Lúc Triệu Hựu Sâm trở về đã là đêm khuya, hắn nghĩ lại chuyện vừa rồi, trong lòng có chút bực bội, hắn không chờ nổi, muốn quay về gặp Ước Tố, tuy giờ này có lẽ cô đã ngủ rồi.
Triệu Hựu Sâm vào cửa viện, kinh ngạc phát hiện đèn còn sáng, Ước Tố nằm nghiêng trên sô pha, chiếc váy ngủ bằng ren phủ xuống mông, cô nhìn sô pha nằm bên cạnh, để lộ nửa cặp mông tròn trịa trắng nõn.
Nhịp tim Triệu Hựu Sâm lập tức tăng tốc, hắn bước đến xoa bóp cặp mông, Ước Tố mơ mơ màng màng mở to mắt, dưới thân cô chẳng mặc thêm thứ gì, hai chân mở ra thấy khe mật hồng mềm mại đang lúc ẩn lúc hiện, phía trên ren váy cũng lỏng lẻo, nửa đầu nhũ như hoa mận lộ ra ngoài, Triệu Hựu Sâm nhéo nhéo đầu ngực, Ước Tố mới hoàn toàn tỉnh táo lại, thuận tay ôm cổ hắn.
"Ngài làm gì vậy? Trở về muộn như thế."
"Có một số chuyện phải xử lý," Triệu Hựu Sâm cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, "Sao em vẫn chưa ngủ?"
"Đang đợi ngài đấy."
Trái tim Triệu Hựu Sâm lập tức ấm lên, hắn trực tiếp bế bổng cô lên, mỉm cười nhìn cô: "Có phải lại muốn rồi đúng không?"
"Nào có," cô cất một tiếng hờn dỗi, đùi ngọc quấn lấy eo hắn mà cọ xát, giọng nói uyển chuyển vũ mị, "Có điều nơi đó... Quả thực đang nhớ ngài."
Triệu Hựu Sâm nghe xong lời này rốt cuộc cũng không nhịn nổi, hắn ôm cô lên giường rồi cởi quần, đưa cự vật vào trong hoa huy*t nóng rực, Ước Tố phối hợp mở rộng hai chân để hắn tiến vào, chiếc váy ren bị vén đến tận hông, cự vật màu tím cọ xát khiến cửa huyệt đỏ bừng, phần lông đen nhánh ướt đẫm nước mật, dính thành một cục. Ước Tố bị đè ở trên giường, mặc kệ người đàn ông mãnh liệt xâm nhập vào vùng cấm, để mặc hắn nhấp nhô như mãnh thú trên người cô, trước mắt cô chợt dần hiện ra hình ảnh hắn thân mật cùng Chu Dục Oánh.
Ước Tố đột nhiên vươn tay, hung hăng giáng một bạt tai lên khuôn mặt tuấn mỹ đang động tình của hắn.
Tiếng động thanh thúy làm Triệu Hựu Sâm ngây cả người, hắn hơi nghiêng người nhìn cô, trong mắt không có lấy một chút tức giận, cực kỳ bình tĩnh nhìn cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Ước Tố vốn cho rằng hắn sẽ nổi giận, không ngờ hắn lại phản ứng bình tĩnh như vậy, cô ngược lại lại có chút không biết phải làm sao, hạ bộ hai người vẫn còn dính lấy nhau, hắn vừa khẽ động, cơ thể Ước Tố đã trào ra đầm đìa nước, Ước Tố nhìn khuôn mặt hắn nhanh chóng hiện lên dấu tay đỏ tươi, đành rời mắt: "Hôm nay ngài đi gặp Chu Dục Oánh."
"Làm sao em biết?" Triệu Hựu Sâm thực sự có hơi ngạc nhiên, "Em cũng đến quán trà?"
"Mã thái thái đưa ta đi dạo phố, vừa vặn bắt gặp." Ước Tố vẫn không nhìn hắn, "Chu tiểu thư lặn lội xa xôi đến tìm ngài như thế, sao đêm nay không bồi cô ấy?"
"Em để ý tôi à?" Khóe miệng Triệu Hựu Sâm chợt hiện lên ý cười, một phen ấn tay Ước Tố xuống, "Tôi gặp Chu Dục Oánh, em không vui đúng không?"
Ước Tố cũng sửng sốt, không ngờ hắn sẽ phản ứng thế này: "Không có, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, ngài yêu ai, gặp ai thì gặp."
"Nhất định là em có để ý, bằng không sao tự nhiên lại đánh tôi, cô gái tính cách dịu dàng như em có khi nào đánh người." Triệu Hựu Sâm càng nói càng vui, "Chỉ cần em chịu hỏi tôi, tôi nhất định sẽ nói hết cho em, chỉ là em không chịu thôi."
"Sao ngài lại vui như vậy." Ước Tố đã quên tư thế thân mật của hai người, vừa cử động, chỗ hai người giao hợp liền phát ra tiếng nước "phù" một cái, cô khẽ nhíu mi, "Chu Dục Oánh tới tìm ngài làm gì?"
"Cô ta nói nhớ tôi." Triệu Hựu Sâm chậm rãi nắm chặt tay cô, đôi mắt thâm tình nhìn cô chăm chú, "Tôi cảm thấy, tôi và cô ấy cũng nên kết thúc."
Ước Tố vô cớ cảm thấy ghê tởm, cô hất tay hắn ra, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn: "Ngài bỏ được à?"
"Em đừng hiểu lầm, từ trước đến giờ, tôi và cô ấy không phải loại quan hệ đó." Triệu Hựu Sâm kiên trì nắm chặt tay Ước Tố, nghiêm túc nhìn cô, "Tôi biết em vẫn luôn hiểu lầm tôi, tôi và Chu Dục Oánh chỉ đang hợp tác, trước nay không hề lên giường, cũng chưa từng làm loại chuyện mà chúng ta đang làm." Truyện edit by Astute Nguyễn.
Ước Tố sửng sốt một hồi mới tiêu hóa được nội dung hắn nói, cô nhìn hắn, không dám tin: "Sao có thể chứ, chẳng lẽ trước đây ngài nghỉ ở chỗ Chu Dục Oánh, cũng là diễn kịch?"
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới