• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Chước nhắm mắt lại, cảm giác lúc này như lý trí sắp sụp đổ, anh đột nhiên đứng dậy mở cửa.

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, cô vẫn mặc áo khoác đen, dưới ánh đèn sắc mặt trở nên tái nhợt.

Hạ Chước ánh mắt tối sầm, "Sao vậy?"

" Em, em đau bụng."

Tay anh đang giữ khung cửa đột nhiên siết chặt, "Đau ở đâu? Bây giờ anh đưa em đi bệnh viện."

“Không, không cần.” Cô có vẻ hơi ngượng ngùng, “Là… cái đó đến”.

Hạ Chước đỏ bừng mặt, bối rối quay đầu lại, "Anh đi mua giúp em."

Bước tới cửa, anh dừng lại, sau đó quay lại, "Em muốn mua loại gì?"

Chàng thiếu niên thậm chí còn đỏ cả tai.

Quan Tinh Hoà cắn cắn môi, " Loại ban đêm."

"Được rồi."

Anh đi ra ngoài như một cơn gió, trở lại sau một vài phút với một chiếc túi lớn trên tay.

Quan Tinh Hoà chịu đựng cơn đau đi vào phòng tắm, khi bước ra thì thấy Hạ Chước đang ngồi quay lưng.

Nghe thấy tiếng động, chàng thiếu niên quay đầu lại, đưa chiếc ly ở trên tay cho cô.

"Uống đi, cái cốc mới mua ở dưới lầu, có tráng qua nước sôi rồi."

Đó là một tách nước trà gừng đường nâu đã pha xong, chàng thiếu niên quay lưng lại, loay hoay với túi chườm nóng trên tay.

Trong căn phòng nhỏ, nhiệt độ tăng cao, bóng lưng gầy gò ốm yếu của chàng thiếu niên ẩn hiện trong hơi nước, trở nên có chút hư ảo.

Quan Tinh Hoà dựa vào cửa, tự hỏi bản thân có bị sức nóng làm đau mắt hay không, mà trong mắt có chút chua xót.

“ Túi chườm nóng đã chuẩn bị xong, chút nữa em đặt lên bụng đi.” Đôi mắt đen của chàng thiếu niên bị ánh sáng phản chiếu ấm áp, “Sáng mai tỉnh dậy, chắc là sẽ không sao nữa đâu.”

Cô nhấp một ngụm, vị ngọt xen lẫn chút ấm áp trong khoảnh khắc đi vào trái tim cô.

" Anh trai."

"Ừm?"

Cô sụt sịt, “ Cho em số điện thoại mới của anh đi”.

Anh co quắp ngón tay lại, thậm chí còn không dám nói với rằng mình không đổi số.

Mỗi đêm, anh chỉ có thể dựa vào vài tin nhắn đó để trợ giúp cho những tưởng tượng khiêm tốn và vô vọng của mình.

Rõ ràng đã hứa chú Quan sẽ không bao giờ đến gần cô nữa.

Nhưng anh không làm gì được, một trái tim đã bị cô nắm chặt, anh không có quyền phản bác.

Cô nói cái gì, thì chính là như thế.

Cho nên, Hạ Chước chỉ có thể nói dối, " Anh ... anh không biết số của anh."

“Vậy bây giờ đưa điện thoại cho em đi.” Cô đưa tay ra với vẻ mặt tự tin.

Hạ Chước cụp mắt xuống, "Điện thoại hết pin rồi, sáng mai ... sẽ cho em."

Anh bắt gặp ánh mắt cố chấp của cô gái, thấp giọng nói: "Bây giờ em đi nghỉ ngơi đi."

"Sáng mai ... anh sẽ đưa cho em, anh đảm bảo."

Sáng sớm hôm sau, Hạ Chước đi ra ngoài trước, đến đại sảnh làm số điện thoại mới của Bắc Kinh.

Khi quay lại, cô gái vừa mới ngủ dậy.

" Anh mang bữa sáng đến cho em, em khá hơn chút nào chưa?"

Quan Tinh Hoà nép mình trong chăn bông, chỉ lộ ra hai má nhỏ, giọng nói mơ hồ, " Đã đỡ hơn rồi ạ."

" Đúng rồi."

Một cánh tay xinh đẹp và mảnh mai nhô ra khỏi chăn, "Số điện thoại."

Hạ Chước nhẹ nhàng đưa điện thoại cho cô, ánh mắt chạm vào cánh tay trắng như tuyết, đồng tử co rút lại.

Anh đột ngột quay lưng lại, co ngón tay lại, cảm nhận được những đầu ngón tay nóng hổi.

“Được rồi, trả lại cho anh.” Cô gái trả lại điện thoại cho anh và nói nhỏ: “Chút nữa em phải đi rồi.”

Lưng Hạ Chước đông cứng.

Giọng anh khàn khàn, "Ừm, lát nữa anh tiễn em."

Hôm nay tuyết đã tạnh, sân bay vẫn đông đúc.

Hạ Chước đưa cô đi kiểm tra an ninh.

Bên ngoài nắng nhè nhẹ, tuyết dường như cũng đang tan đi một chút, cô gái nhướng mắt, đôi mắt hình quả hạnh sáng ngời, dịu dàng.

" Không cho phép không trả lời tin nhắn của em."

Rõ ràng hết lần này đến lần khác nói phải tránh ra, Hạ Chước chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, dường như đã quên hết mọi chuyện.

Anh cảm thấy chua xót trong lòng, miễn cưỡng thỏa hiệp, " Ừm."

" Vậy em đi đây."

Anh khẽ nắm chặt tay, "Ừm."

Các ô cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của sân bay phản chiếu ánh sáng mặt trời.

Cô gái bỗng nhiên chạy vào vòng tay anh, trong lòng chợt hiện lên bao nhiêu ý nghĩ bâng quơ.

Cô không muốn trở lại ngôi nhà cô đơn và lạnh lẽo đó, cô muốn ở lại Bắc Kinh và ở bên anh mãi mãi.

Chàng thiếu niên ngẩn người để cho cô ôm, trái tim trong lồ ng ngực cũng không còn giống của chính mình nữa.

Anh kiềm tay lại, nhẹ nhàng chạm vào vai cô.

"Được rồi, đừng khóc."

Anh thậm chí không biết cuộc gặp tiếp theo là khi nào, nhưng anh vẫn thì thầm an ủi, "Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi."

Quan Tinh Hòa sụt sịt hai tiếng.

Cô biết lòng tự trọng của chàng thiếu niên này lớn đến mức nào, Quan Thành Vũ đã nói gì đó, để làm anh rời đi.

Cô không biết Hạ Chước có biết suy nghĩ của bản thân hay không.

Lần đầu tiên trong đời, một cô gái thích một người, trái tim mà cô nắm giữ trong tay giống như băng tuyết tinh khiết, không dám đem ra phơi nắng.

Cô thà sống như thế này với tư cách là anh em còn hơn là mất anh.

Thông tin lên máy bay đã được phát thanh, Quan Tinh Hòa buông anh ra và nói nhỏ: "Anh, năm sau anh có đến dự lễ tốt nghiệp của em không?"

" Em biết, họ sẽ không đến đâu. "

Em chỉ có anh thôi.

Đôi mắt đẫm lệ của cô như nhuốm chút sương đầu xuân, thật động lòng người.

Lồ ng ngực của Hạ Chước căng thẳng một hồi, bất giác nói: "Được."

Anh tiếp tục thuyết phục bản thân rằng anh chỉ tham dự với tư cách là anh trai của cô mà, không có ý nghĩa nào khác.

Cô trợn tròn mắt, "Được rồi, nói rồi đó, anh không được nói mà không tới đó nha."

"Ừm."

Anh chợt nhớ tới cái thỏa thuận năm mười tám tuổi ngớ ngẩn kia, anh cụp mắt cười khổ.

Bản thân vẫn còn ảo tưởng về điều gì? Bây giờ đây là kết thúc tốt nhất rồi.

Anh nhướng mắt nhìn bóng dáng cô gái đang dần khuất xa.

Trái tim không biết là khổ hay là đau nữa.

Mùa đông trời cực kỳ lạnh giá, Hạ Chước nhìn lên bầu trời, tiếng máy bay rít trên bầu trời rồi mới quay đầu rời đi.

Khi về đến ký túc xá thì trời đã gần chiều.

Tiểu Mập đi tới, vỗ vỗ anh, "Hôm nay sao cậu không đi tự học?"

Hạ Chước rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau mới nói: " Không đi."

Tiểu Mập nhướng mày, "Ngày hôm qua thật sự là em gái của cậu sao?"

Anh siết chặt ngón tay, "Ừ."

"Chậc chậc, hai người trông không giống nhau."

Mặc dù đều xinh xắn, cô gái hiền lành, lanh lợi, thoạt nhìn thì được cưng chiều, nâng niu, nhưng ngược lại, Hạ Chước lại có đôi mắt sắc bén, cương nghị, chín chắn và kiên quyết, giống như một tấm áo giáp cứng được cuộc đời mài dũa.

Hạ Chước không lên tiếng, trong phòng im lặng một hồi.

Tiểu Mập mũm mĩm nói: "Này, cho mình mượn chép bài đi."

Hạ Chước rất thẳng thắn, mở máy tính lên, nghịch mấy cái, "Gửi rồi."

Đây là chiếc máy tính cũ anh mua hồi đầu đi học, hiệu năng còn tốt nhưng bề ngoài đã xước xát rồi, nhìn như nhặt lại được.

“Cảm ơn người anh em.” Tiểu Mập mũm mĩm vỗ vỗ vai anh, “Nhưng tớ nói này, máy tính của cậu đã quá lỗi thời rồi. Một tháng viết phần mềm có thể mua vài chiếc máy tính mới đó.”

Hạ Chước đóng máy tính lại, "Từ Doanh đâu?"

"Ở dưới lầu hút thuốc, cậu tìm cậu ta có chuyện gì đấy?"

Hạ Chước không trả lời, đứng dậy đi ra ngoài.

Không biết tuyết lại rơi từ lúc nào, Từ Doanh đang đứng trong gian hàng hút hai điếu thuốc thì thấy Hạ Chước, người ở cùng ký túc xá, bước tới.

Quan hệ của hai người họ ở mức trung bình, Mặc dù Hạ Chước là sinh viên chuyên ngành hàng đầu nhưng tính tình lạnh lùng, không thích nói chuyện.

Nhưng lần này, người bạn cùng phòng gần như không bao giờ nói chuyện với anh bước vào gian hàng.

Từ Doanh nhướng mày, " Có muốn một điếu không?"

"Không cần." Hạ Chước nói, "Cùng cậu thương lượng một chuyện."

Anh hơi kinh ngạc, nhưng vẫn là nghiêng người, "Cậu nói đi."

Phía sau chàng thiếu niên là băng tuyết nhàn nhạt, giọng nói có chút mềm mại, nhưng rất nghiêm túc kiên định, " Mình muốn làm một trò chơi."

Từ Doanh phun ra một vòng khói, "Muốn kéo mình cùng làm sao?"

Cậu là phú nhị đại *, bình thường điểm của cậu thường đứng cuối toàn khoa, Hạ Chước không tìm ai khác lại tìm cậu, cũng chỉ có một lý do - tiền.

[*]: "thế hệ giàu có đời thứ hai", là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.

" Tại sao mình phải làm với cậu?"

Giọng của Hạ Chước chùng xuống, "Cậu không muốn chứng minh với gia đình thấy sao?"

Mối quan hệ của Từ Doanh không tốt, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, gia đình muốn cậu theo học ngành kinh doanh, nhưng cậu đã bí mật thay đổi lựa chọn và đăng ký vào khoa máy tính, ngành mà cậu cảm thấy hứng thú.

Nhưng với tư cách là chuyên ngành hàng ddaauf của Đại học Bắc Kinh, khoa máy tính là một ngọa hổ tàng long*, và ngay cả anh là một học bá cũng chỉ có thể treo ở đuôi xe.

[*]: nghĩa đen là con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao. Vì vậy câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.

Kể từ khi gia đình biết rằng cậu đã thay đổi nguyện vọng của mình, mối quan hệ với gia đình đang lâm vào tình trạng gần như hoàn toàn tan vỡ.

Những lời nói của Hạ Chước thực sự đâm sâu vào trái tim cậu.

Từ Doanh suy nghĩ một chút rồi dập thuốc, "Nhưng tại sao mình phải tin cậu?"

Chỉ vài lời nói, đã muốn cậu lấy tiền ra?

Hạ Chước nói, "Trò chơi này, cậu bảy mình ba, mình sẽ trả lại tiền gốc của cậu nếu thua lỗ, có lời rồi, nên đưa cậu bao nhiêu thì đưa cậu bấy nhiêu."

Nhiều năm trôi qua, tiền học bổng của anh và số tiền kiếm được từ việc đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè cộng lại với nhau, đó cũng là một số tiền đáng kể.

Từ Doanh kinh ngạc nhướng mắt.

Trong ngày đông lạnh giá, trong mắt chàng thiếu niên có một tia sáng chói mắt, giống như ngọn lửa thiêu đốt, có thể làm tan chảy băng tuyết sau lưng hắn.

Không thể giải thích được, Từ Doanh nghĩ rằng mình có thể thành công.

Một người siêng năng, kiên trì và ngoan cường như vậy sẽ không bao giờ trì trệ cho dù có sự tạm bợ trước gian khổ.

Cậu dừng lại và nói, "Được rồi, nhưng mình muốn hỏi cậu một câu hỏi riêng tư hơn."

“ Cậu nói đi.” Hạ Chước thở phào nhẹ nhõm.

Từ Doanh nói, "Người hôm qua chắc không phải là em gái của cậu, đúng không? Đó là cô gái cậu thích sao?"

Hạ Chước hô hấp ngưng trệ.

"Ừm."

Lần đầu tiên trong đời, anh thẳng thắn thừa nhận nội tâm của mình.

Từ Doanh liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay chàng thiếu niên, "Cô ấy tặng chiếc đồng hồ này sao?"

Hạ Chước siết chặt cánh tay, khàn giọng nói: "Ừm."

"Xem ra, là vì cô ấy đúng không?"

Anh thậm chí còn mua một chiếc máy tính đã qua sử dụng, nhưng với một chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy, Từ Doanh từ lâu đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Khi hôm nay nghĩ thế này, hình như đã hình dung ra tất cả.

" Đúng vậy."

Gió lạnh rít gào, Hạ Chước ngước mắt lên, một màn tuyết trắng xóa hiện lên trong đôi mắt đen của chàng thiếu niên.

Trong mấy tháng rời xa cô, anh bàng hoàng, không tìm được hướng đi cho cuộc đời mình.

Vốn tưởng rằng cả đời này sẽ giống như quá khứ suy tàn này, nhưng cô lại lặng lẽ xông vào thế giới của chính mình, nếm đủ vị đắng của thế giới này, càng không thể cưỡng lại được vị ngọt.

Anh đột nhiên cảm thấy rằng anh không nên sống lộn xộn như vậy,

Cô trong sáng và thuần khiết, giống như vầng trăng sáng treo trên bầu trời. Dù biết nó nằm ngoài tầm với nhưng anh vẫn muốn tiến lại gần hơn một chút.

Vì vậy, anh hiểu rằng anh không thể sống mãi trong bùn.

Anh phải chiến đấu, chiến đấu, để leo lên bầu trời rộng lớn, lần nữa cảm nhận được ánh sáng.

Cho đến lúc đó, cho dù anh sẽ luôn chỉ có tình cảm anh em, nhưng khi cô tìm được người "phù hợp" trong cuộc đời mình, anh vẫn sẽ bảo vệ cô bằng sức mạnh nhỏ bé của mình.

~~~~~~

Mùa đông sâu thẳm qua đi, cây đào ngoài cửa sổ nở rộ cành lá.

Lâm Ánh và Quan Thành Vũ chính thức ly hôn, tất cả mọi thứ của bà ấy đều dọn ra khỏi nhà họ Quan trong một đêm.

Bà ấy chỉ thỉnh thoảng gọi điện cho Quan Tinh Hòa, không quá ba phút.

Hy vọng hết lần này đến lần khác bị dập tắt, Quan Tinh Hòa từ lâu đã quen rồi.

Ít nhất, cô vẫn có một người anh trai.

Trong nháy mắt, mùa hè âm thầm đã đến.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ trong kỳ thi nghệ thuật, điểm số được công bố ra ngoài, vượt xa ngưỡng xét tuyển của Hải Âm.

Quan Tinh Hòa đã hoàn thành kỳ thi lớp văn hóa vào tháng 6 mà không gặp bất kỳ áp lực nào.

Buổi lễ tốt nghiệp không lâu nữa sẽ diễn ra.

Vào ngày này, Thời Tuế đến tìm cô.

" Nè, đây là vở ghi chép của anh trai cậu."

Mượn giấy ghi chép của học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học, Thời Tuế cảm thấy chỉ số thông minh của mình đã tiến bộ hơn rất nhiều.

" Thay mình cảm ơn anh trai cậu nhé."

Quan Tinh Hòa cẩn thận cất vở ghi chép vào cặp sách của mình, "Được rồi."

“Nhân tiện, cậu có muốn đến dự lễ tốt nghiệp của mình không?” Thời Tuế hỏi: “Lễ tốt nghiệp của trường chúng mình có vẻ sớm hơn một ngày so với trường trung học phụ thuộc.”

“Được.” Quan Tinh Hòa gật đầu, “Vậy đến lúc đó, cậu cũng phải đến dự lễ tốt nghiệp của mình, chúng ta cùng nhau đi.”

Thời Tuế cười và nói, "Được, nhưng đến lúc đó, cậu phải tặng quà cho mình đấy."

"Điều đó là đương nhiên. Sau đó, mình sẽ nhận được quà gấp đôi ở lễ tốt nghiệp của mình."

Thời Tuế trợn to hai mắt, " Anh của cậu cũng tới ư?"

Quan Tinh Hòa mắt cong lên, "Ừm."

"Hai người có chuyện gì vậy? Rốt cuộc anh ấy có cảm giác gì với cậu không?" Thời Tuế không thể ngồi yên.

Quan Tinh Hòa rũ mắt xuống, "Mình cũng không biết nữa."

“Vậy thì cậu đi hỏi đi.” Thời Tuế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, “Trước đây cậu không phải là người rụt rè như vậy.”

[*]: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn

“Nếu mình tỏ tình, anh ấy không thích mình.” Quan Tinh Hoà thấp giọng lẩm bẩm, “Vậy thì mình phải làm thế nào?

Đến lúc đó, cô đã hoàn toàn mất đi anh.

Thời Tuế trịnh trọng nói: "Nhưng nếu không nói, sau này sẽ không mất đi sao? Bắc Kinh xa như vậy, nếu anh ấy gặp những cô gái khác thì sao? Có phải đợi đến lúc đó hối hận không?"

Cô dẫn dắt từng bước, đặt bàn tay ấm áp của mình lên mu bàn tay lạnh giá của Quan Tinh Hòa, " Tinh Tinh trước đây chưa bao giờ như thế này cả, hãy dũng cảm lên."

Thời Tuế biết rằng cha mẹ của Quan Tinh Hòa đã ly hôn, trong lòng Quan Tinh Hòa hẳn rất đau.

Cô chưa bao giờ dám tiến thêm một bước vì cô sợ mất đi tình cảm gia đình duy nhất mà cô có được.

Nhưng biết đâu, đó chưa bao giờ là tình cảm gia đình thì sao?

Thời Tuế nói, "Anh ấy cũng có thể thích cậu, nhưng anh ấy không dám nói ra thì sao."

Có lẽ, cũng có thích cô thì sao?

Tim Quan Tinh Hòa đập thình thịch, " Mình sẽ suy nghĩ lại."

Khi cô về đến nhà, bầu trời đã được bao phủ bởi một vầng trăng khuyết.

Tiếng ve kêu trong đêm hè, nhưng nhịp tim dữ dội của Quan Tinh Hòa vẫn chưa lắng xuống.

Anh, có khi nào cũng thích mình không? Anh đối với mình tốt như vậy.

Cô mở cặp sách, lấy ra những vở ghi chép mà Thời Tuế trả lại, thấy chiếc bùa hộ mệnh nằm yên lặng trong ngăn.

Đó là do anh trai cô tặng.

Ý tưởng có phần hoang đường vừa rồi lại một lần nữa dấy lên.

Quan Tinh Hòa cầm cuốn sổ lên, nhẹ nhàng mở cửa phòng của Hạ Chước.

Phòng của chàng thiếu niên rất sạch sẽ, sau khi anh, dì Vương vẫn thường xuyên dọn dẹp.

Trên chiếc bàn sạch sẽ chỉ có một ống đựng bút và một chồng sách.

Quan Tinh Hòa mở ngăn kéo ra, trong đó có rất nhiều thứ, nhưng đều được sắp xếp rất ngăn nắp.

Cô nhìn thấy một hộp trang sức, đầu ngón tay đột nhiên cứng đờ.

Đó là một thương hiệu rất quen thuộc, cô nhớ có người từng tặng cô một chiếc vòng tay ngôi sao của thương hiệu này.

Nhưng anh, làm sao lại có món đồ này chứ?

Chẳng lẽ anh muốn tặng cho ai đó, nhưng vẫn chưa tặng được?

Trong lòng dâng lên chua xót, không dám nhìn thêm nữa, nhét sách vào trong ngăn kéo, xoay người định rời đi.

Nhưng cuốn sách dày đến nỗi các ngăn kéo không thể đóng lại được.

Với một tiếng "bốp", những cuốn sách trong ngăn kéo rơi xuống rải rác.

Quan Tinh Hòa ngồi xổm xuống, càng nghĩ càng buồn.

Hẳn là, anh có cô gái mà anh thích rồi, có phải là bạn học cấp ba của anh không?

Sau khi anh tốt nghiệp kỳ thi tuyển sinh đại học, chiếc vòng này đã không được trao đi kịp thời.

Cô không biết tại sao, mắt càng ngày càng chua chát, mọi thứ trở nên mờ mịt.

Nước mắt tí tách rơi xuống, cuốn sổ bên cạnh đã loang lổ vết nước.

Quan Tinh Hòa đưa tay định lau, nhưng đầu ngón tay đột nhiên khựng lại.

Một cuốn sổ nháp nằm dưới chân bàn, bị gió thổi xào xạc.

Cô thấy có một trang đầy tên mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK