Tuy đợt này trời vẫn còn nắng nóng nhưng cũng sắp sang thu, đi thuyền trên sông đã cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, hóa ra dưới nước lại lạnh thấu xương.
Nàng rơi xuống nước đã thấy lạnh tới cứng đơ cả người nhưng sợ thủ thủy kia cũng nhảy xuống theo nên lặn xuống nước một lúc, thấy không còn nguy hiểm mới ngoi lên mặt nước để thở. Gió lạnh thổi qua làm nàng rùng mình, bả vai cánh tay cũng nổi da gà.
Nàng nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đã cách thuyền Phó gia một đoạn, có lẽ là do khi nãy lặn xuống đã bị nước sông cuốn đi.
Cách đó không xa có tiếng người nhảy xuống nước, lòng sông quá tối, sóng nước cuồn cuộn, không thể nhìn rõ cảnh vậy xung quanh, chỉ thấy những con thuyền sừng sững trên mặt sông và bến thuyền nơi xa. trên thuyền có tiếng người la hét, có người cao giọng gọi tên nàng, tiếng gọi vương tiếng nức nở.
Người Phó gia đang tới cứu nàng.
Nàng cảm thấy thân thể mình càng lúc càng lạnh, hít thở khó khăn, giơ tay sờ cổ, không biết có phải đã sưng lên hay không mà vô cùng đau đớn, đầu ngón tay vừa mới đụng vào đã cảm thấy đau tới tận xương, mắt hoa lên, chân tay nhũn ra, nàng lắc đầu, cố giữ tỉnh táo, bơi trở về thuyền.
Tiếng sóng đập và mạn thuyền quá lớn, bến thuyền thì hỗn loạn, nàng hướng về phía thuyền Phó gia hô hoán mấy tiếng nhưng chỉ phát ra được vài tiếng rít nghẹn ngào, khi nãy bị thủy thủ kia bóp cổ nên cổ họng cũng bị thương, không nói được nữa.
Nàng chỉ có thể tiết kiệm sức lực, bơi về phía có tiếng ồn ào, bơi được một chốc, chân trái run rẩy rồi co rút.
Trong lúc hoảng hốt, nàng uống mấy ngụm nước lạnh, nước tạt lên mặt nàng, hiểm nguy trong gang tấc khiến nàng tỉnh táo hơn, nàng xác định phương hướng một lần nữa, tiếp tục bơi về phía trước. Những âm thanh trên bến tàu nhạt nhòa dần, trên đầu trời vẫn đen như mực, nước sông cũng một màu đen tuyền, nàng bất lực bơi thế nào cũng không bơi được tới bên thuyền lớn của Phó gia.
Ngay khi nàng cảm thấy mình đã sức cùng lực kiệt, có tiếng sóng nước ào ạt do bị phá vỡ từ xa vọng lại, có người phát hiện ra nàng, đang bơi lại phía nàng.
Bóng đêm đặt sệt, không thấy được khuôn mặt người đó, chỉ có thể lờ mờ nhìn được một bóng người. một giọng nói rõ ràng là xa lạ nhưng không hiểu tại sao lại có chút quen thuộc xuyên qua cái lạnh lẽo của nước sông truyền tới bên tai nàng, "Giữ chặt."
Thần chí nàng giờ đã mơ hồ, duỗi cánh tay bám chặt lấy ngưới đang bơi lại đây, ngón tay lạnh lẽo chạm vào những cơ bắp rắn chắc, cảm giác ấm áp làm nàng theo bản năng tiến về phía đó, cho tới khi người đã dán vào ngực đối phương.
Người vừa tới dừng lại một chút, ôm chặt nàng, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua vai nàng, vừa bơi vừa kéo nàng về.
Bơi tới trước một chiếc thuyền nhỏ, người cầm đèn trên thuyền nhìn thấy hai người vội vàng đặt đèn trên tay xuống, cúi người kéo người đàn ông lên thuyền, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Đại nhân, ngài tìm được người rồi!"
Người đàn ông buông tiểu cô nương đang run rẩy trong lồng ngực ra, lui ra phía sau vài bước, sai những người khác tới sưởi ấm cho nàng.
Người cầm đèn khoác thêm áo cho người đàn ông, chặc lưỡi: "Nghe đồn con gái Hồ Quảng đanh đá hung hãn, thuộc hạ còn không tin đâu, không ngờ chuyện thật như đồn. Thuộc hạ thấy khi cô bé này nhảy xuống, tên tiểu tử kia sửng sốt đến mức mắt cũng trợn tròn!" hắn cười cười, chắp tay với người đàn ông đang đứng ở đầu thuyền, "Đại nhân định xử trí Phan Viễn Hưng thế nào?"
Thủy thủ trên thuyền là người làm Phó gia thuê, thấy Phó Vân anh được cứu lên, họ ra sức quạt mái chèo, thuyền nhỏ như mũi tên bật khỏi cung, chạy như bay về phía bến thuyền.
Ánh lửa trên bến thuyền chiếu vào mặt người đàn ông, tựa như ánh trăng lộ ra từ sau màn mây dày, gương mặt tuấn lãng dần hiện ra rõ ràng trong bóng đêm, đôi mắt đen thâm trầm, ngũ quan sắc nét, đôi mày mày kiếm hiên ngang, bên sườn mặt có bóng râu mờ mờ.
Người đàn ông như thể không nghe rõ câu hỏi của tùy tùng, thất thần một lát, hướng mắt về phía bến tàu, im lặng.
Tùy tùng bỗng nhiên ngớ ra, thầm hối hận vì khi nãy vừa nói lỡ lời, ngậm miệng lại không lên tiếng nữa.
oOo
Gió đêm thổi cờ xí bên bờ sông bay phần phật, ngọn đèn dầu bị gió tạt chỉ còn leo lét.
Phó Vân anh cảm thấy thuyền nhỏ được neo vào trước bền tàu, tiếng người nói ồn ào và ánh đèn nhấp nhoáng đang tiến về bên này, nàng nghe thấy tiếng nói hoảng hốt của Phó tứ lão gia.
Có người bế nàng lên, ngón tay khô ráo khẽ vuốt tóc mai nàng, sờ thấy tóc đã ướt đẫm nước sông lạnh buốt thì giật mình, sai tôi tớ phía sau mau chuẩn bị nước ấm và sắc thuốc.
Nàng mở to mắt, nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm, nghẹn ngào nói: "Nhị ca."
âm thanh như muỗi kêu, gần như không thể phát ra tiếng.
Đôi mày Phó Vân Chương nhăn lại, đôi mắt lúc này tựa nước suối trong khe núi vừa trong trẻo lại vừa lạnh lẽo nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười ôn hòa, dịu dàng an ủi nàng: "Được rồi, không sao đâu."
Y quay về phía người đàn ông trên thuyền: "Lần này cũng nhờ đại nhân ra tay cứu giúp, nhà chúng ta vô cùng cảm kích, xá muội thân thể yếu đuối, sợ rằng sẽ bị cảm lạnh, cần phải mời thầy thuốc tới chữa trị ngay, ngày sau nhất định sẽ gặp mặt nói lời cảm tạ."
Người đàn ông cầm khăn vải thuộc hạ vừa đưa tới lau khô mái tóc ướt đẫm, nghe thuộc hạ bẩm bảo rõ ràng sự việc, thi thoảng lên tiếng hạ lệnh.
Đèn lồng treo cao, người nọ đứng dưới đèn, ánh sáng nhạt nhòa, nửa khuôn mặt người đó chìm vào trong bóng tối, người ngoài chỉ có thể thấy nét quai hàm hài hòa nhưng mạnh mẽ, không thấy rõ cảm xúc trên mặt, nghe vậy chỉ nhàn nhạt nói: "Thuận tay thôi, xin cứ tự nhiên."
Người này hướng mắt nhìn về phía mặt sông nhưng dường như Phó Vân Chương lại cảm nhận được ánh mắt ấy ẩn chứa sự uy nghiêm khiến người khác phải rùng mình.
một tùy tùng cầm loan đao đi tới cạnh người đàn ông thì thầm mấy câu, trên mặt người đàn ông vẫn không biểu lộ bất kì cảm xúc gì, xoay người đi khỏi đó, mấy Cẩm Y Vệ cũng nhanh chóng theo sau, họ cùng bước lên một chiếc thuyền khác đang neo ở bến tàu.
Phó Vân Chương không tiếp tục nhìn theo họ, lập tức đưa Phó Vân anh đi tìm thầy thuốc.
Phó tứ lão gia còn muốn ở lại hỏi thăm một chút về thân phận của người đàn ông kia để sau này còn chuẩn bị quà cảm tạ nhưng nhìn thấy người đó khí thế ngút trời, Cẩm Y Vệ đều phải nghe lệnh người đó, thậm chí người vừa đảm nhiệm vai trò chỉ huy trong lần lục soát ở khách điếm là Kiều Hằng Sơn cũng chỉ có thể dạ dạ vâng vâng đi hầu bên cạnh, ngoan còn hơn cún. Dù người này chỉ mặc áo bào như binh sĩ bình thường như địa vị chắc chắn tôn quý, hơn nữa lại còn tướng mạo oai hùng, cử chỉ trầm ổn, sao có thể là người bình thường, nghe giọng thì có vẻ là người Bắc Trực Lệ. Ông không dám vội vàng lấy lòng người nọ, tìm một người có dáng vẻ giống như tùy tùng của người nọ rồi rối rít nói lời cảm tạ, vận dụng hết công phu miệng lưỡi mới biết được người đàn ông vừa cứu Phó Vân anh kia họ Hoắc.
Chuyện tên thủy thủ kia trà trộn vào thuyền Phó gia hoàn toàn là do Cẩm Y Vệ cố ý giăng bẫy dụ dỗ nhưng vị Hoắc đại nhân kia cuối cùng cũng tự nhảy xuống nước cứu người, Phó tứ lão gia chỉ là một người dân bình thường, nào dám phỏng đoán xem rốt cuộc Cẩm Y Vệ đang bày mưu tính kế cái gì, chỉ luôn miệng cảm tạ tùy tùng của Hoắc đại nhân, còn sai người chọn mấy thứ lễ vật từ trên thuyền mang biếu người ta. Tùy tùng nọ nhất định từ chối, quà không nhận, bạc càng không. Phó tứ lão gia hết sức bày tỏ sự cảm kích, thấy tùy tùng nọ bắt đầu bực mình mới nói lời cáo từ rồi trở về thuyền.
trên thuyền bên cạnh có thầy thuốc. Ông ta xem xét tình hình của Phó Vân anh, nói cổ nàng bị thương nghiêm trọng, ảnh hưởng tới thanh quản, trong vòng nửa tháng nhất định không nói chuyện. Ông ta khai đơn thuốc, lại nhớ ra đêm đã khuya, bến thuyền lại cách ra thành trấn liền nói: "Chỗ ta có mấy vị thuốc, cứ sắc cho tiểu thư uống trước đã. Mai lại ra hiệu thuốc bốc thuốc sau."
Phó Vân Chương tiễn ông ta ra ngoài lại bắt gặp Phó tứ lão gia đang đi tới, thầy thuốc lại nói những lời vừa nói một lần nữa.
Phó tứ lão gia giờ mới an tâm một chút, căn dặn nha hoàn hầu hạ cho tốt rồi tiễn thầy thuốc về, trong lòng vẫn sợ hãi, thì thầm: "Giờ thì có thể đi rồi chứ?"
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cầu thang bên mạn thuyền vang lên tiếng kẽo kẹt, hai người mặc trang phục Cẩm Y Vệ, eo đeo bội đao đã lên thuyền, gật đầu chào hỏi rồi lên tiếng: "Tiểu nương tử khi nãy rơi xuống nước đâu rồi?"
Phó Vân Chương ra hiệu cho Phó tứ lão gia im lặng, bản thân y tiến lên một bước, trả lời: "Xá muội vừa uống thuốc xong, đã ngủ rồi."
Cẩm Y Vệ nói: "Gọi nàng dậy, đại nhân có chuyện muốn hỏi nàng."
Phó Vân Chương hơi nhíu mày.
oOo
Phó Vân anh ngâm người trong nước gần nửa canh giờ, lạnh tới mức gần như đông cứng. Giữa lúc nàng vẫn còn hoảng hốt đã được bế về khoang thuyền, nha hoàn xung quanh xúm lại, nhanh chóng hầu hạ nàng rửa mặt mũi chân tay thay quần áo, giữa lúc nàng vẫn còn mơ mơ màng màng lại được người khác cho uống một bát thuốc nóng bỏng gay mũi, chiếc chăn ấm áp làm nàng khẽ thở ra một hơi thoải mái. Bên dưới lớp chăn mềm mại, một dòng nước ấm như đang di chuyển khắp người nàng, nàng quấn chăn, ngủ thiếp đi.
Lúc nửa tỉnh nửa mơ, có người nhẹ nhàng lay lay cánh tay nàng, bà tử khẽ nói bên tai nàng, "Ngũ tiểu thư, mấy quan gia kia đưa ác nhân nọ tới đây."
Lông mi rung rung, Phó Vân anh mở mắt, bà tử và nha hoàn đang đứng ở đầu giường, trong phòng thắp đèn, rèm đã buông xuống, giữa giường và cửa ra vào ngăn cách bởi một tấm bình phong lớn.
Vừa rồi Phó Nguyệt còn ngồi bên mép giường nàng khóc hồi lâu, nàng nói không ra tiếng nên không thể an ủi Phó Nguyệt, chỉ có thể đưa mắt ra hiệu cho Phó Quế giúp đỡ. Cuối cùng vừa mới được an tĩnh để ngủ trong chốc lát đã lại bị đánh thức, nàng ngơ ngác nhìn quanh, không hiểu có chuyện gì xảy ra. Bà tử cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, quấn chăn kín người cho nàng, bả vai cũng chèn thật kỹ, vén rèm lên rồi quay ra cửa hắng giọng tiếng.
Cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, Phó tứ lão gia đẩy cửa bước vào, phía sau là hai lực sĩ [1]. Lực sĩ đi vào trong khoang, đẩy một người đàn ông tới trước tấm bình phong, hai tay người đàn ông đã bị trói quặt ra sau, khàn giọng nói: "Ngươi xem đi, đại nhân của chúng ta lừa ngươi làm gì?"
[1] Binh sĩ cấp thấp của Cẩm Y Vệ.
Người đàn ông này chính là tên đạo tặc đã khiến cổ Phó Vân anh bị thương, tên là Phan Viễn Hưng, hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn Phó Vân anh, buồn bã nói: "Tiểu nương tử, xin lỗi, ta không muốn làm hại ngươi."
Khóe miệng Phó Vân anh hơi nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai, dù người đàn ông này có nỗi khổ gì đi chăng nữa thì cánh tay đã siết chặt cổ nàng kia chẳng phải do nàng tưởng tượng ra. Nhiều lần nàng không thở nổi, tới giờ vẫn không thể nói ra tiếng, nếu nàng không kịp thời tự cứu, chờ Cẩm Y Vệ tới nơi, nàng không còn có khả năng tự khống chế chuyện sống chết của bản thân mình nữa.
Lực sĩ nắm cổ áo người đàn ông, đẩy hắn ra ngoài, nói: "Được rồi đó, người thì ngươi cũng đã nhìn thấy tận mắt rồi, đại nhân của chúng ta nói chuyện giữ lời, đã đồng ý với ngươi sẽ cứu người thì nhất định sẽ cứu được người. Ngoan ngoãn một chút cho ta."
Chờ bọn họ ra ngoài, Phó tứ lão gia nhanh chóng đóng cửa khoang lại, không hiểu sao lại nhẩm nhẩm niệm Phật rồi khẽ lẩm bẩm: "Có gì không hay cứ trút cả lên ta là được rồi!"
Ông đi tới trước giường, an ủi Phó Vân anh mấy câu, thấy nàng lại thiếp đi mới dặn dò nha hoàn chăm sóc nàng cẩn thận.
oOo
Phan Viễn Hưng lảo đảo xuống thuyền.
Bến đò hỗn loạn, từng tốp Cẩm Y Vệ qua lại hối hả, áp giải những kẻ sa lưới từ những con thuyền khác nhau xuống.
Bọn họ trốn chui trốn lủi hơn bốn năm, đã nhiều lần thoát khỏi nhanh vuốt của triều đình, mấy lần cửu tử nhất sinh nhưng vẫn may mắn thoát hiểm, vốn tưởng rằng lần này cũng có thể bình an vô sợ, không ngờ lên kế hoạch mấy tháng, không chỉ không đánh lừa được Cẩm Y Vệ mà còn bị đối phương giăng lưới bắt gọn một mẻ.
Lý Hàn Thạch dẫn theo mấy chục tôi tớ, mở tiệc chiêu đãi khách khứa, kết bạn với danh sĩ, nghênh ngang lên thuyền xuôi nam hóa ra chỉ là cái bẫy, mục đích thực sự của hắn là đánh lạc hướng chú ý của người khác, Hoắc Minh Cẩm mới là người thực sự mang hoàng mệnh trong người.
Cũng may thế tôn nhân đã lợi dụng lúc rối loạn để đào tẩu, bọn họ cố ý kéo dài như vậy cũng chính là để giúp thế tôn có thêm thời gian bỏ trốn, chỉ cần thế tôn an toàn, sự hy sinh của bọn họ cũng là đáng giá.
Khóe miệng Phan Viễn Hưng hơi cong lên, sống lưng cũng tự nhiên thẳng tắp.
Dưới thuyền có người đang đợi hắn.
Cẩm Y Vệ đứng thành hai hàng, ở giữa là một người đàn ông mặc áo choàng lặng lẽ đứng nơi đầu gió, gió đêm thổi qua, quần áo bay phần phật, ánh lửa lay động chiếu lên thân hình cao lớn, bờ vai rộng và khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn.
"Hoắc tướng quân." Phan Viễn Hưng hừ lạnh một tiếng, châm chọc. "Xa cách đã lâu, không nghĩ tới lúc gặp lại ta lại trở thành tù binh dưới tay tướng quân."
Hoắc Minh Cẩm liếc hắn một cái, "Trong triều không còn Hoắc tướng quân nữa."
Phan Viễn Hưng ai nha một tiếng, "Vậy mà lại quên chúc mừng Hoắc tướng quân thăng chức! Xem cái trí nhớ của ta này, ta còn nhớ năm đó tiễn Hoắc tướng quân lên đường, Hoắc tướng quân tuy còn trẻ tuổi nhưng lại có thể chỉ huy cả ngàn quân, tài năng kiệt suất, phấn chấn oai hùng, phong thái như vậy ở kinh sư đúng là có một không hai. Ta năm ấy vô cùng ngưỡng mộ, chỉ mong có một ngày kia có thể đi theo tướng quân... Ấy mà chỉ mấy năm, làm thế nào mà ngài đã trở thành một con chó săn cho hoàng đế, trợ Trụ vi ngược rồi?" hắn bước tới gần Hoắc Minh Cẩm, nghiến răng nghiến lợi, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói, "Tướng quân, ta vô tình liên lụy người vô tội, ngài đã đồng ý cứu một cô bé không quen không biết như thế, chứng tỏ vẫn còn có lương tâm, ngài thật sự cam lòng trở thành chó săn của hoàng đế hay sao? Binh sĩ của ngài chết oan uổng như vậy mà ngài còn có thể cam lòng bán mạng cho hoàng đế, tướng quân đã quên những tướng sĩ đã hy sinh thân mình vì ngài hay sao? Cả nhà Định Quốc Công đều chết thảm, chỉ để lại một mạch máu là thế tôn, thế tôn mới chỉ có mười tuổi! Cách để tướng quân thăng quan tiến chức còn rất nhiều, tại sao không thể để lại cho thế tôn một con đường sống? anh trai của thế tôn từng là bạn cùng học với ngài, trước khi chết còn dặn dò thế tôn tới cậy nhờ ngài, sao ngài có thể thấy chết không cứu như thế?
...
Bỗng phía sau có một cẳng chân quét tới, lực sĩ sợ Phan Viễn Hưng ra tay nên tiến tới đạp thẳng một cước vào đầu gối hắn, hắn thét lên, quỳ rạp xuống đất.
Hoắc Minh Cẩm như chưa nghe thấy gì, cúi xuống nhìn hắn chằm chằm, im lặng trong chốc lát rồi gằn từng chữ: "Từ Duyên Tông ở đâu?"
Phan Viễn Hương giương mắt nhìn Hoắc Minh Cẩm, ánh mắt thể hiện sự khing thường, "Thứ cho ta không nói được, Hoắc tướng quân, nể tình bạn cũ, hãy cho ta chết thống khoái đi."
"Được."
Phan Viễn Hưng nhếch miệng cười.
oOo
Sóng vỗ bên mạn thuyền, tiếng nước lúc mạnh lúc nhẽ, lúc có lúc không.
Phó Vân anh cảm giác được trước giường có bóng người đi qua đi lại, từ từ mở mắt.
Phương Tuế rót một ly trà bưng tới đầu giường, đỡ nàng ngồi dậy, giúp nàng uống mấy ngụm, làm dịu đi cổ họng sưng đau rồi mang bát thuốc mới sắc ra đút cho nàng uống.
Nàng không cần người khác dỗ dành gì, uống một hơi là hết, súc miệng, cố ăn mấy chiếc bánh hoa hồng dễ tiêu hóa.
Phương Tuế nói với nàng đã sắp về tới huyện Hoàng Châu. Tối hôm qua, ở bến tàu, Cẩm Y Vệ bắt khá nhiều người. Ngoài thuyền nhà bọn họ, mấy thuyền khác cũng có người bị bắt. Phó tứ lão gia sợ đêm dài lắm mộng, ngay khi được Cẩm Y Vệ chấp thuận đã lập tức khởi hành, nửa canh giờ nữa là đã có thể về đến nhà.
Phó Vân anh ừm một tiếng, xuống giường đi mấy bước quanh khoang. Ngủ suốt mấy canh giờ, ngoài cổ họng vẫn đang đau âm ỉ, nàng cảm thấy cơ thể đã thoải mái hơn nhiều.
"Tiểu thư, tối hôm qua lúc thay quần áo cho tiểu thư, nô tì thấy cái này..." Phương Tuế đi ra sau bình phong, tìm kiếm trong rương đựng quần áo một lúc rồi lấy ra một miếng ngọc bội hình con cá màu xanh thẫm tinh xảo, "Chu Viêm tìm thấy nhưng tối qua nhiều việc xảy ra quá, nàng ấy quên nói..."
Phó Vân anh cầm miếng ngọc bội lên, nhìn kĩ, tạo hình tinh xảo đặc sắc, không phải là quá quý hiếm nhưng nhất định không phải vật tầm thường. Quan trọng là vật này không phải đồ của nàng.
Editor: Hoắc nhị gia à Hoắc nhị gia... Chả biết phải nói sao với Hoắc nhị gia... Lần gặp đầu tiên ở kiếp này, anh dọa cả nhà người ta sợ hết hồn. Hờ hờ. Kinh dị hơn cả kiếp trước