Sáu năm trời đằng đẵng, Viên Phi chưa từng mảy may nghĩ đến ngày tái ngộ lại đến bất ngờ như thế này. Đáng lẽ giờ này cô phải ở Thanh Hàng mới đúng chứ? Sao cô lại có thể đặt chân đến Trường Cát làm việc? Hay là cô đã đổi chỗ làm rồi? Anh vẫn nhớ như in cái ngày cô khát khao vào Thanh Hàng đến mức nào, không chút do dự dứt áo ra đi, chọn con đường dựa vào người đàn ông khác. Mất bao công sức mới có được, sao giờ lại dễ dàng thay đổi như vậy? Viên Phi khẽ nhíu mày, cố gắng giữ cho vẻ mặt không lộ chút cảm xúc, bước chân đều đặn về phía vị trí của mình, nhưng sâu thẳm trong lòng, những ký ức của sáu năm trước đang không ngừng ùa về.
Năm đó Thanh Hàng gần như là mục tiêu duy nhất trong thế giới của cô. Dù đã cố gắng hết mình trong buổi kiểm tra, kết quả vẫn cay đắng bởi sự can thiệp của những kẻ có thế lực. Anh đã ở bên, nhẹ nhàng vỗ về, gợi ý những lựa chọn khác. Nhưng Thanh Hàng đã trở thành một nỗi ám ảnh không dứt. Bên cạnh đó, biến cố gia đình càng khiến cô tin rằng mình phải đạt được nó bằng mọi giá. Vì thế, cô đã tìm đến một người đàn ông giàu có, người hứa sẽ giúp cô chạm tay vào Thanh Hàng. Thế nhưng cái giá phải trả là lời chia tay anh không chút do dự. Anh đã lật tung mọi ngóc ngách để tìm cô, suốt hơn một tuần trời, cho đến khi họ gặp lại. Anh đã từ bỏ tất cả, muốn cùng cô bắt đầu lại ở một thành phố mới, thậm chí còn muốn gánh vác những khó khăn tài chính của gia đình cô. Nhưng lúc đó, cô đã không còn nghe thấy, không còn muốn nữa, chỉ một lòng hướng về Thanh Hàng, chọn con đường tắt. Cũng vô tình vì thế mà đã đẩy anh ra xa cuộc đời mình.
Mưa xối xả như trút, anh chật vật đứng nhìn bóng lưng cô lạnh lùng xoay đi, từng bước khuất dần vào màn nước trắng xóa. Trở về nhà, cơn sốt cao quật ngã anh. Trong cơn mê man, anh cố chấp tìm kiếm liên lạc với cô, không cam tâm đoạn tình cảm bao năm cứ thế tan vỡ. Anh tự nhủ, có lẽ cô chỉ nhất thời lạc lối, anh phải tìm được cô, khuyên nhủ, kéo cô trở về. Nhưng những cuộc gọi vô vọng, những dòng tin nhắn dài chẳng bao giờ được hồi đáp. Ba ngày sau, một bưu phẩm lạnh lẽo tìm đến. Bên trong là chiếc điện thoại cũ, món quà anh đã từng dốc cạn tiền lương mua tặng cô. Cùng lúc đó, tài khoản ngân hàng của anh lặng lẽ báo một khoản tiền chuyển đến, chính là số tiền anh đã không ngần ngại đưa cho cô khi ông nội cô lâm bệnh.
Giữa cô và anh đã vạch một ranh giới quá rõ ràng. Anh hiểu tường tận nguồn cơn số tiền bất ngờ của cô. Sự thay đổi chóng vánh của cô khiến anh ngỡ ngàng, không kịp trở tay. Cơn sốt dai dẳng hành hạ anh, để lại trên cơ thể gầy rộc dấu vết mười cân hao hụt. Anh cũng lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời cô.
Ký ức lạnh lẽo thoáng qua như một cơn gió, thế nhưng biểu cảm trên gương mặt Viên Phi vẫn điềm tĩnh lạ thường. Anh tìm thấy vị trí của mình và ngồi xuống một cách tự nhiên. Chiếc cặp được đặt gọn gàng bên cạnh, chiếc vest được treo lên cẩn thận, để lộ chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu. Anh nhẹ nhàng xỏ chân vào đôi dép mềm mại đã được chuẩn bị sẵn, thay cho đôi giày da chỉn chu, rồi thoải mái dựa người ra sau. Ánh mắt anh khẽ chạm vào không gian hạng nhất, nhận ra mình là người cuối cùng trong số tám hành khách có mặt.
Treo gọn chiếc áo của người đàn ông nọ, ánh mắt Dương Hồng Quyên không rời khỏi anh khi cô từ tốn bước đến. Nụ cười trên môi cô vừa thân thiện lại vừa có chút lúng liếng, cất giọng ngọt ngào: “Anh Yuan, có cần tôi giúp anh treo đồ không ạ?”
Viên Phi không chút biểu cảm lướt mắt qua gương mặt cô. Ánh nhìn ấy hệt như đang dò xét một người dưng nước lã, sự xa lạ được cô diễn tả đến mức hoàn hảo. Khẽ nghiêng đầu, anh liếc xuống bộ âu phục phẳng phiu của mình, ngầm cho thấy sự đồng ý.
“anh Yuan nhớ cẩn thận đồ có giá trị nhé.” Dương Hồng Quyên nhẹ giọng dặn dò.
Viên Phi không đáp lời.
Biết rõ bên trong không còn gì, Dương Hồng Quyên cầm áo anh lên và treo vào tủ.
Chẳng bao lâu sau, Dương Hồng Quyên thuần thục dâng lên những thức uống đón khách tinh tế cho từng vị khách quý ở khoang hạng nhất. Một thao tác chuyên nghiệp, trước khi nhận order, ánh mắt cô đã lướt qua bảng danh sách hành khách được tiếp viên trao, ghi nhớ những chi tiết nhỏ về gu thưởng thức của họ.
Bước chân nhẹ nhàng dừng bên cạnh, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên trưởng vang lên, thu hút sự chú ý của Dương Hồng Quyên đang tập trung vào những con chữ. “Cô Dương.” Chị ta nói, ánh mắt hướng về phía trước, “Vị khách ở hàng ghế 2C là khách VIP, sử dụng thẻ bạch kim đấy nhé.”
Dương Hồng Quyên ngẩng lên, ánh mắt trong veo nhìn người đối diện, khó hiểu hỏi: “Nhưng tôi không thấy bất kỳ ghi chú nào ở trong danh sách cả.”
Tiếp viên trưởng khẽ gật đầu, giọng điệu chuyên nghiệp: “Hệ thống vừa cập nhật thông tin, anh Yuan đăng ký thẻ bạch kim bằng chứng minh thư. Hộ chiếu của anh ấy là thông tin mới được bổ sung. Lát nữa tôi sẽ cập nhật đầy đủ.”
Dương Hồng Quyên chợt hiểu ra điều gì đó.
“anh Yuan đặc biệt coi trọng sự riêng tư.” tiếp viên trưởng dặn dò thêm, ánh mắt có chút hàm ý: “Trong suốt chuyến bay, cô cần phải chú ý hơn nhé.”
Dương Hồng Quyên khẽ “vâng”, trong lòng thoáng chút tò mò: “Tôi hiểu rồi. Nhìn là biết anh ấy là người kín đáo.”
Trong danh sách khách hạng nhất, bên cạnh những dòng ghi chú tỉ mỉ về sở thích và điều kiêng kỵ của các vị thượng khách, thông tin về người họ Viên này lại trống trơn đến lạ. Tất cả những gì người ta biết chỉ là cái tên tiếng Anh đơn giản, con số hộ chiếu vô hồn. Dĩ nhiên, vài dòng khô khan xác nhận giới tính: nam, quốc tịch: Trung Quốc.
Thực đơn trên tay Dương Hồng Quyên nhẹ nhàng lật mở, cô cẩn trọng ghi lại từng yêu cầu của hành khách khoang hạng nhất. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, trừ người đàn ông ngồi lặng lẽ ở ghế 2C. Sở thích của những khách quen, cô thuộc nằm lòng, và mỗi lời gợi ý đều là một sự quan tâm chu đáo. Chỉ đến khi đối diện với người đàn ông xa lạ kia, cô mới khẽ dừng lại. Tiến đến gần Viên Phi, nụ cười duyên dáng nở trên môi, cô cất tiếng: “Thưa anh Yuan, đã đến giờ dùng bữa. Hôm nay bếp trưởng chuẩn bị các món ăn theo cả phong cách Á Đông và phương Tây. Anh muốn thưởng thức hương vị nào ạ?”
Viên Phi hờ hững đáp, ngữ khí không chút hứng thú: “Kiểu Trung Quốc.”
Dương Hồng Quyên khẽ cười, giọng nói mềm mại: “Vâng. Vậy xin hỏi anh Yuan thích dùng món thanh đạm hay đậm đà ạ?”
Viên Phi khẽ nheo mắt, trong lòng thầm nghĩ. Khẩu vị của anh thế nào, chẳng lẽ cô còn không biết hay sao?
“anh Yuan?” Một lúc lâu không nghe thấy tiếng đáp, Dương Hồng Quyên nhỏ nhẹ gọi lại.
Ánh mắt Viên Phi lạnh nhạt lướt qua cô.
Dương Hồng Quyên nhận thấy sự im lặng của anh, khẽ cong môi, giọng nói dịu dàng: “Hôm nay có vài món thanh đạm, anh dùng thử nhé? Có gà hầm nấm hương và cả vịt quay nữa…”
Viên Phi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đáp: “Gà hầm nấm hương.”
“Vâng. Vậy anh Yuan muốn dùng gì kèm theo không ạ? Bên chúng tôi có nước cam, coca… còn rượu thì có rượu vang đỏ và bia…”
“…Nước cam.”
“Dạ, khoảng nửa tiếng nữa đồ ăn sẽ được mang lên. anh Yuan có muốn tôi gọi anh dậy khi dùng bữa không ạ?”
“Không cần.”
“Tôi đã hiểu rồi ạ.”
Nhanh chóng ghi chú những yêu cầu của Viên Phi. Làm xong, Dương Hồng Quyên khép thực đơn lại rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt Viên Phi hờ hững lướt theo bóng lưng cô cho đến khi khuất hẳn.
“Các hành khách đã gọi món hết chưa?” Tiếp viên trưởng hỏi Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên gật đầu: “Dạ rồi.”
Giọng nữ tiếp viên trưởng vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp: “Để tiện cho lần sau, cô có thể cho tôi biết thêm về sở thích của anh Yuan không? Chúng tôi sẽ lưu lại thông tin này vào hệ thống.”
Dương Hồng Quyên ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Vừa nãy anh ấy gọi đồ Trung Quốc, loại nhạt thôi. Chắc là anh ấy thích món Trung hơn, kiểu thanh đạm ấy.”
Tiếp viên trưởng mỉm cười nhẹ, gật đầu: “Ừ. Các hành khách khác đã yên vị, máy bay cũng sắp cất cánh rồi. Cô đi thông báo nhé.”
“Dạ.” Dương Hồng Quyên khẽ đáp, rồi nhanh chóng rời đi.
Viên Phi đứng lên, muốn lấy bộ quần áo. Anh chợt nhớ ra thứ gì đó phải lấy từ bên trong. Bước về phía tủ, anh vô tình nghe được lời của Dương Hồng Quyên và tiếp viên trưởng. Mắt anh khẽ híp lại. Không lẽ, cô thật sự không phải là giả vờ sao? Cô không nhận ra anh thật à? Hoặc tệ hơn, là không còn nhớ đến anh nữa?
Thoáng chốc, một giọng nói khe khẽ lọt vào tai anh, hướng về phía Dương Hồng Quyên: “Hình như chuyến này, khoang hạng nhất có một anh chàng cao lớn lắm phải không?”
Dương Hồng Quyên nói: “Cậu muốn nói anh Yuan kia à?”
Một giọng nữ khác nói: “Đúng vậy, chính là anh ấy. Anh ta là người thế nào? Ví dụ như là tính cách ấy, có khó gần không?”
Viên Phi vừa định xoay người đi, nghe vậy bước chân cũng khựng lại.