Mặt sông gợn sóng bỗng chấn động nhè nhẹ, một cái đầu nhô lên khỏi mặt nước, chậm rãi rẽ dòng nước tiến về phía bờ sông.
Gã thiếu niên kéo lê thân hình cứng ngắc lên bờ, tiến được đến thảm cỏ bên bờ sông thì lập tức thả mình nằm xuống.
Vừa mới đặt xuống thì đá và cỏ cây ở gần đó lập tức đóng băng một lớp, điều này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, ở trong lòng sông không có bất kỳ lớp băng nào nhưng vừa lên bờ thì đã xảy ra hiện tượng như vậy. Loại hàn khí này khiến người ta phải giật mình kinh hãi.
Qua một lúc, gã thiếu niên mới bật người ngồi dậy, hai chân xếp bằng, song thủ không ngừng lưu chuyển nhịp nhàng như một đôi tiểu ngư.
Linh hải của hắn lúc này đã lớn hơn cả nắm đấm của những vận động viên quyền anh, huyết quang lấp lánh lóa mắt, tinh khí cuồng bạo.
Ở trung tâm Huyết Hải, hắc khí cuồn cuộn như lang yên, bốc thẳng lên trời cao, không còn quanh quẩn bên dưới nữa, giống như đang có 1 ngọn núi lửa đang phun trào.
Thanh âm sóng huyết cuồn cuộn lớn vô cùng, dường như có tiếng sinh linh đồ thán truyền ra ngoài cơ thể, toàn thân hắn đều được 1 tầng quang mang huyết sắc bao phủ, như một vị Vô Thường lão gia đến từ Địa phủ.
Loại tình huống này của hắn giống như khi nén không khí vào trong một cái bình, một khi khống chế không tốt, bất cứ lúc nào khí nén cũng có thể phá vỡ cái bình, hoàn toàn hủy diệt căn cơ sinh mệnh của hắn.
- Phù!
Gã thiếu niên thở ra một hơi, đến hơi thở cũng xuất hiện chút huyết sắc linh khí, hiển nhiên là linh lực hỗn tạp.
- Tới lúc rồi!
Cảm nhận sự đầy tràn ngắc ngứ khiến cho cơ thể hơi đau nhức, hắn nhe răng nhếch miệng cười. Linh khí từ quả trứng Khổng tước tản mạn ở trong Huyết Hải ở vào trạng thái giằng co với âm minh hàn khí ngay lập tức bùng lên tranh đấu.
"Rầm rầm!"
Linh lực như tức nước vỡ bờ, gào thét đổ vào tứ chi bách hải, khiến kinh mạch trướng đau, nhức nhối khắp mọi chỗ, rõ ràng đã vượt quá cực hạn chịu đựng trong cơ thể.
Linh lực toán loạn với cường độ quá lớn, hơn nữa lại không hề thuần khiết, có một lượng lớn ngũ sắc linh khí từ quả trứng cùng với âm minh hàn khí từ nước sông đang không ngừng đối địch, nếu như không nhanh chóng ngưng tụ thành những dòng Linh Hà, cơ thể sẽ nhanh chóng vỡ nát.
Nguyên Sơn cổ kinh được vận chuyển, liên tục khống chế phạm vi ảnh hưởng tàn phá của hai luồng linh khí cuồng bạo kia, lợi dụng quá trình tranh đấu của chúng liên tục tinh lọc linh khí, luyện hóa rồi ngưng tụ.
“Thiên địa sơ khai vốn bắt đầu từ vô cực, vạn vật chưa thành hình, tất cả đều hỗn độn, chỉ có hình thành các quy tắc, mới có thể thành thế giới. Hình thái ban đầu của thế giới, chính là những dòng linh khí lưu chuyển không ngừng khai mở hỗn độn...”
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong chớp mắt đã được ba ngày.
Khí thế trên người gã thiếu niên đã thay đổi hẳn. Tuy bề ngoài của hắn trông thật thảm hại, y phục, máu huyết, hắc thủy, đủ thứ dính trên cơ thể, thế nhưng vẫn không ngăn được cảm giác uy nghiêm như tử thần giờ phút này.
Nếu như ai có thể nhìn xuyên vào bên trong cơ thể hắn sẽ thấy, ở dưới rốn có một đại dương máu lớn hơn nắm đấm vô cùng tĩnh lặng, không chút gợn sóng nào. Từ đại dương xuất hiện những dòng chảy màu đen chứa đầy hắc khí như Minh Hà, chỉ có điều không phải sông đổ ra biển như thường lệ mà nước biển lại chảy ngược, theo dòng đại hà tiến vào tứ chi bách hải.
- Linh Hà bí cảnh...
Thành công ngưng tụ Trật tự Linh Hà, dẫn linh khí vào cơ thể, từ đó mới có thể sử dụng linh lực. Chỉ có dùng linh lực mới có thể thôi động các loại thuật pháp, công kích, phòng ngự, thậm chí giết người ngoài ngàn dặm.
Đã tiến vào Linh Hà bí cảnh, thế nhưng gã thiếu niên vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi, hắn vẫn tiếp tục ngưng thần, có điều không phải muốn đột phá mà để tìm hiểu tinh hoa trong âm minh hàn khí.
Lần này ngâm mình dưới hàn hà thực sự đã lãng phí quả trứng kia, đúng là đại tài tiểu dụng, thế nhưng cũng không phải là không thu được lợi ích gì.
Trong quá trình bị hành hạ hắn đã cảm nhận được một tia minh hàn chi khí, nếu có thể cảm ngộ và cài cắm vào trong linh thuật thì sức mạnh sẽ tăng tiến rất nhiều.
Cứ như vậy hắn lại tốn thêm thời gian, rất nhiều, không phải tính bằng giờ mà tính bằng ngày.
Hai ngày trôi qua vẫn không có tiến triển, nhưng hắn không hề nóng vội, bởi hắn biết chắc chắn bản thân sẽ không rơi vào thế bị lỗ. Cho dù không thu được gì thì cũng coi như là quãng thời gian giảm xóc, hắn vừa mới ngưng tụ Trật tự Linh Hà, cần vững chắc cảnh giới. Lực lượng trong cơ thể cũng nhờ vậy mà chậm rãi trở nên mạnh mẽ.
Đến ngày thứ ba, một chút hàn khí bắt đầu từ hàn hà tiến gần đến vị trí bờ sông mà gã thiếu niên đang tọa, thời gian càng trôi mật độ hàn khí càng dày hơn.
Vô cùng khí tức băng hàn tràn ngập quanh thân, đến ngày thứ năm bên cạnh bờ sông đã xuất hiện một bức băng điều hình người vô cùng sống động.
Bên trong băng điêu cơ thể đã tê liệt, duy chỉ còn lại linh hồn là có thể cảm thụ lạnh lẻo thấu xương, thân thể dần dần chết lặng, tựa như có lẽ đã không cảm giác, không thấy được, cũng không cảm giác được chung quanh bất luận cái gì.
Mới đầu không quá khó chịu, vì hàn khí này không thể so nổi với dưới lòng hàn hà, thế nhưng hắn cảm giác được nếu cảm giác này cứ tiếp tục như vậy e rằng linh hồn mình đều phải bị đông lại.
Cảm giác này thật đặc biệt, rét lạnh đến tận tâm hồn, nhiệt độ không hề giảm nhưng linh hồn càng lúc càng run rầy, dần dần có xu hướng đông cứng,
Vì sao lại như vậy?
“Khoan, hàn khí, có linh thì mới có khí! Bản chất nó cũng là một dạng trật tự!”
Gã thiếu niên tập trung vào từng luồng khí lạnh, cảm nhận khoảng cách giữa chúng, mặc dù chỉ là rất nhỏ ba động thôi, nhưng rõ ràng giữa chúng vẫn có vi diệu phản ứng.
Từng luồng từng tia khí lạnh ngang dọc ngược xuôi tại bên trong thế giới băng tinh, như đang diễn lại một linh văn tối rườm rà thần bí của thiên địa.
Sau đó, bắt đầu từ từ quấn quanh thân thể của gã thiếu niên, dần dần theo lỗ chân lông tiến vào bên trong các dòng Linh Hà màu đen.
Mỗi một tia một luồng khí lạnh, như tràn ngập bên trong các Minh Hà, không chỗ nào không có mặt, mỗi một sợi khí lạnh đều lạnh nhập cốt tủy, hơn nữa cũng như như du ngư đang hoạt động trong từng đợt sóng Minh Hà.
Hàn khí là sống, nó giống như là loại sinh mệnh đặc biệt, nó sống sót tại mảnh thiên địa này, dựa vào mảnh thiên địa này mà sống. Cụ thể hơn, dựa vào u minh hàn hà mà tồn tại.
Đúng như vậy, hàn khí không phải là hàn khí đơn thuần, nó bị âm minh dẫn dắt, bị hắc ám dẫn dắt!
Sự lạnh lẽo không phải đến từ hàn băng, mà đến từ cõi u minh, đến từ sự sợ hãi tuyệt vọng trong chính nơi sâu thẳm của mỗi con người. Sự lạnh lẽo đến từ tâm hồn còn đáng sợ hơn sự lạnh lẽo đến từ ngoại cảnh rất nhiều.
Tuyệt vọng hàn ý! Trọng điểm không nằm ở một chữ ‘Hàn’, mà nằm ở hai chữ ‘Tuyệt vọng’!
Tổng cộng tròn sáu ngày trôi qua, sang sáng ngày thứ bảy, bên trong băng điêu gã thiếu niên đột nhiên mở mắt, khối băng cũng bắt đầu xuất hiện từng vết rạn nứt, rồi nhanh chóng lan rộng, cuối cùng thì chia bốn chia năm, tòa bộ rơi xuống thảm cỏ.
Hai con ngươi băng lãnh như trời đông giá rét mở ra, cả người lộ ra một cỗ lãnh khí khiến con người ta tuyệt vọng.
Chậm rãi đứng dậy, khí tức lạnh lẽo như Quỷ Vô Thường, khóe miệng nhếch lên đầy tà mị, quả thực không khác gì một vị bất khốc tử thần, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến con người ta rơi vào tuyệt vọng.
- Đến lúc tiếp tục lên đường rồi!
⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰
Bằng hữu thiên hạ đọc thấy truyện viết ổn thì xin hãy ủng hộ bản tác bằng cách tặng nguyệt phiếu và vote 9, 10*, huynh đệ nào có điều kiện thì vứt hỏa linh châu các thứ. Vị nào có ý kiến bức xúc có thể cmt chém gió bên dưới cho vui, bản tác xin chân thành cảm ơn!:D