Hai luồng ánh mắt lạnh lẽo phóng tới, tầm mắt xuyên qua giá bác cổ bằng gỗ liễu, dừng lại trên người nàng, mang theo một loại áp lực khiến nàng cảm thấy mình sắp nổ tung.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với Thôi Nam Hiên.
Thôi Nam Hiên nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm nhưng khuôn mặt vẫn tự nhiên như không.
Đôi tay giấu trong tay áo siết chặt, Phó Vân anh kìm nén những sóng gió trong lòng đang sôi trào bởi câu nói vừa rồi của Diêu Văn Đạt, đứng dậy, chắp tay xin phép Thôi Nam Hiên và Diêu Văn Đạt rồi rời khỏi phòng.
Nàng cũng đoán được Diêu Văn Đạt định nói gì, tiếp theo sẽ đề cập đến chuyện bí mật, cả hai người họ đều không muốn nàng ở lại.
Dưới ánh mắt chăm chú trong im lặng của Thôi Nam Hiên và Diêu Văn Đạt, nàng mặt không đổi sắc, từ từ bước ra ngoài, xoay người khép cửa phòng lại.
Mãi tới khi giữa hai cánh cửa chỉ còn một khe hở, Thôi Nam Hiên vẫn luôn dõi mắt theo nàng, cách xa mấy trượng, khuôn mặt hắn đã trở nên mơ hồ, chỉ có con ngươi đen nháy sáng rực.
Giống như những đêm đông giá rét yên lặng ấy, hắn đọc sách trong thư phòng, nàng mang bữa đêm tới cho hắn, hắn nhận lấy chiếc khay, bảo nàng đi ngủ trước. Nàng xách đèn lồng trở về phòng, quay người lại đã thấy hắn ngồi trước bàn sách dõi mắt theo nàng, ánh đèn mông lung hắt trên khuôn mặt hắn, khiến hắn càng trở nên tuấn tú, như thể người trong tranh. Thấy nàng ngoảnh lại, khóe miệng hắn khẽ cong lên, dường như đang cười, nhưng tiếc là cách quá xa, nàng không thấy rõ.
Nàng đóng cửa phòng lại, xua đuổi những hồi ức xa xăm kia ra khỏi đầu.
Sau cánh cửa phòng, Thôi Nam Hiên vẫn đang nhìn về hướng Phó Vân anh vừa biến mất như suy tư điều gì.
"Ngươi sợ sao?" Diêu Văn Đạt ho khan mấy tiếng, châm chọc, "Người khắp thiên hạ đều biết chuyện ngươi khoanh tay đứng nhìn nhà vợ đi vào chỗ chết, thêm một người biết hay bớt một người biết thì khác gì nhau."
Thôi Nam Hiên bình tĩnh, "Rốt cuộc thì Diêu huynh muốn nói gì đây?"
"Ngươi không muốn cưới con gái của Thấm Giới Khê, lão ta liền nhân cơ hội Hoắc Minh Cẩm làm khó, đuổi ngươi ra khỏi kinh sư... Thôi Nam Hiên, Thẩm Giới Khê đối xử với ngươi như thế nào, ngươi hiểu rõ trong lòng, những người hắn thực sự nể trọng đều là những người có quan hệ họ hàng hoặc thông gia với Thẩm gia, ngày nào ngươi chưa cưới con gái Thẩm thị thì ngày đó Thẩm Giới Khê sẽ không trọng dụng ngươi. Ngươi thực sự cam lòng chìm nổi một đời như thế hay sao?"
Diêu Văn Đạt nói xong, không đợi Thôi Nam Hiên trả lời đã tự phủ quyết: "Ngươi là người có chí hướng, ẩn nhẫn dưới trướng Thẩm Giới Khê gần mười năm, chắc chắn sự tính toán của ngươi không chỉ dừng lại ở chức thị lang thấp kém như thế. Ta biết, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ nắm được cơ hội lấy lại chức quan. Thẩm Giới Khê và Hoắc Minh Cẩm đối chọi với nhau, mọi người ở kinh sư đều bất an, ngươi bị bãi quan, nhìn qua là tai bay vạ gió nhưng thực ra là ngươi cố ý. Ngươi do Thẩm Giới Khê một tay đề bạt lên, nếu Thẩm Giới Khê thua, ngươi chắc chắn sẽ bị liên lụy, hơn nữa trước kia đích thân ngươi thi hành chính sách mới, đắc tội với quá nhiều quan lại, từ lâu có người đã muốn buộc tội ngươi. Vậy nên ngươi mượn cơ hội né tránh cuộc chiến này, tạo mâu thuẫn với Thẩm Giới Khê, chờ Thẩm Giới Khê và Hoắc Minh Cẩm phân thắng bại, ngươi mới quay lại cuộc chơi."
"Bằng thủ đoạn của ngươi, nếu không muốn cưới con gái Thẩm gia thì có thể lấy đủ loại lý do, làm gì có chuyện bị đạp đi tức tưởi như thế. hiện giờ Thẩm đảng cho rằng ngươi vẫn còn nhớ thương Ngụy thị nên mới đắc tội với Thẩm Giới Khê, những người khác cho rằng ngươi phản đối chuyện phế hậu nên làm Hoàng thượng tức giận, nghĩ sâu một chút có khi còn nhìn ra ngươi rơi vào âm mưu hãm hại trên chốn quan trường... Đến bị bãi quan, ngươi cũng phải tự thiếp vàng lên mặt mình, khiến không biết bao nhiêu người bất bình thay cho ngươi. Đây đều là mưu kế ngươi đã sắp đặt từ trước."
Thôi Nam Hiên không nói không rằng, chỉ mỉm cười nhạt nhẽo.
Diêu Văn Đạt nói tiếp: "Hoắc Minh Cẩm đã chặt đứt một cánh tay của Thẩm Giới Khê, theo tin tức trong kinh, cách đây không lâu Dương các lão bị vạch tội bỏ tù, chết trên tay Cẩm Y Vệ, giờ Nội Các thừa ra một vị trí. Vị trí thủ phụ đương nhiên không ai dám nghĩ tới, những vị các lão khác đều muốn tranh giành vị trí thứ phụ, Hoàng thượng lệnh cho các bộ tiến cử nhân tài tham dự vào Nội Các, người có khả năng nhất hiện giờ là Hàn Lâm Viện Học sĩ... Mà Hàn Lâm Viện Học sĩ và ta lại gần như là thầy trò..." [1]
[1] Nguyên văn là “bán sư chi nghị”, người đã từng dạy mình nhưng không chính thức bái làm thầy.
Thần sắc trên mặt Thôi Nam hiên hơi thay đổi, khép hờ đôi mắt.
Trước kia, các vị đại thần trong Nội Các thì hoặc là người của Thẩm Giới Khê, hoặc là sợ hãi Thẩm Giới Khê, mặc kệ mọi việc, gió chiều nào che chiều ấy, hoặc là tuổi tác đã cao không còn sức lực, do vậy chuyện triều chính bị Thẩm Giới Khê giữ chặt trong tay. hiện giờ Hoắc Minh Cẩm diệt trừ Dương các lão, người trung thành với Thẩm Giới Khê nhất, chuyện ai là người sẽ trở thành Nội Các đại thần mới thay thế cho Dương các lão rất có thể có thể thay đổi cục diện một người nắm quyền hiện giờ trong Nội Các.
Hàn Lâm Viện Học sĩ họ Vương, xưa nay không hợp với Thẩm Giới Khê. Năm ấy Hoàng thượng đăng cơ, Thẩm Giới Khê ra lệnh cho Hàn Lâm Viện soạn sách, quan viên từ trên xuống dưới của Hàn Lâm Viện mất ba năm mới viết xong bộ sách ấy nhưng khi dâng sách lên, Thẩm Giới Khê không hề nhắc tới công lao của Hàn Lâm Viện, nói rằng sách này là do chính ông ta biên soạn. Hàn Lâm Viện học sĩ Vương đại nhân phát hiện Thẩm Giới Khê mặt dày mày dạn cướp trắng công lao, tức giận chửi mắng ngay trước mặt ông ta liền bị Thẩm Giới Khê tìm cớ phạt nửa năm bổng lộc, Hàn Lâm Viện tức giận mà không dám nói gì.
Ý tứ ám chỉ của Diên Văn Đạt đã rất rõ ràng, ông ta hỏi bằng giọng điệu trịnh trọng: "Thôi Nam Hiên, nếu như Ngụy thị còn sống, ngươi sẽ làm thế nào?"
Hai người đều là người thông minh, chỉ nói đến đây, không cần phải nói thẳng ra nữa.
Thôi Nam Hiên cúi đầu nhìn chậu than đỏ rực.
...
hắn cảm thấy Hoắc Minh Cẩm thật ngu ngốc, hoàn toàn chỉ là một gã mãng phu, sau khi từ trên biển trở về, giết tuần phủ Chiết Giang, cắt đứt quan hệ với phủ Quốc Công, tiếp nhận chức vụ Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, truy sát Từ Duyên Tông, giúp Hoàng đế phế hậu, trực tiếp đối đầu với người một tay che trời như thủ phụ Thẩm Giới Kê...
Hữu dũng vô mưu.
Giờ người nọ giết Dương các lão, cắt đứt một cánh tay của Thẩm Giới Khê, các đại thần rục rịch, chuẩn bị nhân dịp Hoắc Minh Cẩm và Thẩm Giới Khê đấu đến hồi sống chết sẽ nhân cơ hội này đưa một thế lực mới lên đài.
Để báo thù, Hoắc Minh Cẩm bất chấp tất cả nhưng cuối cùng lại chẳng được lợi ích gì, ngày Thẩm Giới Khê rớt đài cũng là ngày Hoàng thượng qua sông dỡ cầu, Hoắc Minh Cẩm cũng chẳng oai phong được bao lâu.
thật là một kẻ mãng phu làm việc bất chấp hậu quả, một mình xông lên dù biết rõ con đường phía trước chỉ toàn gió sương đao kiếm vẫn dứt khoát lao vào, căn bản chưa giữ lại bất cứ đường lui nào cho bản thân...
Nhưng kẻ mãng phu này lại cẩn thận tinh tế hơn bất cứ ai.
Hoàng thượng thưởng cho hắn vàng bạc của cải, hắn không cần một xu, dùng toàn bộ để phân phát cho người nhà những tướng sĩ đã bỏ mình. hắn tìm đúng thời cơ, nhân dịp Hoàng thượng vui vẻ cầu xin ân điển cho Ngụy gia, cả nhà Ngụy thị vốn đang phải phơi thây ngoài bãi tha ma giờ có thể được an táng, hắn vẫn muôn âm thầm tìm kiếm Vân anh...
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu còn sống thì đưa nàng hồi hương, nếu không còn trên đời cũng phải tìm thấy thi cốt của nàng, để nàng có thể đoàn tụ với người nhà, không thể để nàng cô độc lưu lạc bên ngoài.
...
Các đại thần trong triều trào phúng Hoắc Minh Cẩm ngu ngốc, làm việc không màng hậu quả, nhưng nếu không có Hoắc Minh Cẩm đứng ra đối chọi, kiềm chế Thẩm Giới Khê, bọn họ đã bị Thẩm đảng đạp ra khỏi triều đình từ lâu rồi, làm gì có cơ hội nhàn rỗi đứng bên cạnh xem họ đấu đá lẫn nhau.
Thôi Nam Hiên biết bản thân mình là kẻ lạnh nhạt vô tình, nhưng giờ khắc này, hắn cũng không khỏi cười nhạt trong lòng, hóa ra bản thân mình có thể đê tiện tới mức này.
Diên Văn Đạt nói như vậy là muốn mượn sức hắn, Hàn Lâm Viện Vương đại nhân đương nhiên là muốn giành được vị trí thứ phụ.
Hàn Lâm Viện muốn hắn trợ giúp.
Vương đại nhân đại khái chắc chắn hắn nhất định sẽ đồng ý bởi vì ai cũng biết hắn có dã tâm, hơn nữa cả nhà vợ hắn Ngụy thị đã gián tiếp chết dưới sự hãm hại của Thâm Giới Khê.
Dù là từ phương diện tình cảm đạo nghĩa hay suy xét đến thanh danh, việc đồng ý hợp tác với Vương đại nhân, với hắn mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.
Nếu Vân anh còn sống trên đời, đây là cách tốt nhất để hắn nhận được sự tha thứ của nàng. Dùng danh nghĩa báo thù cho nàng để lật đổ Thẩm Giới Khê, về sau sẽ còn ai có thể chửi mắng hắn ích kỷ, không màng tới sống chết của nhà vợ nữa?
Quan trọng nhất chính là, hắn không cam lòng cứ phải mãi mãi phục tùng Thẩm Giới Khê như thế, Diêu Văn Đạt đã nhìn ra hắn muốn tách ra khỏi Thẩm đảng, hắn và phe Vương đại nhân có cùng lợi ích, là đồng minh tốt nhất.
Hoắc Minh Cẩm không sợ Thẩm Giới Khê, trực tiếp dàn trận tranh đấu với Thẩm đảng.
Những đại thần như bọn họ vốn là phải giúp đỡ Hoắc Minh Cẩm nhưng lại bởi quan tâm tới thanh danh của bản thân mà đặt mình ngoài cuộc, lạnh lùng quan sát cuộc chiến rồi chuẩn bị chờ kết cục lưỡng bại câu thương, trở thành ngư ông đắc lợi.
Những văn thần khác không có quan hệ gì với Ngụy gia, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn cũng không có vấn đề gì nhưng hắn là con rể Ngụy gia, là chồng của Vân anh mà vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Tới khi Diêu Văn Đạt dùng tình cảm để thuyết phục hắn, khuyên hắn hợp tác với Vương đại nhân, hắn mới có ý định hay là thử một lần...
Ti tiện đến vậy, âm hiểm đến thế.
...
"Diêu huynh, Vương đại nhân quả thực chắc chắn nhất định có thể gia nhập Nội Các sao?" Thôi Nam Hiên ngẩng đầu, mặt vẫn không biểu hiện điều gì, "Đợi ông ta gia nhập Nội Các, ta sẽ cho huynh câu trả lời."
hắn sẽ không bởi mấy câu của Diêu Văn Đạt mà tùy tiện quyết định.
Nghe câu trả lời này của hắn, Diêu Văn Đạt cũng không biểu lộ sự thất vọng, thậm chí còn mỉm cười, khuôn mặt già nưa nhăn nhúm, "Ta là người từng trải... Thôi Nam Hiên, ngươi quan tâm tới Ngụy thị còn nhiều hơn những gì ngươi có thể nghĩ tới, ngươi chỉ có thể hợp tác với chúng ta, nếu ngươi sẽ lương tâm cắn rứt cả đời."
"Lương tâm à?"
Thôi Nam Hiên cười nhạt, đứng dậy, tay áo phất hơi mạnh về phía chậu than, suýt nữa bắt lửa, "Từ ngày bước vào quan trường, ta đã chẳng còn lương tâm nữa rồi."
Mang theo lương tâm mà đi vào trong chốn quan trường sẽ cay đắng lắm, cay đắng đến độ hắn một tấc cũng khó mà đi nổi.
Giờ đây hắn chỉ còn có nhẫn tâm và dã tâm mà thôi.
...
Thôi Nam Hiên chậm rãi bước xuống bậc thang.
Tùy tùng bước ra đón hắn, chắp tay nói: "Đại nhân, tiểu nhân vẫn luôn canh giữ ở đây. Phó Vân ra ngoài lập tức đi về phía nhà bếp, không hề ẩn núp nghe trộm chút nào."
Thôi Nam Hiên gật đầu.
...
Chờ tới lúc Thôi Nam Hiên dẫn đám tùy tùng ra về, Phó Vân anh mới bước ra từ nhà bếp, tay bưng một khay trà tới trước giường bệnh.
Diên Văn Đạt nằm trên gối thở hổn hển, khi nãy nói quá nhiều, trên trán và hai bên tóc mai mồ hôi lấm tấm.
Ông ta nhận ly trà, nhấp mấy ngụm mới trở lại bình thường, nhìn Phó Vân anh, "Ngươi có biết vì sao ta mời Thôi đại nhân tới đây không?"
Phó Vân anh cúi đầu trả lời: "Đại nhân... Đó là vì nhị ca của học sinh sao?"
Khi nãy này ở dưới bếp pha trà với lão bộc, lão bộc nói với nàng Diêu Văn Đạt thường xuyên sai người đi mời Thôi Nam Hiên sang nói chuyện. Thôi Nam Hiên ở nhà nhàn rỗi, ngoài việc cứ mười ngày lại tới Giang Thành thư viện dạy học một lần ra thì thời gian còn lại cũng chỉ đóng cửa đọc sách, không gặp người ngoài. Người hầu Diêu gia nài nỉ hết lần này tới lần khác, hắn mới thi thoảng tới đây.
Diêu Văn Đạt dẫu nhìn ngang nhìn dọc gì thì vẫn cứ thấy Thôi Nam Hiên không vừa mắt, bệnh tật liên miên mà lại mời kẻ thù tới nhà chơi nhiều lần, chắc chắn không phải đơn giản là bởi nhớ thương những chuyện đã qua.
Mỗi lần nàng tới nhà thăm hỏi, Diêu Văn Đạt đều sẽ gọi nàng tới hỏi về Phó Vân Chương.
Trong thư Phó Vân Chương gửi về cũng liên tục dặn dò nàng thay y chăm sóc Diêu Văn Đạt cho tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phó Vân anh cảm thấy mục đích Diêu Văn Đạt giữ nàng ở lại chắc chắn là vì Phó Vân Chương, như thế ông ta tìm Thôi Nam Hiên nói chuyện cũ hẳn cũng vì mục đích này.
Ngoại trừ lý do đó, nàng thực sự không nghĩ ra được lý do nào khác.
Diêu Văn Đạt nhất thời kinh ngạc, quan sát nàng hồi lâu, trên mặt lộ vẻ khen ngợi, bỗng nhiên nhíu mày, đổi đề tài khác, "Ta cảm thấy ngươi quen quen."
Phó Vân anh mặt không đổi sắc, "Đại nhân từng gặp em gái của học sinh, học sinh và em gái tuy không cùng một mẹ nhưng mọi người đều nói hai anh em trông rất giống nhau."
Diêu Văn Đạt nhớ lại một chút, khẽ lẩm bẩm, "Thảo nào, ta đúng là đã gặp em gái ngươi thật, Trọng Văn từng đưa con bé tới đây..."
Phó Vân anh mỉm cười.
"Ngươi có biết chơi xạ phúc [2] không?" Diêu Văn Đạt hỏi nàng.
[2] Xạ phúc là một trong 72 phép biến hóa của Tôn Ngộ không, phép nhìn xuyên thấu, giúp Tôn Ngộ không có thể nhìn thấy đồ vật trong hộp kín mà không cần mở hộp. Từ này được dùng để đặt tên cho một trò chơi dân gian của Trung Quốc, cơ bản là đoán một vật được giấu kín trong hộp, bình hoặc úp dưới bát, dựa trên các gợi ý. Những gợi ý này thường dựa trên các quẻ trong Kinh Dịch để người chơi dư đoán. Bởi vậy trò chơi liên quan đến các ám hiệu, nói về cái này nhưng thực ra đang chỉ cái khác.
Nàng gật đầu.
"Vậy anh em các ngươi có ám hiệu riêng gì không?"
Phó Vân anh chần chừ một lát rồi nói: "Cũng không có ám hiệu đặc biệt gì, nhưng mà trong thư học sinh có thể ám chỉ cho nhị ca, ngoài huynh ấy ra không ai hiểu được học sinh thực sự viết về cái gì."
Lúc nàng chơi xạ phúc với Phó Vân Chương, xung quanh chỉ có nha hoàn, nha hoàn không biết chữ nên cũng không biết ý nghĩa thực sự trong lời nói của họ, giờ nàng có thể lấy những gợi ý trong trò chơi xạ phúc ngày đó để ám chỉ với Phó Vân Chương mà trong thư không có bất cứ điểm gì khác lạ.
"Tốt quá rồi." Diêu Văn Đạt tươi cười, "Ngươi viết một phong thư cho nhị ca ngươi, bảo nó chim sẻ miền nam sắp bay lên phía bắc."
Chim sẻ miền nam, chính là nói về Thôi Nam Hiên.
Thôi Nam Hiên bị bãi quan về quê mới được mấy tháng, vậy mà đã sắp trở lại kinh sư rồi sao?
Phó Vân anh ngẩn ra một lúc rồi ngay lập tức trở nên hãi hùng.
Nhị ca còn chưa tham gia thi hội... đã bị cuốn vào tranh đấu chốn triều đình... Chẳng lẽ từ khi huynh ấy được Diêu Văn Đạt nhìn nhận đã bắt đầu giúp đỡ Diêu Văn Đạt rồi sao?
Lần này huynh ấy lên phía bắc dự thi sớm như vậy... thực sự là do bị Trần lão thái thái ép buộc ư?
"Vân ca nhi, ta và nhị ca ngươi cũng trao đổi thư từ, trong thư nó nhắc đến ngươi nhiều lần, ngươi tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu biết, chuyện này không được nói cho người ngoài biết."
Thấy Phó Vân anh trầm ngâm, Diêu Văn Đạt tưởng nàng không hiểu, gượng cười nói, "Nếu để ta viết thư báo cho nhị ca ngươi chuyện này thì chẳng thà ngươi viết thư cho nhị ca ngươi còn hơn, ngươi hiểu không?"
Phó Vân anh gật đầu.
Nếu lần này Phó Vân Chương lên phía bắc mang theo trên mình một nhiệm vụ nặng nề nào đó thì thư từ qua lại rất có thể sẽ không an toàn. Trong mắt người ngoài, nàng chỉ là một thiếu niên bồng bột, sẽ chẳng ai nghi ngờ gì nàng.
Diêu Văn Đạt nói tiếp: "Giờ viết luôn, để ta đọc xong thì gửi sớm."
Phó Vân anh đi ra phía sau giá bác cổ, lấy giấy bút mực viết, suy nghĩ một chút rồi đặt bút viết thư.
Viết xong, nàng hong khô nét mực rồi đưa tới bên giường cho Diêu Văn Đạt đọc.
"Chẳng phải ta bảo ngươi viết chim sẻ phía nam sao? Sao ngươi không viết?"
Đọc xong thư, Diêu Văn Đạt nhíu mày hỏi.
Phó Vân anh trả lời: "Đại nhân bảo học sinh đưa ra ám hiệu cho nhị ca, nếu đã làm ám hiệu, đương nhiên chỉ có học sinh và nhị ca mới hiểu."
Diêu Văn Đạt nhướn mày, tay đặt trên ngực ho khan mấy tiếng, mặt hơi đỏ lên, "Được, như thế cũng tốt. Bao giờ về thì gửi thư đi.”
Phó Vân anh thưa vâng.
...
Ra ngoài sân, Phó Vân anh nói với Vương thúc và Vương Đại Lang đang chờ bên ngoài, "Bảo chưởng quầy ở cửa hàng chuyển lời về huyện Hoàng Châu, ta muốn gặp Khổng tú tài."
Vương thúc vâng dạ.
Sắc mặt Phó Vân anh trầm xuống, khư khư bức thư đang giấu trong lồng ngực.
Đầu tiên nàng cần biết Phó Vân Chương rốt cuộc lên phía bắc lần này vì mục đích gì thì mới dám gửi thư, nhỡ đâu Diêu Văn Đạt lừa nàng, phong thư này của nàng rất có thể đẩy Phó Vân Chương vào chỗ nguy hiểm.
Tuy trong lòng nàng có cảm giác Diêu Văn Đạt không lừa nàng, người này từ trước đến nay không có nhiều toan tính đến thế, nếu không đã chẳng bị vùi dập nhiều lần trên con đường làm quan đến vậy. Hơn nữa, Diêu Văn Đạt còn nói tới rất nhiều chuyện mà chỉ có nàng và Phó Vân Chương biết.
không phải nhị ca không muốn làm quan sao?
Nàng càng nghĩ càng không nghĩ ra, bỗng bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, "Phó thiếu gia có về thư viện không? Đại nhân nhà chúng ta vừa hay tiện đường, giờ cũng đã muộn rồi, hay là cùng đi?"
Trong các tùy tùng của Thôi Nam Hiên, Thạch Đầu theo hắn lâu nhất. Kiếp trước, mỗi lần nàng về thăm nhà mẹ đẻ, Thạch Đầu đều đưa nàng đi.
"không dám quấy rầy Thôi đại nhân."
Phó Vân anh tỉnh táo lại, hơi nhìn xuống, chậm rãi nói.
Thạch Đầu mỉm cười, "Phó thiếu gia tuổi trẻ tài cao, phủ Võ Xương ai mà không biết? Đại nhân từ lâu đã muốn tìm cơ hội gặp thiếu gia một lần."
Lời nói tuy rằng khách sáo nhưng Phó Vân anh biết bản thân nàng không có tư cách từ chối.
Nàng ngẩng đầu lên.
Khúc quanh nơi đầu ngõ có một chiếc xe ngựa, màn xe chỉ cuốn lên một nửa, Thôi Nam Hiên đang ngồi ngay ngắn trong đó, đang đọc một quyển sách trong tay, tư thế thoải mái, ung dung, không câu nệ.
Tùy tùng xung quanh nghiêm chỉnh đứng đó, thở cũng không dám thở mạnh.
không biết hắn đã đợi bao lâu.
Phó Vân anh quay đầu lại, bảo Vương thúc và Vương Đại Lang yên tâm.
Thạch Đầu đi trước dẫn đường cho nàng, "Đại nhân nhà chúng ta đánh giá rất cao những người trẻ tuổi như Phó thiếu gia, Phó thiếu gia không cần lo lắng."
Phó Vân anh sao có thể không lo lắng cho được, dù sao cũng từng là người sống bên cạnh mình mấy năm, chung chăn chung gối, đầu gối tay ấp, nếu nói trên đời này có ai có thể nhìn lời nói, cử chỉ, thói quen của nàng mà nhận ra nàng, hẳn chỉ còn lại mình Thôi Nam Hiên mà thôi.
Tuy vậy nàng còn nhớ Thôi Nam Hiên coi thường quỷ thần. Với tính cách của hắn, ngay cả khi phát hiện ra có gì không bình thường, hắn hẳn cũng sẽ không nghi ngờ thân phận của nàng.
Nàng ngoài mặt thì bình tĩnh tự nhiên nhưng trong suy nghĩ trong lòng lại liên tục thay đổi, chỉ một đoạn đường ngắn nhưng dường như còn khó đi hơn đoạn cầu thang dài cao vợi trước cổng thư viện.
Thạch Đầu vén màn xe, "Đại nhân, Phó thiếu gia tới rồi."
Thôi Nam Hiên không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú đọc cuốn sách trên tay, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thạch Đầu nhìn Phó Vân anh, "Xin mời.
Đặt giày gấm bước lên ghế kê chân, hai chân đã hơi nhũn ra, Phó Vân anh khép hờ đôi mắt, hàng mi dày che khuất đôi mắt nàng, khom lưng ngồi xuống khoang xe.
Phu xe giơ roi thúc ngựa, xe ngựa lắc lư một chút rồi bánh xe bắt đầu cán qua nền đá xanh gập ghềnh trên phố.
Phó Vân anh ngồi yên, cố hết sức không nhìn sang cái người chỉ cách mình một cánh tay là Thôi Nam Hiên.
hắn đang dựa vào thành xe chăm chú đọc sách, đến khóe mắt cũng không liếc qua nàng một cái.
Xe ngựa lắc lư xóc nảy, hai người trên xe, một người yên lặng đọc sách, một người ngồi suy tư.
một lúc lâu sau, Thôi Nam Hiên đột nhiên nhíu mày.
Cảnh này dường như hơi giống với năm xưa.
hắn cùng nàng về thăm Ngụy gia, hắn cúi đầu đọc sách, nàng ngồi bên cạnh, bấm đầu ngón tay nhẩm đếm lễ vật định tặng cho các anh trai và chị dâu, sợ quấy rầy tới hắn, nàng gần như không phát ra tiếng động nào, cứ một mình như thế cũng có thể rất vui vẻ, khóe miệng luôn cong lên.
hắn thất thần, khép sách lại.
Tới khi Phó Vân anh cho rằng Thôi Nam Hiên sẽ im lặng suốt con đường về thư viện, trong xe lại vang lên giọng nói ôn hòa của hắn, "đã đọc văn của Công An Tam Viên bao giờ chưa?"
Công An Tam Viên chỉ ba anh em Viên Hoành Đạo, Viên Trung Đạo, Viên Tông Đạo. Ba người này là người huyện Công An, Hồ Quảng, họ cho rằng văn chương phải là công cụ để biểu lộ suy nghĩ trong lòng một cách thẳng thắn, không nặng về hình thức, có sao nói vậy, không chú trọng cách điệu ước lệ. Ba em em là lãnh tụ của học phái (trường phái văn học) Công An, kịch liệt phản đối học phái phục cổ (khôi phục vốn cũ) đang làm nắm giữ cả văn đàn với những chủ trương phục cổ như "Văn tất Tần Hán, thơ tất Thịnh Đường" (Văn thì chỉ có văn thời Tần Hán là hay, thơ thì chỉ có thơ thời Thịnh Đường là tốt), "Đại lịch hậu thư vật tú" (Chớ đọc sách được viết sau những năm Đại Lịch, cuối đời Đường Đại Tông).
Phó Vân anh từng đọc văn của Viên Hoành Đạo nhưng nàng không muốn nói ra, cúi đầu đáp: "Chưa đọc ạ."
"Ta đã đọc văn của ngươi, giỏi về bắt chước, câu từ sáng rõ, tuy có khí thế nhưng lại thiếu chút thẳng thắn tự nhiên."
hắn đưa một cuốn sách tới trước mặt Phó Vân anh.
"Đây là "Bạch Tô trai tập" của Ngọc Bàn tiên sinh, ngươi cầm đọc cho kỹ."
Phó Vân anh nghĩ ngợi một lúc, không nghĩ ra cách từ chối nên đành phải nhận, "Cảm ơn tiên sinh đã chỉ dạy."
Khi Thôi Nam Hiên giảng bài ở Giang Thành thư viện, học sinh trong thư viện gọi hắn là "tiên sinh". hắn bình dị gần gũi, phong độ văn nhã nên rất được lòng học sinh, tới các giáo thụ cũng bị phong thái và tài năng của hắn thuyết phục, coi hắn như thầy. Trần Quỳ, Tô Đồng, Viên Tam đều từng bị hắn gọi tên đề nghị trả lời câu hỏi trên lớp. Nàng vẫn luôn tìm cơ hội tránh giờ dạy của hắn nên chưa từng chạm mặt.
Sớm muộn cuối cùng thế nào cũng gặp, quen rồi là không sao nữa, dù sao hai người đã chẳng còn liên quan gì đến nhau. Sách có thể đưa cho sơn trưởng, nhờ sơn trưởng trả lại cho hắn.
Lúc này nàng không thể không cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã viết thể đài các. Nàng không chỉ giỏi về bắt chước văn phòng mà còn có thể bắt chước nét chữ của các anh, ngay cả nét chữ của Thôi Nam Hiên nàng cũng có thể bắt chước được. Kiếp này, lần đầu tiên đặt bút viết chữ thực ra là ở Cam Châu, không mua nổi bút, nàng tiện tay bẻ một cành cây viết trên cát, khi ấy nàng nào nghĩ tới sẽ có ngày găp lại Thôi Nam Hiên, nhưng để phòng ngừa bất cứ sơ sẩy nào, khi bắt đầu nàng đã chọn loại chữ phổ biến nhất, thể đài các.
Thôi Nam Hiên có thể nhận ra nét chữ của nàng, nếu như nàng vẫn dùng loại chữ thường dùng ở kiếp trước để viết văn, rất có thể đã bại lộ rồi.
Nàng nghĩ lại, thấy thật là một phen hú hồn, từ từ bình tĩnh lại, tay chân không còn cứng đờ như ban nãy.
Bên cạnh nàng, Thôi Nam Hiên lại cầm cuốn sách lên mở ra đọc, không nói gì nữa.
Xe ngựa đi qua hết phố lớn tới ngõ nhỏ.
Bánh xe vẫn lộc cộc lăn trên mặt đường bỗng một tiếng roi đột ngột vang lên, phu xe liên tục lên tiếng trấn an con ngựa bị giật mình, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Phó Vân anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, bất ngờ không kịp đề phòng, suýt nữa ngã về phía trước, nghĩ tới bên cạnh là Thôi Nam Hiên, nàng vội vàng chống tay đỡ bản thân mình lên, giữ khoảng cách với Thôi Nam Hiên cũng đang nghiêng ngả bên cạnh.
"Đại nhân."
Thạch Đầu chạy vội tới trước xe ngựa, vén màn xe lên, chắp tay khẽ nói: "Là Cẩm Y Vệ."
Thôi Nam Hiên đặt sách xuống, cau mày.