Cao Tuấn Lãng vừa nhìn thấy cô đã nhanh chóng đứng dậy, bế đứa bé ra đưa thẳng cho Cao Như Tuyết, còn mình thì bám lấy cô, hỏi han:
- Sao em lại sang đây?
Tư Ân đưa túi xách cho người giúp việc, mỉm cười nói:
- Con dâu của mẹ thì sang nhà mẹ chơi là đúng rồi.
Mộc Yên Chi rất thích hình ảnh khi nãy, lúc anh ngồi nhìn đứa bé, ánh mắt vô cùng ấm áp.
Có phải sau này làm cha rồi, Cao Tuấn Lãng cũng sẽ như vậy không?
Cao Như Tuyết và Tư Ân rất biết ý, lẳng lặng chui về phòng, để hai người có khoảng không gian riêng.
Cô hỏi:
- Hôm nay anh không đi làm à?
- Anh hoàn thành xong công việc rồi.
Em xem anh có giỏi không?
- Giỏi!
Cao Tuấn Lãng cúi người ôm lấy cô, hít lấy hương thơm từ quần áo, từ da thịt, từ từ tận hưởng chúng.
Mộc Yên Chi ngồi với anh một lúc lại muốn đi xem đứa bé, thế là anh dẫn cô đi.
Lúc cô còn đang mải mê ngắm, Cao Tuấn Lãng đã dùng cái giọng mê người thủ thỉ bên tai:
- Em muốn không? Anh với em cùng sinh một đứa.
Mộc Yên Chi xấu hổ, sắc đỏ lan từ mặt xuống tới cổ, nhuộm luôn cả hai vành tai.
Cô đứng bật dậy đi thẳng ra ngoài.
Cao Như Tuyết vừa pha sữa xong, đi tới nói với anh:
- Này, khi nãy có con bé nào tới nói có thai với em đấy.
Chị xử hộ rồi, lần sau nhớ chú ý, nếu được thì cắt bỏ hết mấy mối quan hệ râu ria đi, đừng để Yên Chi tủi thân.
Cao Tuấn Lãng nghe xong, hai mắt đen thẫm lại, cả người cũng toát ra hơi lạnh.
Khỏi cần nói cũng biết, người xuất hiện trong lời kể của Cao Như Tuyết là Quân Dao.
Anh lập tức chạy ra ngoài, nắm lấy tay Mộc Yên Chi kéo về phòng mình.
Cô còn đang bất ngờ thì đã thấy cửa phòng đóng sập lại.
Cao Tuấn Lãng bế cô ngồi vào lòng mình, nghiêm mặt hỏi:
- Sao em không nói với anh?
Mộc Yên Chi ngơ ngác đến tội nghiệp, mắt vẫn còn chớp chớp giống như chú nai vàng.
- Hả? Nói chuyện gì cơ?
- Em còn hỏi anh? Em có xem anh là người yêu anh không đấy?
Cô đã ngờ ngợ ra được chuyện anh muốn nói tới là chuyện gì, chỉ là cô không muốn nhắc tới.
Đôi mắt cô lại thoáng buồn, rũ xuống nhìn mặt đất.
Cao Tuấn Lãng nhẹ nhàng nâng cằm, đặt ánh mắt của cô ngang với mình, dịu dàng nói:
- Sau này em đừng một mình chịu uất ức nữa được không? Em nói với anh đi!
Mộc Yên Chi không muốn bản thân trở thành gánh nặng của bất kì ai, cho nên những chuyện tự giải quyết được, cô đều giấu nhẹm đi.
Nhưng Cao Tuấn Lãng lại không như thế, anh muốn cô dựa dẫm vào mình, muốn
bảo vệ cô.
- Những chuyện trước đây anh gây ra, anh sẽ tự mình giải quyết.
Tin anh được không?
- Em vẫn luôn tin anh!
Mộc Yên Chi chủ động hôn vào má anh, lúc rời đi còn bị anh giữ lại, chuyển nụ hôn ấy sang môi.
Cao Tuấn Lãng hôn rất say mê, giống như không muốn dứt vậy.
Mãi đến lúc tiếng gõ cửa vang lên, hai người mới rời nhau ra, cô còn đưa tay lau đi chút nước bọt dính bên khóe miệng, ngượng ngùng nói:
- Chúng ta ra ngoài thôi!
Cao Tuấn Lãng bị phá hỏng chuyện tốt không những không khó chịu mà còn cười mãn nguyện, để cho cô trèo khỏi người mình mới đứng dậy, dắt tay đi ra ngoài.
Cao Như Tuyết thấy em trai đã giải quyết xong mâu thuẫn rồi thì chỉ cười ý vị, đáy mắt còn hiện rõ ý châm chọc.
Mộc Yên Chi đương nhiên nhìn ra, mặt lại đỏ như trái cà rồi.
Cô ở lại ăn cơm rồi mới về.
Lúc về còn phải để cho Cao Tuấn Lãng chở.
Bà Cao thấy hai người tình cảm mặn nồng, trong lòng cũng bớt lo đi một chút.
Cao Tuấn Lãng đưa cô về tới tận cửa, trước khi tiễn cô vào nhà còn dang tay đòi ôm.
Anh cao gần một mét chín đứng với thân hình bé nhỏ một mét sáu của cô liền đối lập hoàn toàn.
Cao Tuấn Lãng chỉ cần khom người tới trước đã bao trọn lấy cô.
Mộc Yên Chi lại rất thích cảm giác được chở che này, vô thức ôm chặt anh hơn.
Hai người cứ ôm nhau như thế, hai chân nhún qua nhún lại, từ ngoài xe lại vào đến trước cửa.
Mãi đến khi Mộc Hào đi ra ngoài có việc, vừa mở cửa đã thấy cảnh ôm ấp này, chép miệng nói:
- Ây da, hai người thôi đi! Ôm ấp bao nhiêu lâu rồi không biết.
Mộc Yên Chi cười cười, đưa tay đẩy anh ra, sau đó nói:
- Được rồi, anh về đi.
Em vào nhé!
Cô còn đứng đợi cho anh đi khuất mới vào nhà.
Cao Tuấn Lãng sau khi không còn thấy bóng cô ở gương chiếu hậu nữa liền thay đổi sắc mặt, đánh lái rẽ sang hướng khác.
Anh mua một cái sim rác sau đó lục tìm trong đống tin nhắn cũ của vài người bạn, tìm ra số điện thoại của Quân Dao.
- Alo?
- Chúng ta gặp mặt đi.
Tôi gửi địa chỉ cho cô.
Quân Dao đương nhiên nghe ra giọng anh, tâm trạng liền vui vẻ, phấn khích trở lại.
Ả ta đắc ý, cho rằng Cao Tuấn Lãng không thể xa mình cho nên mới gọi điện níu kéo.
Quân Dao cố tình ăn vận đẹp đẽ, chọn chiếc áo ôm cúp ngực cùng với quần đùi đen ngắn cũn cỡn.
Chỗ anh hẹn là bờ sông vắng vẻ, gần như tách biệt với nội thành.
Ả ta tới sớm hơn giờ hẹn hẳn mười phút, soi gương chỉnh trang lại lớp trang điểm lòe loẹt của mình.
Cao Tuấn Lãng lái xe tới.
Quân Dao trước đây vẫn hay ngồi xe của anh cho nên ngay lập tức nhận ra.
Cô ta háo hức chạy tới gần, đứng trước cửa xe.
Cao Tuấn Lãng đẩy mạnh một cái, suýt chút đã động trúng người ả.
Anh rút trong túi ra bao thuốc lá hương bạc hà, rút một điếu đưa lên miệng ngậm.
Quân Dao làm việc trong bar cho nên có thói quen mang theo hộp quẹt, hơn nữa ả cũng hay hút thuốc, điều này không có gì khó hiểu cả.
Nhưng khi cô ta đưa lên định mồi thì lại bị anh gạt phăng đi, cả điếu thuốc cũng vứt đi luôn.
Mộc Yên Chi là bác sĩ, đương nhiên không thích mấy thứ độc hại này, anh suýt thì đã quên mất.
.
Danh Sách Chương: