Mộc Yên Chi cười suốt từ trên đường về đến nhà.
Cô định giữ bí mật với anh nhưng vì quá hưng phấn mà lỡ miệng nói ra luôn rồi.
Khỏi hỏi cũng biết Cao Tuấn Lãng vui đến độ nào, còn nhảy cẫng lên như đứa trẻ vậy.
Ngày nào nói chuyện với cô cũng than vãn:
- Sao một tuần mà lại trôi lâu thế chứ? Phiền chết đi được!
Anh còn dán cả giấy nhớ lên tủ lạnh, mỗi ngày lại thay một tờ, ghi số ngày đếm ngược.
Cho đến khi tờ giấy cuối cùng được gỡ xuống cũng là lúc Mộc Yên Chi ra sân bay.
Cao Tuấn Lãng ngồi ở giảng đường, cố ý dùng âm lượng nhỏ nhất để nói chuyện với cô.
- Anh mau học đi, em phải lên máy bay đây.
Lúc ban đầu tọa đàm dự tính sẽ diễn ra ở New York nhưng vì chút trục trặc nên dời sang bang Massachusetts, trùng hợp ở cùng một chỗ với anh.
Mộc Yên Chi xuống máy bay vào lúc tối muộn nhưng bên ngoài vẫn còn khá đông đúc.
Cao Tuấn Lãng đã chờ ở sân bay hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy cô kéo vali ra, hớn hở vẫy tay.
Vì thân hình cao lớn ấy mà Mộc Yên Chi liền nhận ra, vẫy tay chào lại.
Cao Tuấn Lãng chạy tới nhấc bổng cô lên, ôm thật chặt.
- Bảo bối, nhớ em chết mất!
- Em cũng rất nhớ anh.
Anh giành lấy vali của cô, kéo ra ngoài xe.
Cao Tuấn Lãng ở bên này có xe riêng, nhà riêng cho nên không ở kí túc xá của trường.
Ông Cao thuê cho anh một căn nhà khá gần trường, đi bộ cũng rất thuận tiện.
Cao Tuấn Lãng lái xe chở cô đến tiệm ăn gần đó, thêm gà cay và nước ngọt đem về.
- Chương trình học của anh chỉ mới hoàn thành được một phần ba thôi, lâu thật.
- Còn năm tháng nữa thôi mà, cố lên bảo bối!
Anh cười, đưa tay nựng cằm cô.
Quả nhiên là Mộc Yên Chi, có cô ở đây, tâm trạng anh liền vui vẻ cả ngày trời.
Hai người về nhà cùng ăn uống, sau đó đi ngủ, vì sáng mai cô phải đi điểm danh với ban tổ chức.
Cao Tuấn Lãng đã sắp xếp cho cô một phòng riêng, nhưng vẫn cố tình nói:
- Ở đây buổi tối lạnh lắm, lâu lâu còn có tiếng gió rít nữa, nghe rất đáng sợ.
Nếu em muốn...
- Em không muốn.
Mộc Yên Chi đương nhiên biết mưu đồ của anh, liền ngăn nó lại trước khi anh đưa ra khỏi miệng.
Cao Tuấn Lãng thất vọng thấy rõ, lủi thủi quay về phòng.
Tối nay anh ngoan thật, không lẻn vào phòng ngủ cùng cô nữa, có lẽ là vì sợ cô đi đường dài quá mệt.
Mộc Yên Chi thích ứng rất nhanh, nhắm mắt chưa tới năm phút đã chìm hẳn vào giấc ngủ, chẳng còn biết trời trăng mây gió gì.
Sáng hôm sau, chưa kịp để chuông báo thức reo cô đã dậy rồi.
Cao Tuấn Lãng còn đang say giấc, sáng nay không có lớp nên cô vẫn để anh ngủ.
Cô bắt xe đến địa điểm báo trong thư mời.
Tòa đàm diễn ra trong bốn ngày, quy tụ hơn một trăm chuyên gia y tế đến từ khắp nơi trên thế giới.
Cô nhanh chóng tìm được đồng hương, trò chuyện vô cùng hợp ý.
Mãi đến khi được nhắc là có điện thoại, cô mới ngừng lại để ra ngoài nghe.
- Sao em không gọi anh đi cùng? Lỡ em bị bắt cóc thì sao?
Mộc Yên Chi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp lại:
- Em có phải trẻ con đâu.
- Nhưng anh muốn đi cùng mà.
- Không phải chiều nay anh có tiết sao? Ở nhà học bài đi.
- Anh làm xong hết rồi, trong lúc chờ em ở sân bay ấy.
Cô bật cười.
Bây giờ anh thành học sinh ngoan rồi, nơi nào cũng có thể biến thành phòng học.
Cao Tuấn Lãng sang đây thật sự đổi khác rất nhiều, tóc đã cắt bớt, nhuộm sang màu trầm hơn, nhưng dường như chỉ là đổi thành một hình tượng đẹp trai khác chứ nhan sắc không hề vơi bớt chút nào.
Người Mỹ đa số đều phóng khoáng, lại thích người cao ráo như anh, cho nên từ lúc xuống máy bay cho đến bây giờ, số người theo đuổi đã dài tới mấy ki-lô-mét.
Mộc Yên Chi về nhà đúng vào giờ ăn trưa.
Cô còn chưa kịp mở cửa đã ngửi thấy mùi thịt thơm ngon rồi.
Cao Tuấn Lãng đang đeo tạp dề, tay đảo thức ăn rất thuần thục.
- Anh học nấu ăn từ bao giờ thế?
Cao Tuấn Lãng nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại, mỉm cười nói với cô:
- Anh mới học thôi.
Nhớ em quá, chẳng biết làm gì nên tranh thủ học vài món, không ngờ bây giờ lại có ích.
Cô dí tay lên đầu anh, bĩu môi nói:
- Anh càng ngày càng dẻo miệng rồi đấy, bảo sao em nào cũng chết mê.
- Em không cần dẻo miệng vẫn khiến anh chết mê đấy thôi.
Mộc Yên Chi cười, vòng tay ra sau ôm lấy anh, chậm rãi đáp lại:
- Lâu lắm rồi mới lại được ở gần anh, dễ chịu thật.
Cao Tuấn Lãng tắt bếp, với lấy nắp vung đậy lại, xoay người ôm trọn lấy cô, bảo:
- Sao thế? Bị ai bắt nạt rồi à?
Cô dụi đầu vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim bình ổn đang đập trong lồ ng ngực.
- Không có.
Chỉ là muốn thời gian trôi nhanh hơn một chút, để anh sớm về nước, ở chung một bầu trời với em.
- Sẽ ở chung một mái nhà với em luôn.
Cao Tuấn Lãng dịu dàng hôn xuống mái tóc mềm mang chút mùi hương của gió, vòng tay vô thức siết chặt thêm chút nữa.
Buổi tối, hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Anh vừa tìm được một quán lẩu khá ngon, không gian cũng thân thuộc, khiến cho hai người cảm giác như đang ở nhà.
Mộc Yên Chi ngồi vào ghế, đợi nhân viên đem thực đơn lên.
Cô đột nhiên ôm bụng, cúi gầm người xuống, hàng mày hơi nhíu lại.
Cao Tuấn Lãng vội sang chỗ cô ngồi, lo lắng hỏi:
- Em sao thế? Đau bụng à? Khi sáng có ăn gì lạ không?
- Em không sao, lát là khỏi ấy mà.
Chắc là do ngoại cảnh tác động cho nên kì kinh nguyệt của cô đến sớm hơn một chút, sáng nay đã thấy rồi, cũng đau hơn bình thường kha khá.
Cao Tuấn Lãng không yên tâm cho nên vẫn ngồi cạnh cô, nhận thực đơn gọi vài món đơn giản, còn dặn dò thêm:
- Đừng cho cay nhé! Món nào cũng đừng bỏ ớt.
Cảm ơn!
Mộc Yên Chi ngồi một lát đã đỡ hơn, nhìn thấy đống thịt được nhúng chín chất đầy trong bát mình, nói với anh:
- Em không ăn hết được đâu, anh ăn đi.
- Hay anh đi mua cháo cho em nhé!
- Không cần, em hết đau rồi.
Cơn đau của cô kéo dài theo từng đợt, may mà khi nãy đã uống phòng một viên thuốc giảm đau liều nhẹ nên bây giờ sắp hết hẳn.
Cao Tuấn Lãng vẫn ngồi dính lấy cô, gắp miếng thịt được thổi nguội đưa tới trước miệng cô, mở khẩu hình to ra rồi nói:
- Bảo bối, há miệng ra nào.
Cô cảm thấy những trò trẻ con của anh lúc nào cũng làm bản thân vui vẻ, cho nên rất phối hợp, há miệng để ăn.
- À, sắp tới Thẩm Nhược Giai cưới, chắc anh không làm phù rể được rồi.
- Ừm, anh cứ chuyên tâm học hành đi.
Dù sao thì lão Phạm cũng có quan hệ rất rộng, không lo thiếu phù rể.
- Anh không lo thiếu phù rể, anh chỉ lo mấy người làm phù rể trong tiệc đấy lại cướp mất cô dâu của anh.
Mộc Yên Chi véo má anh, phồng má nói:
- Em không chạy thì thôi, ai dám cướp của anh chứ?
Hai người ăn lẩu rất lâu, ngồi trò chuyện đến tận mười giờ mới về nhà..
Danh Sách Chương: