Trong đầu Ước Tố đột nhiên chợt lóe, cô tựa hồ nhớ ra cậu bé gầy gò ăn mặc đơn giản, mặt mày u ám kia rồi lại nhìn chàng trai khôi ngô ăn mặc chỉnh tề đối diện, cô có chút hoảng hốt. Nhớ lại đứa trẻ nắm tay mình, hắn khi đó thật sự là một đứa trẻ đáng yêu, hắn đưa Ước Tố tới chỗ ngồi, cô còn nghe được bụng hắn vang lên "ục ục" rất rõ ràng, hai người đều nghe thấy, cô vốn định tìm chút đồ ăn cho hắn, không ngờ cậu bé trai đã quay người bỏ chạy.
Ước Tố tìm khắp phủ cả ngày vẫn không thấy hắn.
Cô biết hắn rất đói bụng, nhưng có thế nào cũng không tìm ra được.
Cô vì chuyện này mà suy nghĩ rất lâu, Chỉ Dao còn cười nhạo rằng, nhìn thấy cô dắt tay một thằng bé ăn xin.
"Hóa ra là ngài." Ước Tố chớp chớp mắt, "Ta tìm ngài đã lâu, nhưng có thế nào cũng tìm không thấy, mấy năm sau, ta cũng không thể tưởng được, ngài đã lớn như vậy."
Cô theo bản năng vươn tay định xoa đầu hắn, Triệu Hựu Sâm sau đó lại trốn đi, né tránh tay cô, hắn đột nhiên túm lấy nội y, tách hai đùi của Ước Tố, đâm cự vật sớm đã cương cứng vào cửa huyệt tầng tầng lớp lớp nếp uốn, nháy mắt đã tới điểm sâu nhất, Ước Tố cất một tiếng rên rỉ, cơ thể duỗi thành một đường thẳng tắp, cô ở trên, hắn ở dưới, Triệu Hựu Sâm nhìn đôi mắt cô rồi cất giọng: "Chuyển động đi."
Ước Tố đỏ mặt, cắn môi nhẹ nhàng lắc đầu, vừa dứt đã bị hắn đè xuống, hai người ôm nhau trên chiếc ghế nhỏ hẹp, Triệu Hựu Sâm nhanh chóng cử động trên người cô. Nỗi sợ bị người khác phát hiện bao trùm Ước Tố, cô cảm giác bản thân tựa như đang vụng trộm với tình lang, trốn trong ô tô làm loại chuyện xấu hổ.
Tình lang của cô, khuôn mặt đẹp như quỷ mị trong đêm. Hắn dùng cự vật va chạm từng đợt trên thân thể cô, hai viên "ngọc" không ngừng đụng vào nơi mềm mại, mồ hôi trên người hắn liên tục nhỏ xuống, làm ướt phần áo chưa cởi trên mình Ước Tố, Ước Tố vốn định nhanh chóng kết thúc lần giao hoan bất thình lình này, lại bị hắn ấn hai tay xuống, ôm chặt cô trên ghế, "ngọc" cọ vào hoa huy*t, tăng tốc càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy bản thân dường như sắp tan trong nước, dần dần biến thành vũng bùn xuân, mặc kệ hắn quậy tung bùn nước, đưa cô lên trời xuống đất.
Cuối cùng Ước Tố không nhớ rõ bản thân được hắn bế lên lầu trong bộ quần áo xộc xệch như thế nào, hắn thay giúp cô sang bộ áo ngủ, ôm lấy cô từ phía sau nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực, giữa chân Ước Tố đã sưng hết lên, cô mệt mỏi nằm trên giường, nghe hắn thì thầm phía sau.
"Tôi không hề nghe trộm hai người nói chuyện, tôi chỉ sợ em sẽ lạc bên trong vườn, sợ em sẽ bị người khác ức hiếp, chỉ là không ngờ, bản thân lại nghe được như vậy. Hiện tại em cũng biết rồi, biết tôi cưới em vì lý do gì, biết tôi muốn cưới em về từ nhỏ, tôi vẫn luôn không có dũng khí nói với em những câu này." Truyện edit by Astute Nguyễn.
Ước Tố im lặng, cảm giác hắn ôm từ phía sau, giống như một chú cún con cô độc đáng thương đang ngoan ngoãn dựa lên người mình.
"Tôi vẫn luôn ở đó, không muốn để lộ bộ dáng vô tri thô bỉ của mình ra trước mặt em, mỗi khi em nhìn thấy khuôn mặt không thể chấp nhận của tôi, tôi lại sợ em sẽ khinh thường. Nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, mỗi một năm, mỗi một tháng, mỗi một ngày, tôi đều nghĩ nhất định phải nỗ lực theo đuổi em, có điều đến bây giờ, khoảng cách giữa chúng ta vẫn rất lớn."
"Ngài là Thiếu soái của sáu châu, ta là quý tộc Mãn Thanh nghèo túng, là ta không so được với ngài." Ước Tố mệt mỏi rũ mắt, "Triệu Hựu Sâm, ta là vợ của ngài..."
"Không, tôi chỉ là một tên lính thô lỗ, tôi không hiểu suy nghĩ của em, không biết em muốn thứ gì, chỉ có Tạ Hướng Mặc mới hiểu." Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn nhũ hoa, "Ước Tố, tôi rất ngưỡng mộ hắn, rất ngưỡng mộ Tạ Hướng Mặc, vì cái gì hắn cũng hiểu, tôi lại không thể, tôi thật sự ghen tỵ với hắn, em hiểu không..."
"Ước Tố, em thật sự muốn đi Anh sao?"
Sau một lúc lâu, hắn chợt hỏi tiếp, như là đang cố lấy dũng khí.
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới