• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước chân của Hạ Chước khựng lại, hơi bất ngờ trong chốc lát. Anh không ngờ rằng cô sẽ lại hỏi một câu như vậy. Dưới ánh trăng, đôi mắt của cô vô cùng dịu dàng nhìn anh.

Yên lặng mà chờ đợi câu trả lời từ anh.

Lông mi của Hạ Chước hơi run lên, “ Không có ” .

Vào một ngày nắng nóng như thế này, ngay cả chính bản thân của anh cũng thấy khó chịu, vậy nên anh không thể để cô đến được.

Anh không muốn để cho cô chịu khổ một chút nào.

Anh bây giờ không có gì ngoài một trái tim chân thành và đầy nhiệt huyết.

Anh đã không thể cho cô bất cứ thứ gì, vậy thì tại sao lại phải để cô cùng chịu đau khổ với anh?

Xung quanh im lặng, cô lẩm nhẩm nói nhỏ : " Ồ, được rồi. "

Cô thực sự chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi.

Ngày ấy, vô tình nhìn thấy bóng lưng của anh, bây giờ nghĩ lại, vẫn khiến cô hơi bối rối. Trong lòng của cô có rất nhiều nỗi sợ hãi.

Cô hiểu rằng mối quan hệ bấp bênh giữa anh và cô bây giờ giống như cô đang nắm một nắm cát trong lòng bàn tay vậy, chỉ cần cô hơi nắm chặt một chút thì nó sẽ chảy ra khỏi lòng bàn tay của cô một cách nhanh chóng hơn.

Cho nên cô cũng không dám hỏi chứ đừng nói là muốn biết câu trả lời.

Từ năm mười lăm tuổi, tất cả tình cảm mãnh liệt của cô đều đến từ người thiếu niên trước mặt này, chỉ cần tiến lại gần anh hơn, trái tim run rẩy của cô mới có thể có được một chút cảm giác bình yên.

Chỉ có anh sẽ không bao giờ rời xa cô.

Cô ngước mắt lên nhìn anh, lại đột nhiên không hỏi nguyên nhân nữa.

Anh không muốn cô biết vậy thì cô không hỏi nữa.

Thành phố về đêm vắng lặng, lất phất có vài chiếc lá rơi.

Quan Tinh Hòa trầm giọng nói, " Về sau, anh không được phép mua trà sữa, bánh ngọt cho em nữa."

“Không sao.” Anh trầm khàn giọng nói, “ Cũng không đắt. ”

“ Dù sao thì cũng không được phép. ” Quan Tinh Hoà hơi cao giọng, “ Anh lại mua nữa thì em cũng không ăn đâu. ”

 

Đến bây giờ cô mới biết tiền bánh ngọt anh mua cho cô là do anh đổi bằng mồ hôi công sức của anh.

Nghĩ đến điều này, dù cho đồ ăn có ngon đến đâu, cô cũng không thể nào nuốt trôi được.

Anh cụp mắt xuống, bắt gặp ánh mắt của cô.

Đôi mắt của cô làm rung động lòng người, hơi ướt ướt,  đuôi mắt thì hơi cụp xuống, nhìn như vậy trông có chút đáng thương.

Anh không thể từ chối được ánh mắt như vậy của cô, tim anh không kiểm soát được mà mềm đi.

" Được. "

Nếu như cô nói không mua, thì anh sẽ không mua nữa. Cô mỉm cười hài lòng.

Gió đêm hè hơi ấm, bốn mùa ở thành phố Hải luôn rõ ràng như vậy.

Xung quanh bốn phía im ắng, Quan Tinh Hòa đột nhiên hỏi : “Đúng rồi, anh, anh định nộp hồ sơ vào trường đại học nào vậy ? " .

Trong mắt cô có chút hy vọng, nhìn thẳng vào anh.

Anh cụp mắt xuống, giọng khàn khàn trả lời cô, “ Đại học Hải Thị ”

Anh muốn ở bên cạnh cô.

Mọi thứ xung quanh dần biến mất, nụ cười tươi tắn tràn đầy sức sống từ trong mắt của cô khiến tim của anh đập loạn nhịp.

"Có thật không?"

Cô nhẹ giọng nói :   " Vậy sau này không phải chúng ta vẫn luôn có thể ở cạnh bên nhau sao ? ".  

Vẫn luôn ở cạnh bên nhau ......

Niềm hạnh phúc rõ ràng và thẳng thắn của cô khiến Hạ Chước sững sờ trong giây lát.

Bàn tay của anh nắm lại, trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Anh có thể ở bên cô bao lâu ? Thời gian trôi qua nhanh như vậy, một ngày nào đó cô cũng sẽ trưởng thành, đi đến một thế giới rộng lớn và tuyệt vời hơn, tìm thấy một người mà cô thực sự thích.

Việc đó tựa như là việc cắm một lưỡi dao sắc bén vào trái tim của anh, khoét một lỗ trong tim của anh.

Đau đớn cùng với chua xót dần dần chiếm lấy trái tim, anh cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn cô, khóe môi miễn cưỡng nở một nụ cười nhạt.

" Ừm. "

 Anh sẽ đi cùng cô cho đến khi cô không cần anh nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Hạ Chước tuân thủ lời hứa, mấy ngày sau đó anh đều không có mua trà sữa với bánh kem cho cô nữa.

Anh để số tiền kiếm được cùng với tất cả tiền học bổng trước đây của mình.

Tuổi 18, có nghĩa là anh đã trưởng thành.

Anh biết rằng mình đã nhận được rất nhiều sự ưu ái từ gia đình họ Quan trong những năm qua, vì vậy anh quyết định trở nên tự lập hơn, bắt đầu từ trường đại học, anh sẽ không lấy thêm một đồng nào của nhà họ Quan nữa.

Vào hè, cây Ngô Đồng trước cửa nhà càng tươi tốt, sum suê hơn.

Hạ Chước không nghĩ tới, sẽ gặp lại Quan Tinh Hòa ở trong công viên.

Dưới ánh đèn rực rỡ, cô gái mặc một chiếc váy trắng như tuyết với cây đàn vi-ô-lông trên vai.

“ Anh ”. Cả khuôn mặt cùng ánh mắt của cô đều tràn ngập vui vẻ rạng rỡ, “ Em đã tìm được việc làm. ”

"Chơi Violin trong nhà hàng ở công viên. Sau khi tan làm, em với anh có thể về nhà cùng nhau rồi. ” 

Cô nghĩ rằng chỗ này là nơi vui vẻ sao ?

Anh bị lời nói ngây ngô kia của cô làm cho tức giận.

Nhưng đôi mắt của anh vẫn sáng ngời, giống như niềm vui trong sáng tràn ngập khắp thế giới, trong chớp mắt gần như dập tắt mọi cảm xúc khó nói trong lòng của anh.

Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu , hạ giọng nói , " Việc này rất mệt."

" Em không sợ. "

Sự bướng bỉnh của cô khiến Hạ Chước không nói nên lời.

Anh mím môi, khàn giọng nói : " Đây . . . không phải là nơi em nên đến. "

Trong mắt cô có chút cố chấp và nghiêm túc, " Vậy thì sao anh có thể tới ? ".

Thấy Hạ Chước không lên tiếng, giọng nói của cô nhẹ nhàng hơn, mang theo chút tủi thân,  " Ở nhà thật sự rất chán, em muốn ở cùng với anh ."

Trong công viên có rất nhiều cô gái xinh đẹp, biết đâu sẽ có người hỏi WeChat của anh thì sao ?

Hô hấp của anh dần chậm lại,  trái tim như bị một lưỡi dao sắc bén lại ngọt ngào đan xen với đau đớn khiến anh cực kỳ khó chịu.

Anh muốn bảo cô đừng nói những lời như này nữa, nhưng trong phút chốc, dường như có thứ gì đó chặn lại cổ họng anh, cổ họng khô khốc khiến anh không thể nói ra lời từ chối.

Hạ Chước thở dài nhìn lướt qua vài con chim đang bay lượn trên bầu trời, " Em sắp lên 12 rồi, nên tập trung vào việc học hơn. "

Dù ở nhà chơi thì cũng không nên ở đây chịu khổ.

Nhưng cô ngước mặt lên nhìn anh, " Em học rất ổn mà, chơi piano ở nhà hàng và luyện tập ở nhà có gì khác nhau ? Hơn nữa em còn có thể kiếm tiền. "

Thái độ của cô rất rõ ràng và kiên quyết, đến nỗi Hạ Chước không thể ngăn cản được cô.

Trong lòng bất lực, anh ngọt ngào hạ giọng, " Anh làm ở đây một tháng thôi, em cũng chỉ làm một tháng thôi, được không ? "

“ Được rồi. ” Quan Tinh Hòa chớp chớp mắt.

" Sau khi tan làm, đừng đứng ở ngoài nắng đợi, biết không ? Tự mình tìm chỗ râm mát ngồi chờ anh. "

" Em biết rồi, anh dài dòng quá đấy. "

Hoàng hôn dần buông xuống, bầu trời tối dần đi nhưng chiếc bóng đằng sau hai người vẫn quấn chặt lấy nhau.

Đây là lần đầu tiên trong đời của Quan Tinh Hòa bắt đầu đi làm thêm, đó là một trải nghiệm rất mới lạ đối với cô, làm việc tuy rất vất vả nhưng vẫn rất vui.

Thời gian vui vẻ nhất trong ngày chính là cùng Hạ Chước tan làm, hai người đứng ở quầy hoa quả ven đường, ăn một miếng dưa hấu, uống hai ngụm soda, sau đó chạy tới bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà.

Bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối lắc lư, Quan Tinh Hòa buồn ngủ đến mức ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, đầu đã tựa vào vai của Hạ Chước suốt cả chặng đường.

Khi bước xuống xe, thỉnh thoảng cô có thể nghe thấy của tiếng ai đó đang thì thầm.

" Nhìn bạn trai của cô ấy đi, vì sợ đánh thức cô ấy, vai cũng không nhúc nhích dù một chút. "

Quan Tinh Hòa lặng lẽ đỏ mặt, trong lòng lặng lẽ dâng lên hương vị ngọt ngào.

Mấy người kia nói to như vậy, anh sẽ không nghe thấy chứ ?

Sao anh nghe thấy vậy mà lại không nói bất cứ điều gì ?

~~~~~~~~~~~~~~~~

Thời gian trôi qua từng chút một.

Vài ngày sau đó có kết quả thi đại học , rất nhiều trường học dường như đã biết trước kết quả, vì vậy vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Chước đến trường của họ.

Hôm nay thời tiết đang trong xanh bỗng nhiên tối sầm lại, trên bầu trời từng đám từng đám mây xám xịt kéo tới, chuẩn bị đổ mưa.

Nhưng công việc của cô vẫn cần phải tiếp tục làm.

Trong nhà hàng giờ này cũng không có nhiều người lắm, Quan Tinh Hòa kéo bài ‘ Lương Chúc ’.

Dưới ánh đèn mờ ảo, âm điệu lưu luyến xuyên vào lòng người.

Cô gái mặc chiếc váy dài màu hồng khói, mái tóc dài bồng bềnh, đẹp như tranh vẽ.

Sau khi bài hát kết thúc, sắp đến giờ tan làm, một người phục vụ bước đến và đưa cho Quan Tinh Hòa một xấp nhỏ tiền có mệnh giá một trăm nhân dân tệ màu đỏ tươi.

" Tinh Tinh, tiền boa mà người khách vừa nãy đưa cho em. "

Quan Tinh Hòa cầm tiền, ước lượng chắc là có tầm hơn chục tờ tiền, " Cái này . . . có quá nhiều không ? ".

Nhà hàng được phép nhận tiền boa, trong những ngày làm việc bán thời gian này, cô thường nhận được 500 tệ, đây là lần đầu tiên cô nhận được nhiều tiền như vậy.

“ Là người hôm qua tặng túi xách cho em đó. ” Người phục vụ nháy mắt với cô,

“ Ở đằng kia kìa. ”

Ánh mắt Quan Tinh Hòa nhìn vào người dưới sân khấu, nụ cười trong mắt của cô dần biến mất, " Vậy thì em không muốn nữa, anh trả lại cho ông ấy đi. "

Ngày hôm qua sau khi tan làm, cô vừa định đi tìm anh thì gặp người đàn ông này ở cửa.

Anh ta ăn mặc như một người đàn ông lịch lãm, rồi anh ta đưa cho cô một chiếc túi. 

 “ Cái này tặng em. ” Trên mặt anh ta gần như hiện lên vẻ kiêu ngạo, “ Ngày mai sau khi em tan làm có thời gian không, cùng nhau đi ăn cơm đi, được chứ ?

Quan Tinh Hòa nhìn xung quanh thấy Hạ Chước vẫn chưa đến nên cũng yên tâm.

“ Không có thời gian. ” Cô ném túi xách đến trước mặt anh ta, “ Tôi cũng không muốn cái này ”.

 Anh ta nhướng mày, " Em không phải nên mở ra xem trước một chút sao ? ".

“ Không cần xem. ” Chẳng qua là một cái túi hàng hiệu thôi sao, tưởng cô chưa từng nhìn thấy qua bao giờ sao.

Chiếc túi hàng hiệu này đối với cô không có chút gì lạ cả, cô quay người rời đi mà không liếc nhìn anh một cái.

Nhưng cô không ngờ hôm nay người này lại đến nữa, anh ta ngồi ở trong góc, mặc một bộ đồ màu đen, nếu không để ý thì hoàn toàn không nhìn thấy.

Đã gần đến giờ đóng cửa, khách gần như không còn, đèn trong quán mờ mờ ảo ảo.

Chu Thiến đi tới trước mặt cô, mắt anh đảo quanh đôi má xinh xắn trên khuôn mặt cô.

Giọng nói anh ta không hề nghiêm túc: "Tiền bo hôm nay đủ rồi chứ? ".

Vài ngày trước, cô bạn gái mới của anh ta đã quấn lấy anh, khăng khăng nói rằng sẽ dẫn anh đến một chỗ chơi mới, anh đã kiên nhẫn đi dạo cùng cô ta, định chuẩn bị rời đi sau bữa tối.

Ngày hôm đó, ánh mặt trời từ cửa sổ lọt vào, cô gái mặc bộ váy dài bước lên sân khấu, khẽ cúi đầu, chiếc cổ thiên nga trắng nõn, thướt tha như một nàng tiên nhỏ lạc vào cõi phàm trần. 

Chu Thiến chỉ trong một giây đã thích cô, vứt bỏ cô bạn gái nhỏ của mình ngay trong ngày, bắt đầu theo đuổi cô.

Sau vài lần chạm mặt cô, anh ta cùng đám bạn anh ta uống rượu chán chê, rồi than thở với nhóm bạn của mình.

" Cô bé chơi đàn vi-ô-lông trong nhà hàng không hề thiếu tiền, nói không chừng người ta còn chẳng biết nhìn hàng hiệu, cậu trực tiếp đưa tiền là nhanh và trực tiếp nhất."

Chu Thiến cảm thấy rằng điều đó khá hợp lý.

Vào một đêm mùa hè, ánh trăng khuyết treo bên trên bầu trời đen tối .

Quan Tinh Hòa tức giận bật cười.

Cô cười nhẹ, đuôi lông mày mềm mại của cô ngay lập tức trở nên sống động.

Chu Thiến bị cuốn hút đến mức trái tim của anh ta như đang bay lơ lửng trên không.

Anh ta tiến lại gần một bước, thấp giọng nói: " Hôm nay em có rảnh không ? "

Quan Tinh Hòa lùi lại một bước, lưng đụng trúng cây đàn lạnh lẽo khiến cô bị đau.

Chu Thiến lấy ví tiền từ trong túi quần ra, từ từ đặt vào tay của cô, " Lấy bao nhiêu tùy thích. "

"Biến đi. "

Đôi mắt của cô to và sáng, như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trái tim Chu Thiến.

Anh ta tiến lại gần hơn một bước, ôm chặt cô vào trong lòng , nhẹ nhàng tiến đến gần đôi má dịu dàng đã ám ảnh anh suốt mấy đêm.

Bỗng nhiên không khí lạnh băng như tuyết , Chu Thiến chỉ cảm thấy khớp ngón tay đau nhói, gáy bị một lực kéo mạnh về phía sau.

Những cú đấm lạnh băng đột ngột đánh đến.

Chu Thiến bị đánh đến mức không nói được lời nào, trên người không có chỗ nào mà không đau, trong lúc mơ hồ, anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô.

" Anh, đừng đánh nữa. "

Quan Tinh Hòa giữ Hạ Chước lại, không cho anh tiếp tục đánh.

Hạ Chước dừng tay lại, không tiếp tục đánh người đàn ong trước mặt này, ánh mắt của anh dữ tợn, giống như một con sói đói đang đi một mình trong đêm tuyết.

" Đừng đánh nữa. "

Nếu anh còn ra tay một lần nữa thì không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Động tác của anh ngừng lại, anh quay người lại, lồ ng ngực phập phồng dữ dội.

Chu Thiến nhân cơ hội này từ từ bò dậy, loạng choạng bước ra ngoài, " Tao nhớ kỹ mày rồi đó, mày chờ cho tao. "

Những người kéo đến giúp đỡ trong nhà hàng lần lượt rời đi. Đây cũng thật là một trò cười đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Trên đường về, sắc mặt của Hạ Chước rất lạnh lùng, bước chân của anh vô cùng nhanh nhẹn, thậm chí còn đi ngang qua quầy hoa quả mà ngày thường hai người thường ghé qua.

“ Anh. ” Quan Tinh Hòa kéo anh lại, “ Em muốn ăn dưa hấu. ”

Bước chân của anh đột ngột dừng lại, anh nhắm mắt quay lại cam chịu định đi mua dưa hấu cho cô.

Trên bầu trời mây đen bao phủ, có lúc trăng cũng nấp sau màn mây.

Ngay cả những cơn gió cũng mang theo chút hơi se lạnh.

Hạ Chước cầm lấy vỏ dưa hấu của Quan Tinh Hòa vừa mới ăn hết ném vào thùng rác.

Anh ngây người không hiểu, tấm lưng gầy gò cứng đờ, xụi lơ.

Quan Tinh Hòa tiến thêm một bước, an ủi anh : " Em không sao đâu anh. "

Anh vẫn không cử động.

" Thực sự không sao mà. "

Anh đột ngột quay lại, đôi mắt lạnh lùng, sắc bén, trong mát đầy những tia tơ máu màu đỏ.

Anh kìm nén xuống, bước lại gần cô một bước, Quan Tinh Hòa thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh đập vào mặt cô một cách rõ ràng.

Đêm hè này, lần đầu tiên, anh tiếp cận cô theo cách này.

Thậm chí còn có một bàn tay run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào má cô.

Ngay cả giọng nói của anh cũng tối và khàn hơn bao giờ hết, " Anh ta chạm vào mặt của em sao? ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK