới tựa hồ đều đã xảy ra biến hóa, nguyên bản một mảnh thành phố tĩnh mịch đột nhiên nhiều âm thanh, tất cả vết thương trên người Lục Ngôn Lễ nhanh chóng khỏi hẳn, tựa hồ chưa bao giờ bị thương.
Ngay cả căn phòng trọ bị hư hại dưới chân bọn họ cũng lập tức khôi phục sạch sẽ, lã bùa, tơ máu, tấm áp phích...!tất cả đều biến mất.Đêm đã khuya, Lục Ngôn Lễ đứng ngẩn người trong căn phòng trống của chung cư, mở cửa, đi về phía thang máy.Hai loại ký ức đảo quanh trong đầu, một loại nói cho hắn biết hắn bất quá chỉ là một hộ gia đình bình thường, thỉnh cầu đến trong lầu hỗ trợ nhìn xem phòng trống như thế nào ủy thác tìm chỗ ở bằng hữu.
Một loại ký ức khác lại nói cho hắn biết, hết thảy đều là giả.Cửa thang máy mở ra, một đôi chị em sinh đôi đứng ở bên trong, khóe miệng cong giống nhau như đúc, các cô hướng về phía Lục Ngôn Lễ yên tĩnh mỉm cười.
Đèn thang máy nhấp nháy và dường như mời hắn vào.Lục Ngôn Lễ không phản ứng, lui về phía sau một bước.Hai chị em đợi một lúc.
Nhảy thẳng ra khỏi thang máy.
Thân thể các cô bị tóc dài nối liền với nhau, hai tay nắm chặt bộ phận dính liền, không thể tách ra.
Các cô liền lấy tư thế này, nhảy một cái, nhảy một cái, tiến vào phòng 405.Lục Ngôn Lễ nhìn bóng lưng của hai chị em, sau đó xoay người bước vào thang máy.Không khí trong thang dần dần trở nên lạnh lẽo, chất lỏng nhỏ giọt.Lục Ngôn Lễ cảm thấy trên cổ hơi ngứa ngáy, cảm giác giống như bị tóc khều nhẹ, hắn thoáng cúi đầu, phát hiện vài sợi tóc đen rũ xuống cổ mình.Tấm gương trước mặt dần dần mờ đi, nhưng vẫn có thể mơ hồ chiếu ra bóng người của hắn, bộ phận vốn nên là khuôn mặt phía trước lại bị một cái đầu phủ đầy tóc đen dài che khuất.Một cái xác treo ngược xuống ngay trên đỉnh đầu, nhìn thẳng vào Lục Ngôn Lễ.Nhưng từ tầm mắt của Lục Ngôn Lễ, hắn chỉ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương dưới ánh đèn lạnh lẽo, xúc cảm trên cổ dường như chỉ là ảo giác..
Danh Sách Chương: