• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Hồng Quyên vẫn chăm chú nhìn vào gương, tỉ mỉ tô điểm đôi môi. Giọng nói cô có chút mơ hồ vì khóe miệng khẽ hé: “Đúng vậy, chẳng hay anh Viên lại có ý kiến gì sao?”

Viên Phi mang vẻ mặt như đã lường trước mọi chuyện. Anh đã quá quen thuộc với kiểu phụ nữ thích đùa giỡn với tình cảm đàn ông. Sự chán ghét dành cho họ trong lòng anh chưa bao giờ phai nhạt. Anh chỉ khẽ liếc nhìn Dương Hồng Quyên, rồi bật ra một tiếng cười khẩy, sau đó thì im lặng.

Dương Hồng Quyên chẳng bận tâm đến ánh mắt của anh ta. Cô thuần thục hoàn thành việc tô son. Sau khi lớp son đỏ rượu hoàn hảo, cô khẽ mím môi trước gương, tạo ra một âm thanh “chóc” nhẹ nhàng. Rồi cô lại ngắm nghía dung nhan phản chiếu, hài lòng cất thỏi son và chiếc gương nhỏ. Xong xuôi, cô liếc nhìn Viên Phi. Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi cô một thoáng rồi dời đi. Đôi môi cô đẹp một cách quyến rũ, nay lại được tô điểm thêm màu đỏ rượu nồng nàn, càng thêm phần rực rỡ, hé mở hờ hững, gợi cảm đến mê hoặc, tựa như một con hồ ly đầy ma lực. Chẳng trách bên cạnh cô không bao giờ thiếu bóng dáng người theo đuổi. Ánh mắt Viên Phi càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.

Dương Hồng Quyên khẽ hạ tấm che cửa sổ, ánh mắt lướt qua màn đêm đen kịt bên ngoài. Chỉ le lói vài vệt sáng trên cánh máy bay, còn lại chìm trong bóng tối vô tận. Cô lặng lẽ kéo tấm che trở lại.

La Nhã dịu dàng đến bên Viên Phi, giọng nói khẽ khàng: “Máy bay sắp hạ cánh rồi, anh có muốn dùng chút gì đó không ạ?” Viên Phi nhàn nhạt đáp: “Không cần.”

   

La Nhã mỉm cười nhẹ, rồi rời đi. Nhưng Dương Hồng Quyên tinh ý nhận ra sự bất an ẩn sâu trong đáy mắt cô ấy. Cô quay sang Viên Phi, hỏi: “Anh sẽ khiếu nại cô ấy sao?”

Viên Phi lại thản nhiên hỏi ngược lại: “Bộ cô có hiềm khích gì với cô ấy à?”

Dương Hồng Quyên khẽ hừ một tiếng: “Chướng mắt.”

“Cô nghĩ người khác nhìn cô vừa mắt chắc?”

Dương Hồng Quyên nhún vai, thản nhiên: “Thì đều ghét nhau cả thôi. Cho nên, tôi mới hỏi anh đó. Anh có khiếu nại cô ta không?”

“Không.”

Dương Hồng Quyên khẽ bĩu môi. Nhớ lại ngày đầu cô bay cùng anh, khi tiếp viên trưởng hỏi ý kiến anh về công việc của cô, anh lại cố tình buông một câu “tạm được”, khiến con đường thăng tiến của cô đến giờ vẫn mịt mù. Thế mà bây giờ, anh ta lại rộng lượng đến lạ, ngay cả việc La Nhã  lơ là anh, còn nhầm lẫn đối tượng nâng hạng, anh cũng chẳng buồn hé răng than phiền. Nếu anh mà lên tiếng, chắc chắn La Nhã sẽ bị trừ điểm, thậm chí đình chỉ bay. Mà một khi đã có vết nhơ đình chỉ bay trong vòng hai năm, thì đừng mơ đến chuyện thăng cấp.

“Anh đúng là từ bi quá nhỉ?” Dương Hồng Quyên buông một câu, rồi lại thêm vào với giọng đầy ẩn ý: “Hay là… đã chấm được người ta rồi à?”

Viên Phi lạnh lùng liếc nhìn Dương Hồng Quyên, chẳng buồn đáp lời.

“Máy bay sắp hạ cánh rồi.” Giọng tiếp viên trưởng dịu dàng vang lên, dù chân đang bị thương, cô ta vẫn đích thân đến thông báo tình hình thời tiết Hải Thành cho Viên Phi: “Nhiệt độ hiện tại ở Hải Thành là 8°C, gió cấp 4. Trời bên ngoài khá lạnh, anh Viên nhớ giữ ấm nhé ạ.”

Dương Hồng Quyên khẽ nghiêng mặt. Cô kéo tấm chắn cửa sổ, ánh mắt dõi theo màn đêm đen kịt bên ngoài.

Viên Phi khẽ “cảm ơn”, khóe môi anh thoáng nở một nụ cười nhẹ đáp lại sự chu đáo của tiếp viên trưởng.

Vài phút sau, tiếng thông báo từ loa phát thanh vang lên. Chuyến bay chỉ còn khoảng hai mươi phút nữa sẽ hạ cánh xuống sân bay Hải Thành. Máy bay bắt đầu giảm độ cao, do đó nên mọi dịch vụ trong khoang sẽ tạm dừng.

Máy bay chầm chậm hạ cánh, cảm giác mất trọng lực nhè nhẹ không còn đáng lo ngại so với cơn chao đảo kinh hoàng vừa rồi. Hai mươi phút sau, máy bay đã an toàn đáp xuống đường băng sân bay Bắc Thành, rồi từ từ dừng lại. Vì đã liên lạc trước, xe cứu thương lập tức tiếp cận, đưa người bị thương xuống máy bay đầu tiên. Các hành khách khác cũng dần di chuyển ra ngoài. Dương Hồng Quyên theo chân Viên Phi, phía cửa máy bay, các tiếp viên vẫn giữ nụ cười tiễn khách. Khi cô đi qua, tiếp viên trưởng khẽ nói lời cảm ơn, có lẽ đã biết chuyện Dương Hồng Quyên đã hướng dẫn mọi người trong lúc máy bay rung lắc mạnh: “Không cần cảm ơn đâu.” Dương Hồng Quyên khẽ đáp, rồi bước xuống bậc thang. Dù không trực tiếp làm nhiệm vụ trên chuyến bay này nhưng với vai trò là một tiếp viên hàng không, việc ứng phó khi có sự cố đã ăn sâu vào tiềm thức của cô.

   

Vừa xuống máy bay, Dương Hồng Quyên đã vội vã gọi điện thoại. Đi trước cô vài bước, Viên Phi nghe thấy giọng cô tươi tắn: “Em đến rồi, anh đến chưa?”.

Viên Phi lặng lẽ rảo bước. Anh giữ một khoảng cách nhất định với Dương Hồng Quyên, để cả hai tách biệt giữa dòng người. Khi Dương Hồng Quyên cúp máy rồi ngước mắt lên lần nữa, xung quanh đã vắng vẻ, bóng dáng Viên Phi cũng không thấy đâu. Cô nhận hành lý, rồi kéo vali đến khu vực đón taxi. Có lẽ vì di chuyển chậm hơn, những hành khách cùng chuyến bay đã rời đi cả, người cần taxi cũng đã lên xe hết, điểm chờ chỉ còn lại một mình cô, taxi thì thưa thớt.

“Sao lạnh vậy, nhiệt độ này đâu phải 8 độ?” Một cơn gió thổi qua, Dương Hồng Quyên cảm thấy cái lạnh thấm vào da thịt. Cô kéo cao chiếc khăn choàng che kín miệng và mũi, hai tay siết chặt trong túi áo khoác, khẽ dậm chân, ánh mắt hướng về phía đường chờ xe. Nhưng chẳng một chiếc taxi nào xuất hiện, ngay cả xe riêng cũng hiếm hoi.

Gió lạnh táp vào mặt buốt giá. Dương Hồng Quyên khẽ thu ánh mắt, cúi đầu xuống một chút.

“Người đàn ông của cô đâu?”

Một giọng nói bất ngờ vang lên. Dương Hồng Quyên quay đầu lại, nhìn thấy Viên Phi. Anh ấy vậy mà lại đi ngay sau cô.

Dương Hồng Quyên dời mắt, khẽ dậm chân.

Thấy cô im lặng, Viên Phi đoán: “Bị cho leo cây rồi à?”

Dương Hồng Quyên vẫn không nói gì. Lúc cô dậm chân, chiếc khăn quàng cổ hơi trượt xuống, để lộ đôi môi cô.

Viên Phi nhìn đôi môi đỏ thắm của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, như cười mà lại như chế giễu: “Thỏi son này của cô xem như phí công rồi.”

Một cơn gió lạnh buốt bất ngờ lùa vào cánh mũi Dương Hồng Quyên, khiến cô liên tiếp hắt hơi mấy cái. Khẽ rùng mình một cái, cô kéo cao chiếc khăn choàng, cẩn thận che đi khuôn mặt.

Ánh mắt Viên Phi khẽ lướt qua dáng vẻ cô. Bên trên cô bọc mình kín mít trong lớp áo dày, vậy mà bên dưới lại chỉ độc một đôi tất da chân mỏng manh. Anh đã không ít lần chứng kiến kiểu ăn mặc “trên đông dưới hè” này của cô, tự rước lạnh vào thân cũng đáng.

“Không phải vì anh đâu.” Dương Hồng Quyên khẽ nói, giọng điệu có chút bướng bỉnh: “Tôi thích bận thế đó.”

Viên Phi khẽ bật cười, một tiếng cười khẩy nhẹ nhàng, rồi im lặng, không nói thêm gì nữa.

Họ đứng cạnh nhau nơi trạm chờ xe, những lời nói xã giao thưa thớt rồi cũng im bặt. Viên Phi trầm tĩnh, mang theo sự xa cách khó tả. Dù ơn cứu mạng vẫn còn đó, Dương Hồng Quyên vẫn cảm thấy có một bức tường vô hình ngăn cách cô và anh, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và chút gió se lạnh mơn man.

   

Điện thoại Dương Hồng Quyên lại reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô. Nhấc máy, nghe được lời nói từ đầu dây bên kia, một nụ cười tươi tắn nở rộ trên gương mặt cô: “Anh đến đón em à? Không phải anh có việc gấp sao? Vâng, em biết rồi. Em đang đợi anh ở chỗ bắt xe.”

Viên Phi khẽ nhíu mày, giọng nam kia vô tình lọt vào tai anh.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe hơi nhỏ màu trắng dừng lại bên kia đường. Kính xe hạ xuống, một chàng trai trẻ nhoài người ra, vẫy tay về phía Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên cũng đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ và cái vẫy tay đầy hân hoan: “Em ở đây này!” Cô khẽ gọi, giọng điệu không giấu nổi sự vui mừng.

Gọi xong, Dương Hồng Quyên quay sang Viên Phi, nụ cười vẫn còn vương trên môi: “Tôi phải đi trước đây. Tóm lại, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh.”

Viên Phi dõi theo ánh mắt lấp lánh niềm vui của cô. Anh khẽ đáp: “Tôi đã nói rồi, cô không cần để tâm.”

Dương Hồng Quyên xoay người, bước nhanh về phía chiếc xe đang đợi.

Chiếc xe đen lao tới như một bóng ma giữa phố xá, Dương Hồng Quyên mải miết bước về phía bên kia đường, hoàn toàn không hay biết. Bất ngờ, một bàn tay mạnh mẽ siết chặt lấy cổ tay cô, kéo ngược cô về phía sau. Gót giày cao chênh vênh, cả thân hình cô mất đà, đổ nhào vào lồng ngực Viên Phi.

“Vội vã đến mức này sao? Mạng sống cũng không cần nữa à?” Giọng Viên Phi trầm thấp vang lên, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt người con gái đang nép trong vòng tay anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK