Diệp Cảnh luôn dạy Diệp Phong phải đúng giờ rời giường, rửa mặt chải đầu, ăn bữa sáng. Trong mắt Diệp Cảnh, quy luật trật tự cuộc sống có thể giúp ích rất nhiều cho thân thể Tiểu Phong, nếu chót ngủ nướng cũng không thể kéo dài quá lâu. Vừa tỉnh dậy đã có cảm giác mặt trời trôi dần về phía tây như ngày hôm nay thực sự rất hiếm gặp, ngoại trừ lúc bị bệnh ra, ngày thường chẳng bao giờ được như thế.
Bé thỏ mơ màng khôi phục ý thức, lông mi đen nhánh khẽ rung động, cậu chun chun cái mũi nhỏ, thân thể mềm nhũn nằm sấp trên giường, cánh tay nhỏ nhắn thò ra khỏi chăn, lần mò sang bên cạnh tìm kiếm gì đó. Ngay lập tức, hai bên má đụng tới chiếc gối ôm mềm mại, cậu xoay người kéo nó lại gần, ôm chặt vào trong ngực.
Vì ngửi được hương vị quen thuộc, bé thỏ Tiểu Phong nhất thời thỏa mãn cọ này cọ này, cọ tới cọ lui….., rồi mơ mơ màng màng mở mắt. Đôi mắt đen lúng liếng vì vừa mới tỉnh ngủ nên trông như bị một lớp sương mù mỏng manh bao phủ.
“Anh hai??” Bé thỏ chớp chớp mắt, nhìn bốn phía xung quanh một chút nhưng chẳng tìm thấy mục tiêu đâu, đáy lòng không hiểu vì sao tự nhiên dâng lên nỗi thất vọng nho nhỏ, đám tóc xoăn ngốc manh trên đầu rũ xuống.
Anh hai…….chắc đã tới công ty rồi ha! Bé thỏ quay đầu nhìn về chiếc đồng hồ làm bằng thạch anh đặt trên tủ đầu giường, kim giờ đang nhích dần về con số một, á, sắp một giờ chiều rồi.
Diệp Phong duỗi người vươn vai, đang định trở mình rời giường thì ai ngờ, mới vừa dùng chút lực, thân thể chợt giống như bị cái gì nghiền qua, nhức mỏi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Cậu dùng đầu ngón chân cũng biết đây chắc chắn là di chứng từ sự kiện tối hôm qua. Nhớ đến chuyện vận động kịch liệt trên giường ấy, thân thể bé thỏ chợt cứng ngắc, cảm giác sâu sắc được rằng tiểu huyệt phía sau kia còn ẩn ẩn chút đau nhức.
Mặt Diệp Phong nóng bừng, xấu hổ quá đi! Cậu cố gắng dời lực chú ý sang vấn đề khác.
Lại nói, nhìn dáng vẻ vô cùng vô cùng thỏa mãn của anh hai mà xem, quả nhiên là đã sớm dự mưu từ trước!!! Bé thỏ căm giận thầm nghĩ.
Cơ mà cũng lạ thật, rõ ràng bọn họ là anh em, rõ ràng tình cảm của bọn họ đã hoàn toàn vượt khỏi cái gọi là luân thường đạo lý, từ anh em biến thành vợ chồng, vòng vo một đường cuối cùng lại nhiều thêm một tầng thân thiết. Nhưng tận sâu trong tim, Diệp Phong vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác mọi thứ vốn không nên như thế.
= 口 = Tiết tháo ở đâu? Cực hạn nằm ở đâu? Bé thỏ nhỏ cuộn tròn trong chăn mà im lặng nghĩ sự đời, vì nhân sinh quan bị sụp đổ triệt để của mình mà bi ai một trận.
Cộc Cộc. Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ hai phát, có thể nghe ra đây chỉ là tiếng đập cửa dò hỏi.
Bé thỏ tò mò chui đầu ra khỏi chăn, cậu biết nếu người tới là anh hai thì chắc chắn không cần phải gõ cửa, nhưng nếu là Phúc quản gia thì sau tiếng gõ cửa sẽ luôn kèm theo câu hỏi nào đó chứ?!
Là ai nhỉ?
Diệp Phong ngẫm nghĩ, sau đó vẫn lên tiếng đáp lại: “Mời vào”.
Cậu đặt gối dựa sang bên cạnh, khôi phục tư thế ngủ tiêu chuẩn. Dù sao thì cũng không phải là đang đứng trước mặt người thân quen, cậu vẫn nên chú ý duy trì tư thái của nhị thiếu gia nhà họ Diệp, không khí thế được như anh hai nhưng ít ra sẽ không quá mức tùy ý……. Bé thỏ thầm nghĩ như thế.
Cánh cửa rắc một tiếng, từ từ mở ra.
Bóng dáng quen thuộc chậm rãi tiến vào, đập vào mắt cậu là một người phụ nữ có bề ngoài xinh đẹp, sắc sảo, đôi mắt sáng ngời tràn ngập ý cười nhìn cậu. Diệp Phong nhất thời rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
“Mẹ……?” Cậu há hốc mồm, có chút khó tin, nhưng ngay sau đó là sự vui sướng như cơn gió lốc quét qua não, “Mẹ! Con muốn hỏi…..lúc đó…….”
Diệp Phong không chút nghĩ ngợi ngồi bật dậy, nhưng ngay giây tiếp theo đã phải nằm bẹp xuống giường. Bé thỏ đáng thương, không còn nhớ cái thắt lưng mềm nhũn của mình sao!
“A~” Đau eo quá đi…….. Cậu theo bản năng xoa xoa phần thắt lưng đau nhức, nhưng chợt nhận ra Lưu Tố Nguyệt vẫn còn đang đứng đây nên lại ngượng ngùng thu tay.
Lưu Tố Nguyệt nhíu mày, trong đáy mắt hiện lên ý cười chòng ghẹo.
“Có vẻ tối qua con ngủ rất tốt ha~” Diệp phu nhân không e dè nói trắng ra luôn, “Tiếng động thật lớn, mấy người giúp việc sau khi dọn dẹp phòng khách chắc cũng biết đã xảy ra chuyện gì rồi.” ╮╭
Bé thỏ nhỏ yên lặng kéo chăn lên, ý đồ muốn che đi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình. Lưu Tố Nguyệt không chút khách khí bật cười: “Có gì phải ngượng chứ, làm cũng đã làm rồi mà”.
Diệp Phong chớp mắt khinh bỉ, phản ứng của Lưu Tố Nguyệt thật sự có bình thường không đấy? Cho dù là một người xa lạ, nếu biết hai anh em ruột lại có quan hệ không minh bạch như thế, thì chắc chắn cũng sẽ không phản ứng như thế này, huống chi bà còn là mẹ đẻ của cậu, là nữ chủ nhân của Diệp gia!
“Lại nói, sao mẹ còn có thể……” Bé thỏ ý đồ muốn lảng sang chuyện khác, hơn nữa đây cũng là vấn đề mà cậu muốn biết nhất. Cậu rõ ràng đã trơ mắt nhìn Lưu Tố Nguyệt làm thủ tục kiểm tra rồi lên máy bay cơ mà, sao hiện giờ lại……
“Vì xảy ra một chuyện nhỏ bất ngờ nên ta cũng không lên máy bay.” Lưu Tố Nguyệt thần bí chớp mắt, “Sau khi ra khỏi cabin, ta đang đi tìm WC thì chợt nghe nói máy bay bị nổ! Lúc ấy ta thật sự chỉ nghĩ được một câu…….sinh tử tại thiên”.
Lưu Tố Nguyệt thản nhiên mỉm cười, ngữ điệu lạnh nhạt, giống như chẳng hề có tý vui vẻ gì khi bản thân thoát chết. Có lẽ trong mắt bà, cuối cùng thì sinh tử vẫn là chuyện tất yếu, không đáng phải vui mừng.
Diệp Phong thầm gật đầu đồng ý, thật sự là sinh tử tại thiên, nếu ngày đó cậu ngoan ngoãn lên chiếc máy bay đó, thì hiện tại đã sớm chết rồi, giống như kiếp thứ nhất bị người ta phang một nhát vào gáy mà chết, giống như kiếp thứ hai bị tai nạn ngoài ý muốn mà ra đi…….
Gió mưa là chuyện của trời, họa phúc của con người cũng chỉ là chuyện sớm tối.
Tựa như cảm thấy bản thân vừa khơi mào ra câu nói không tốt lắm, lúc sau, Lưu Tố Nguyệt liền cố ý cùng Diệp Phong hàn huyên rất nhiều chuyện khác nhau. Những sự việc liên quan tới mấy năm gần đây, cũng có chuyện về má Diệp, bà thậm chí còn kể một ít thâm cung bí sử nhà họ Lưu, khiến bé thỏ nhỏ học được rất nhiều điều. Nhưng nhiều nhất vẫn là những thứ xoay xung quanh nét đẹp tự nhiên, văn hóa, con người ở những quốc gia mà Lưu Tố Nguyệt tới thăm.
“Đảo Réunion thực sự là một nơi rất được, con có thể tới đó vào dịp nghỉ hè hoặc Giáng Sinh!” (đảo Réunion là một hòn đảo nằm trên vùng biển Ấn Độ Dương)
“Người trên đảo đó rất thích mở tiệc ngoài trời, họ thường nướng thịt hoặc hải sản trên bếp than ở bờ biển……”
Lông mi Lưu Tố Nguyệt cong cong ngập tràn ý cười, cùng gương mặt Diệp Phong như được đúc ra từ một khuôn. Diệp Phong chợt nhận ra, hóa ra bản thân có thể tán gẫu vô cùng hòa hợp với mẹ đến thế. Nhìn từ xa, Lưu Tố Nguyệt có vẻ rất khó tiếp cận. Nhưng ngược lại, người phụ này vì đã đi rất nhiều nơi trong thời gian dài, nên có sự hiểu biết vô cùng sâu rộng, hơn nữa bà còn có thể nói cặn kẽ rõ ràng đặc điểm ở từng vùng đất mình từng đi qua.
Mà với một người thích chụp ảnh như Diệp Phong, cậu tất nhiên cảm thấy phi thường hứng thú. Trách không được lời Lưu Tố Nguyệt đã nói, hiện tại bọn họ có vẻ thích hợp làm bạn bè hơn. Diệp Phong cũng biết, bản thân cậu lúc này cũng chỉ có thể coi Lưu Tố Nguyệt là bạn bè ngang hàng, không có cách nào đưa bà lên vị rí “người mẹ” cao ngất kia.
Bất tri bất giác một giờ đã trôi qua, Lưu Tố Nguyệt giúp bé thỏ thả gối xuống, để cậu nằm thoải mái hơn, đương nhiên, lúc thay cậu ghém chăn, bà “rất không cẩn thận” mà nhìn thấy chuỗi hôn ngân cực kỳ rõ ràng trên cổ cậu, mỉm cười mờ ám.
Bé thỏ bị hãm hại, đáy lòng không ngừng kêu rên: QAQ Nè nè, mấy người đủ rồi đó!
“Hình như ta vừa mới…….nghe thấy bụng con kêu đó.” Khóe môi Lưu Tố Nguyệt cong lên, khiến tâm tư bé thỏ nhộn nhạo không nói được gì.
Cậu quả thật có chút đói bụng, nhưng thân thể lại dặt dẹo tới mức không đứng được lên…..
“Để ta gọi Phúc quản gia tới…..” Lưu Tố Nguyệt buồn cười lắc đầu, sau đó thầm thì một câu: “Nhưng xem ra chẳng cần nữa rồi……”
“Cái gì?”
“Không có gì.” Lưu Tố Nguyệt nhún vai rời khỏi phòng, dọc theo chỗ rẽ trên hành lang, không hề bất ngờ gặp ngay Diệp Cảnh đang bưng một chén canh ngân nhĩ tỏa nhiệt đi tới.
Hiển nhiên là thế, vì chăm sóc cho em trai mới tỉnh dậy không lâu, vị anh trai tốt có đủ nhị thập tứ hiếu ngay cả công ty cũng không thèm đi.
“Tới rất đúng lúc, em trai bảo bối của cậu đã tỉnh rồi, đang chờ được cho ăn đấy!”
Diệp Cảnh nhíu mày khó chịu, anh luôn không thích người khác tùy tiện vào phòng mình, huống chi hiện tại Tiểu Phong còn nằm bên trong. Trong mắt vị anh trai có dục vọng độc chiếm càng ngày càng mạnh này, Lưu Tố Nguyệt vừa chạm phải hai điều cấm kỵ tuyệt đối của anh.
“Hiện tại bà đã không còn là Diệp phu nhân.” Diệp Cảnh lạnh lùng nói. Một tuần trước, Lưu Tố Nguyệt cùng cha Diệp đã hoàn tất thủ tục ly hôn trong hòa bình. Nói cách khác, dù chỉ là trên danh nghĩa thì người phụ nữ này đã không còn là mẹ kế của anh nữa.
Thật ra Diệp Cảnh càng muốn biểu đạt ý ngầm là, bà đã không còn là người Diệp gia, tới biệt thự nhà họ Diệp làm loạn cái quái gì, quấy rầy thế giới hai người của anh cùng Diệp Phong!!!
“Nhưng tôi vẫn còn là mẹ đẻ của Diệp Phong, cho nên……hay là cậu muốn gọi tôi một tiếng mẹ vợ hơn, đúng không nhỉ?” Dường như đã đoán được suy nghĩ của Diệp Cảnh, Lưu Tố Nguyệt nhướn mày, nở nụ cười rất không có hảo ý.
“……….” Diệp Cảnh rất muốn thả ra cái mặt buồn bực như bánh bao ngâm nước, nhưng thân phận cùng tự tôn không cho phép anh làm ra vẻ mặt ngây thơ như thế.
Cơ mà những lời Lưu Tố Nguyệt nói…….thật con mẹ nó chính xác!
Thật vất vả mới đuổi được bà mẹ kế đi, à mà không là mẹ vợ! Trong khi giãy chết, bà mẹ vợ này đã gần như chiếm được cảm tình từ Tiểu Phong! Chuyện này rất chi là…….. Diệp Cảnh rầu rĩ thở hắt ra, nhìn theo dáng người thướt tha của Lưu Tố Nguyệt khi bước xuống cầu thang.
Thật ra anh cảm thấy rằng, sau khi Lưu Tố Nguyệt ly hôn, tính tình của bà ngược lại càng thêm thú vị, thoải mái, ít nhất cũng không còn cảm giác cứng nhắc như trước. Có lẽ…..bà cũng đang chào đón một cuộc sống mới chăng.
...
Nhân viên công ty bày tỏ, gần đây bọn họ thật sự vô cùng yêu thích nhị thiếu gia, ngay cả bác gái lao công lau cửa sổ thủy tinh cũng mỗi ngày mỏi mắt ngóng trông thân ảnh của nhị thiếu gia.
Cái gì? Không có chức vụ cũng không sao, tới mà không làm gì cũng không sao, chỉ cần nhị thiếu gia có thể đến, cả ngày ngồi một chỗ uống trà đọc báo ăn này nọ cũng được tất!
Chỉ cần tâm tình của Diệp tổng tốt là được!
Chỉ cần tâm tình của Diệp BOSS tốt, bọn họ có thể thoái mái chat QQ, trộm mang đồ ăn tới nhai, nói chuyện phiếm, cắn hạt dưa, miễn là không quá đáng quá thì cái gì cũng được phép âm thầm làm. Dù cho không cẩn thận bị đại boss nhìn thấy, nhiều lắm cũng chỉ bị nói hai ba câu, mà không phải giống như một tháng trước, nghiêm trọng tới mức trực tiếp xa thải.
Nhớ tới một tháng đen tối kia, mấy trăm người từ trên xuống dưới công ty đều nhịn không được vì chính lịch trình của mình mà chua xót, khóc lóc lải nhải một phen.
Đi làm muộn một giây, khấu trừ lương; đi WC quá ba lần, bị mắng; quản lí các ngành làm ăn không đúng tiến độ, trực tiếp bị hạ ba cấp……. Ngay cả bác gái lao công cũng không được tha, vì bà không cẩn thận làm xê dịch bồn hoa, lại trùng hợp bị giám đốc nhìn thấy, khiến bà bị dọa thiếu chút nữa lăn đùng ra ngất.
Nguyên nhân chính là do vào đợt nghỉ hè năm ngoái, em trai bảo bối của giám đốc tới công ty “đúng lệ kiểm tra”, đã chạy tới chạy lui quanh bồn cây, tự tay sắp xếp thứ tự chậu cảnh, từ đó về sau nơi này thành cấm địa, không được di dời dù chỉ một khắc.
Cho nên bác gái rất đáng thương, trong một tháng mà nhị thiếu gia chưa tỉnh, Diệp Cảnh lúc nào cũng nhớ mãi không quên, lượn tới lượn lui ở khu chậu cảnh này, tiện thể rải mìn, hại bác gái……suýt chút nữa ăn đủ.
“Nhị thiếu gia hôm nay cũng tới à, giám đốc đang họp, cậu cứ vào phòng giám đốc ngồi chờ một lát nhé.” Nhân viên lễ tân có ánh mắt nhạy bén như rada, vừa mới nhìn thấy bóng dáng Diệp Phong ở cửa ra vào đã lập tức dạt dào nhiệt tình chạy tới tiếp đón. Nhìn nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt sung sướng nở hoa kia đi, người không biết còn tưởng cô đang đứng cạnh bạn trai nhà mình ấy!
Diệp Phong mỉm cười chào lại, sau đó nhanh chóng vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, thầm nghĩ: anh hai quản lý công ty tốt thật đó, thái độ của nhân viên lễ tân tốt đến thế cơ mà ~0~
Mà sau khi cô nàng nhân viên tiếp tân chào cậu xong, vừa quay đầu lại đã đánh điện thông báo cho toàn công ty, nhất thời, cả công ty từ trên xuống dưới đều đồng lòng hoan hô, khắp chốn vui mừng!
Nhị thiếu gia trở về rồi, vạn tuế!
Diệp Phong ngồi dựa lưng vào ghế sô pha trong phòng làm việc của anh hai, lật xem tạp chí. Đấy là thứ mà anh hai cố ý để cho cậu giết thời gian, loại nào cũng có, nghiêm chỉnh nằm trên giá sách, ngay cạnh ngăn đặt tư liệu của Diệp Cảnh.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có một bàn tay to lớn ấm áp xoa xoa đầu cậu, thuần thục mà cực có kỹ xảo vuốt ve, khiến Diệp Phong vô cùng thoải mái, cọ cọ tóc vào lòng bàn tay đó, rướn cao cổ lên.
“Anh hai!”
Diệp Cảnh ngồi ngay cạnh, ôm bé thỏ dựa vào lồng ngực mình, cằm đựt trên cái đầu nhỏ xù tóc của cậu, dịu dàng nói: “Không phải em đã nói hôm nay không đến sao, giờ lại rảnh rỗi thế này?”
“Thầy giáo có việc bận đột xuất, thông báo nghỉ học, lần sau sẽ học bù”.
“Vậy chờ một lát nhé, chút nữa ăn cơm cùng anh hai ha?”
Diệp Phong gật đầu: “Em đã gọi cho bác Phúc rồi, bác ấy nói sẽ đưa cơm tới ngay”.
Diệp Cảnh nhẹ nhàng bật cười: “Có Tiểu Phong nên gần đây anh hai mới có lộc ăn, bằng không ngày nào cũng chỉ được ăn cơm hộp”.
Bé thỏ trợn mắt khinh thường, trước kia cậu còn cảm thấy anh hai rất đáng thương, nhưng thật ra anh hai rõ ràng là đang nói dối, cái gì mà cơm hộp chứ! Công ty nhà bọn họ có canteen cho nhân viên còn gì, trình độ nấu nướng tuy kém khách sạn năm sao nhưng tuyệt đối hơn rất nhiều lần công ty nhỏ bình thường!
Diệp Cảnh ôm chặt Tiểu Phong trong lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cậu. Diệp Phong cũng tự nhiên ngẩng đầu, nghênh đón nụ hôn kia, hai anh em bọn họ hôn qua hôn lại, hôn đến khi không hít thở nổi mới thôi……
Cạch. Cửa bị mở ra, nhưng rất nhanh đã đóng lại! Diệp Phong hoảng hốt quay ngoắt sang, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một bóng người vội vàng rời đi.
“Anh hai, anh lại không khóa cửa nữa rồi? QAQ”.
“Nhất thời quên.” Diệp Cảnh vỗ về, trấn an bé thỏ nhỏ, “Không sao đâu!”
Có thể không cần gõ cửa mà tiến thẳng vào văn phòng của anh cũng chỉ có mấy người kia, đều là những người tin tưởng được.
Cùng lúc đó, người vừa vội vàng rời khỏi văn phòng chính là Vương trợ lý thì đang câm lặng, phát ngốc với cái bàn đối diện. Tuyết Lị đi qua thấy vậy, khó hiểu hỏi. (Tuyết Lị: Hoa lài trắng như tuyết, “Lị” là hoa nhài)
“Tiểu Vương, cậu sao thế, đưa văn kiện xong liền ngu người luôn rồi à?” Tuyết Lị lắc lắc đầu, “Không đúng, thấy mọi người nói em trai Diệp tổng tới mà, đúng không nhỉ? Dù xảy ra chuyện lớn thế nào đi nữa thì cũng không bị sét đánh đâu”.
Vương trợ lý trợn trừng mắt nhìn cô một lúc, rồi ngắc ngứ nói: “Tôi cảm thấy tôi chắc chắn sẽ bị diệt khẩu!”
“Vì sao?”
“Tôi vừa nhìn thấy thứ không nên nhìn, vừa biết được chuyện không nên biết!” Tiểu Vương vẻ mặt bi phẫn bịt kín mặt.
“Hở?” Hai mắt Tuyết Lị sáng ngời, nhìn gian khó tả, “Nói mau nói mau, cậu thấy Diệp tổng cùng em trai anh ấy hôn môi hay làm tình?”
Tiểu Vương: “………”
Cho nên mới nói, thế giới này chưa bao giờ thiếu JQ, chỉ là thiếu một đôi mắt có khả năng phát hiện JQ mà thôi. Mãi mãi đừng bao giờ coi thường năng lực liên tưởng của nhóm hủ nữ, bởi vì những chuyện mà hủ nữ đoán thường đã xảy ra trong bí mật, hoặc là sắp trở thành sự thật. ╮╭ (JQ: gian tình)