Bữa cơm vẫn diễn ra như thường ngày, chỉ có điều Cung Đông lâu lâu lại liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu một cái. Cảm nhận được ánh mắt của anh, trong lòng cô hơi có chút bất an. Lúc tiễn hai người tới trường, Cung Đông bước ra đến cửa anh đột nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Cung Hạ đang đứng ở bên người Tiểu Tiểu, hai tay cậu ôm lấy cô, cả khuôn mặt vùi vào ngực cô cọ cọ qua lại.
Anh nhìn một màn này, ánh mắt chợt loé. Tiểu Tiểu vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm, cô dùng lời nói nhỏ nhẹ, dịu dàng để dỗ vị tiểu thiếu gia này đi đến trường.
Dọn dẹp xong bát đũa, Tiểu Tiểu nhận được điện thoại của Tiểu Khả, cô ấy là người chăm sóc cho Ninh Tâm Như. Tiểu Khả nói Ninh Tâm Như đang bị cảm, nghe bác sĩ nói bệnh của mẹ cô rất dễ dẫn tới nhiễm phong hàn, nói cô mau đi xem mẹ cô thế nào..
Ninh Tiểu Tiểu nghe xong liền vội vã chạy đến chỗ Cổ Di xin phép, Cổ Di thấy cô lo lắng như vậy, liền kêu người chở cô về nhà.
Tiểu Khả vừa mở cửa, Tiểu Tiểu liền hỏi " Chị Tiểu Khả, mẹ em sao rồi?"
Tiểu Khả thản nhiên trả lời " Em vào xem thì biết."
Trong lòng Ninh Tiểu Tiểu có chút hồ nghi, nhưng vẫn chạy nhanh vào nhà. Vừa vào phòng khách liền thấy Ninh Tâm Như đang ngồi trên ghế sofa cùng một người khách vui vẻ trò chuyện. Nhìn mẹ không sao, tâm trạng lo lắng của cô mới thả lỏng, lại nhìn qua người khách lạ trong phòng, vóc người cao gầy, khuôn mặt nhã nhặn, đây không phải là Đường Phong thư ký của Tần Chí Xuyên sao?
Nhìn đến dáng vẻ của anh không giống như lần đầu tiên đến đây, cùng Ninh Tâm Như giống như rất thân quen. Mà mẹ cô cũng dùng thái độ đối xử như với tiểu bối, thân thiết từ ái, Tiểu Tiểu còn chưa thấy qua mẹ đối với ai tốt như vậy. Nhất thời trong lòng kinh hãi, mẹ như thế nào lại biết Đường Phong, còn cùng anh thân thiết? Cô quả thực không hiểu.
" Mẹ, mẹ không sao chứ?" Tiểu Tiểu hỏi.
Ninh Tâm Như vừa thấy cô đến liền vẫy tay gọi cô qua. Đường Phong thấy vậy, cũng giả vờ đứng lên, làm bộ lễ phép hỏi
" Dì Ninh à, đây là cô con gái nhỏ mà dì hay nói sao?"
Ninh Tiểu Tiểu không hiểu nhìn Đường Phong, người đàn ông lễ phép nhã nhặn này có phải Đường Phong hay chỉ là người giống người. Theo lời nói, cử chỉ của anh không có đến nửa điểm giống Đường Phong, lại nhìn đến ý cười trên mặt mẹ, trong lòng cô càng mơ hồ.
Ninh Tâm Như cũng giới thiệu " Tiểu Đường, cháu nói đúng rồi, đây là con gái nhỏ của dì, đứa nhỏ này từ nhỏ đã biết nghe lời lại hiểu chuyện, cháu thấy thế nào?"
Mẹ đây đang nói cái gì? Sao lại hỏi anh ta thấy thế nào? Mẹ coi mình như hàng hoá để bán đi sao? Tiểu Tiểu hơi cau mày, chợt nghe Tiểu Đường nói.
" Dì à, nho nhỏ thật giống dì, rất xinh đẹp"
Anh vừa nói xong, liền khiếm cho Ninh Tâm Như cười. Lần đầu tiên trong đời Tiểu Tiểu thấy mẹ vui vẻ như vậy, từ khi bị bệnh tới nay, tâm tình mẹ luôn không tốt, dù cô cố gắng làm gì mẹ cũng không vui. Tiểu Tiểu xiết chặt hai tay lại, rất đau, quả thật không phải nằm mơ, cảnh tượng trước mắt thật hoang đường, làm thế nào lại như vậy.
" Nho nhỏ" Ninh Tâm Như lôi kéo Tiểu Tiểu nói " Đây là Tiểu Đường, ở đối diện nhà chúng ta, là nhân viên công chức làm việc cho chính phủ. Những lúc con không có ở nhà, Tiểu Đường đều chiếu cố mẹ, lần trước Tiểu Khả không đi cùng mẹ, thang máy lại hỏng, cậu ta cõng mẹ khiến cho lưng ướt đẫm mồ hôi"
Ninh Tâm Như khen Tiểu Đường không dứt lời. Tiểu Đường? Nhân viên công vụ? Tiểu Tiểu nhìn anh, không tìm được nửa điểm giống bóng dáng của Đường Phong. Bộ dáng này của Tiểu Đường chính là một thanh niên chính trực nhã nhặn, là hình mẫu mà các bà mẹ rất thích.
" Dì Ninh, dì quá lời rồi, dì với cháu ở đối diện nhau, bà con xa không bằng láng giềng gần, giúp đỡ nhau cũng là việc nên làm"
Này Tiểu Đường không những bộ dáng nghiêm chỉnh, lời nói lại ngọt ngào, làm mẹ Ninh rất vui.
" Nho nhỏ, con còn thất thần ra đó làm gì, sao không chào hỏi Tiểu Đường" Ninh Tâm Như oán trách.
" Chào...chào anh" Mẹ khó có khi được vui vẻ vậy, dù không muốn nhưng Tiểu Tiểu vẫn giả bộ.
" Nho nhỏ, chào em" Anh vừa cười vừa nói " Về sau gọi anh Đường là được, chúng ta cũng không phải xa lạ gì"
Tiểu Tiểu nhìn anh ta một cái, Ninh Tâm Như đã lôi kéo cô " Còn không mau gọi"
" A?" Tiểu Tiểu còn bất ngờ, không cam lòng gọi " Đường.... Anh Đường"
" Được" Tiểu Đường lập tức lên tiếng. Một tiếng này làm Ninh Tâm Như rất vui vẻ.Tiểu Tiểu cảm thấy lạ, ánh mặt của mẹ nhìn Tiểu Đường...tựa như mẹ vợ đối với con rể, chẳng lẽ...cô không khỏi cả kinh.
" Tiểu Khả, mau đi nấu cơm, trưa nay Tiểu Đường cùng ăn với chúng ta"
Tiểu Khả lưu loát lên tiếng, vừa mới tiến vào phòng bếp, lại bị Tiểu Đường ngăn lại, nói " Dì à, không phải thường khi dì hay khen tài nấu ăn của Tiểu Tiểu rất tốt sao? Cháu nghe qua thấy rất thèm, thật muốn ăn qua món Tiểu Tiểu nấu. Ngày hôm qua cháu mua không ít nguyên liệu,có thể yêu cầu quá đáng tí, phiền Tiểu Tiểu qua nhà cháu nấu được không? Bằng không, người đàn ông như cháu chắc lại lãng phí đồ ăn nữa mất. Yêu cầu này có quá đường đột không ạ?"
Tiểu Tiểu trợn mắt nhìn anh, anh còn dám hỏi có đường đột không? Nam nữ khác biệt, có chuyện nữ qua nhà nam nấu cơm hay sao? Không nghĩ đến mẹ lại cười nói " Tiểu Đường, sao khách khí vậy, có gì mà đường đột, nho nhỏ, con mau theo Tiểu Đường qua, mẹ đi lại không tiện, con sẵn tiện giúp mẹ coi nhà Tiểu Đường ra sao luôn đi"
" Mẹ..." Tiểu Tiểu không nghĩ đến mẹ lại bảo cô sang nhà đàn ông xa lại nấu cơm.
" Đi nhanh" Ninh Tâm Như nháy mắt với Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu không dám cãi lời mẹ, lại càng không muốn bà mất vui,đành theo Tiểu Đường về nhà anh.
" Anh..."
Cửa vừa đóng, Tiểu Tiểu liền giật mình, chưa kịp nói đã thấy anh ta trở lại bộ dáng của Đường Phong, bộ dáng thanh niên nhã nhặn vừa nãy bay biến đâu mất.
" Không sai, tôi chính là Đường Phong, hàng xóm mới của cô, đi thôi, Tần bí thư đang ở trong chờ cô, vì muốn gặp cô, anh ta đã bỏ ra không ít công sức"
Ninh Tiểu Tiểu vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa muốn xoay người quay về, chỉ nghe Đường Phong thản nhiên nói " Dì Ninh bệnh vậy, thật không chịu nổi cú shock"
Nghe xong lời này, Tiểu Tiểu như bị ai rút đi gân cốt, cả người không còn sức lực, đành phải theo Đường Phong vào nhà đối diện. Bố cục của nhà này so với nhà cô không khác nhau lắm, nhưng đồ dùng lại trang hoàng xa hoa. Lúc vừa vào, liền thấy Tần Chí Xuyên đang buồn chán ngồi trong phòng khách, vừa nhìn thấy cô, cả người phấn chấn hẳn lên.
" Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành" Đường Phong nói xong liền ngả nghiêng ngồi xuống ghế sofa.
Tần Chí Xuyên cũng không để ý tới anh ta, nhìn Tiểu Tiểu nói " Cao lên được chút, cũng có da thịt hơn"
Ninh Tiểu Tiểu đứng yên tại chỗ, nói " Tần bí thư có gì sai bảo không, không có thì tôi xin phép về để chăm sóc mẹ"
" Bé con" Tần Chí Xuyên nở nụ cười " Lại đây, cho tôi ôm cái nào"
Ninh Tiểu Tiểu nhíu mày, không di chuyển.
Nụ cười của Tần Chí Xuyên tắt ngấm " Lại đây"
Khi anh không cười, khí thế áp bức người khác, giọng nói cũng có vài phần cường ngạnh, khiến người ta không thể cãi lời.Ninh Tiểu Tiểu ở trong lòng thở dài một tiếng, nhưng vẫn không tình nguyện đi qua, Tần Chí Xuyên kéo cô bé ôm vào lòng, chặt đến mức ép cô không thở nổi.