Tiếu Bạch quen biết Mạnh Dục hoàn toàn là chuyện bất ngờ khó tin, giữa cảnh mông lung mờ mịt, dường như lại mang theo vài phần ý vị của điềm báo trước. Diệp Cảnh phát hiện ra tài năng của Tiếu Bạch, sáng lập nên công ty Internet nổi tiếng, Diệp Phong bất ngờ gặp Việt Hàn Du, cho Diệp Cảnh cơ hội quen biết Mạnh Dục. Tiếu Bạch và Mạnh Dục lại thông qua bên trung gian là Diệp Cảnh, cấu kết với nhau.
Mạnh Dục nhìn trúng khả năng thiên phú về máy tính của Tiếu Bạch, vốn định cùng người này thiết lập mối quan hệ, sau đó dùng hết sức bóc lột nhân tài.
Ai ngờ, trong quá trình ở chung, Mạnh Dục lại phát hiện ra cái tên cực phẩm Tiếu Bạch này hóa ra mang hai bản chất hoàn toàn trái ngược.
“Nghe nói Tiếu tiên sinh rất giỏi về máy tính, Mạnh mỗ sớm đã nghe danh.” Mạnh Dục mỉm cười, nụ cười khéo léo bách phát bách trúng. Là một tinh anh thành thục, hắn vô cùng tin tưởng vào mị lực của bản thân. Nhưng thật hiển nhiên, khi một nam tinh anh am hiểu ngoại giao trong xã hội đụng độ một tên trạch nam chỉ biết về kỹ thuật, não của họ không thể bắt sóng, lối suy nghĩ hoàn toàn không cùng tần số.
Tiếu Bạch rất hiếm khi tham gia loại tiệc đứng như thế này, dù sao thì bản thân cậu cũng không phải người nổi tiếng, chẳng cần thiết phải xã giao mệt mỏi làm gì. Phía trên đã có đại BOSS chống trời, phía dưới đã có đám đàn em sai bảo, quả nhiên nhân sinh đắc ý, cuộc sống hàng ngày thoải mái đến không còn gì thoải mái hơn. Nhưng cố tình có người nào đó nhìn không vừa mắt, ngăn cản sự nghiệp ăn uống vui vẻ của mỗ trạch, sau đó xách cậu ra ngoài.
Tiếu Bạch tỏ vẻ cực không vui, rất chi là không vui! Trời đất bao la, không có chuyện gì lớn hơn chuyện ông đây phải ăn! Ngoại trừ máy tính, đồ ăn chính là sinh mệnh thứ hai của mỗ trạch, đôi mắt cậu trợn tròn, lườm cái tên áo mũ chỉnh tề nào đó.
Cái miệng vừa động, cậu cong môi nói: “Bàn chuyện làm ăn, tìm đại BOSS, tôi mặc kệ”.
“……….” Mạnh Dục cảm thấy tươi cười trên mặt chợt biến cứng ngắc, sao không có ai nói cho hắn biết, cái đồ hai nhân cách tuyệt không thông minh, tuyệt không lõi đời này lại trà trộn được vào bữa tiệc vậy, mệt hắn còn cảm thấy may mắn, mấy lần trước “mượn” người từ Diệp Cảnh nhưng người ta không đến, lần này tưởng đâu sẽ thỏa lòng vừa ý khi gặp được chính chủ chứ.
Ai ngờ chính chủ so với đại BOSS mặt thối còn quá hơn, thích đem thói quen thường ngày ra dọa người. Nhưng Mạnh Dục là ai, hắn đã từng gặp phải vô số tình huống khó nhằn, làm qua biết bao nhiêu việc để kiếm tiền, nhưng tâm niệm chưa bao giờ buông tha suy nghĩ tự gây dựng sự nghiệp trong đầu. Gặp phải tường cứng, Mạnh Dục tỏ vẻ càng khó càng phải lên.
Hai tên trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, xào xáo một đoạn gà đồng qua qua lại lại trong đúng nửa giờ đồng hồ, Mạnh Dục rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, cái trán đã ẩn ẩn gân xanh nổi rõ mạch đập.
“Tôi hiểu!” Sắc mặt Mạnh Dục đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, hắn gật gật đầu, cầm chén rượu rời đi.
Tiếu Bạch chớp mắt khó hiểu, chỉ cảm thấy cái gã không ngừng quấy nhiễu sự nghiệp ăn uống của cậu cuối cùng cũng bỏ đi, vì thế ăn càng thêm thỏa thích.
Ai ngờ, chờ đến khi cậu ăn uống no đủ, ra cửa về nhà, mới đi đến bến tàu điện ngầm, đầu đột nhiên chao đảo tối sầm, cậu bị người ta vác đi.
Mạnh Dục cực vừa lòng, để đối phó với loại hai nhân cách cực phẩm như thế này, hắn chẳng việc gì phải lôi thôi dài dòng, hành động là nhanh nhất!
Đợi cho đến khi Tiếu Bạch hoàn hồn, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là nổi bão trước hoàn cảnh lạ lẫm, càng không phải là sợ hãi. Vì Mạnh Dục đưa ra quyết định lôi người về nhà trong tức thời nên cũng không chuẩn bị phòng ngủ cho khách hay gì khác, đành phải để Tiếu Bạch nằm ở phòng khách.
Vừa tỉnh lại, Tiếu Bạch cảm thấy có chút nhức đầu, nhoáng một cái, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là chiếc đồng hồ bằng thạch anh treo trên tường phòng khách, cậu nhất thời hét ầm lên!
“Hồn Đạm OL của tuiiiiiiii!!!!!!!”
Mạnh Dục bất chợt nghe thấy thanh âm giết heo, vội vàng mở cửa thư phòng, liền thấy một bóng đen chạy loạn xà quần trong nhà hắn, nhìn kỹ phát nữa, hóa ra là Tiếu Bạch, kẻ bị hắn ép buộc lôi về không lâu trước đó!
“Á á á ~ cho tôi máy tính!!!”
Vút_____ bóng người màu đen tinh mắt lủi nhanh vào thư phòng của Mạnh Dục, lanh lẹ khuấy đảo cái máy tính duy nhất bên trong, tốc độ đánh máy của bàn tay kia quả nhiên…….. Không hổ là nhân tài mà Diệp Cảnh nhìn trúng, cơ mà khi hắn nhìn kỹ thứ đang hiện trên màn hình……..
Đệt! Hóa ra cậu ta lợi dụng lỗ hổng của mạng lúc bị nghẽn do quá nhiều người chơi mà đánh quái!!!
Vỡi, quá tốc độ rồi đấy, dùng một phút đồng hồ để đánh chết đại BOSS mạnh nhất game!?
Hai mắt Mạnh Dục lóe lục quang, nhìn như một con sói bị bỏ đói cả chục ngày, được lắm, xem ra hắn đã vớt được bảo bối rồi!
…………………
Nếu muốn trộm người của Diệp Cảnh, dĩ nhiên phải ra điều kiện hậu đãi để giữ thằng nhóc trạch nam kia rồi, hắn vừa nghĩ vừa lôi di động ra bấm!
Thừa dịp Tiếu Bạch đang chơi game vui quên trời đất, hoàn toàn rơi vào trạng thái quên hết mọi thứ, Mạnh Dục bấm máy gọi cho Diệp Cảnh. Tiếng tút tút vang lên nửa ngày cuối cùng cũng thông.
“Ai, ai đấy a………” Giọng nói từ đầu dây bên kia bị kéo dài khó hiểu, tựa như bị áp lực đè nén, đứt quãng, vừa nghe đã biết người này chắc chắn không phải Diệp Cảnh.
“Ư…… nhẹ thôi ~” Điện thoại hình như bị bịt kín, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy thứ âm thanh không hài hòa nào đó, hai mắt Mạnh Dục giật giật, đảm bảo lúc này, đầu dây bên kia đang trình diễn câu chuyện thường tình hay xảy ra vào đêm khuya.
“Tiểu Phong không chú tâm, phải phạt thôi……” Diệp Cảnh ác ý đâm mạnh vài cái, liên tiếp vài lần, thúc sâu tới mức Diệp Phong gần như không thốt nổi lên lời.
“Tiểu Phong, Tiểu Phong, Tiểu Phong………”
Diệp Phong dụi đầu vào trong chăn, nặng nề thở hổn hển, nội tâm thầm ai oán: Rõ ràng là anh hai muốn cậu tiếp điện thoại, giờ còn trách cậu không chuyên tâm, thật sự rất……..
Điện thoại?!
Chết tiệt! Quên mất điện thoại vẫn còn đang mở, sẽ không bị người ta nghe thấy hết chứ?
Mạnh Dục quyết đoạn lựa chọn biện pháp lỗ tai tạm thời đóng kén, mãi đến khi Diệp tiểu đệ mơ hồ cầm máy, hắn lập tức nói liền một hơi chuyện mình muốn mượn Tiếu Bạch một thời gian.
Không biết Diệp Cảnh bên kia đã làm cái gì mà tiếng rên ư ư của Diệp Phong đột nhiên đập thẳng vào tai Mạnh Dục, Diệp Phong chỉ có thể mơ màng nói mấy từ được được xong liền cúp máy.
Mạnh Dục tỏ vẻ, sù sao thì mình cũng đã chiếm được câu trả lời thuyết phục, về phần câu trả lời này thuyết phục đến mức nào thì không quan trọng mấy, kết quả mãi mãi là chân lý. Vì thế, trong lúc Tiếu Bạch vẫn hép pi oánh game, cậu đã bị em trai Diệp Phong hoàn toàn bán đứng vào miệng sói.
.
Đối với một tên trạch nam chỉ biết về kỹ thuật mà nói, ở nơi nào cũng được hết, mấu chốt là có thể tiếp tục làm trạch nữa không thôi.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Mạnh Dục đã dần khiến cậu “thay đổi”, quản càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nghiêm.
“Ca ca mang người ta theo với nha~” Giọng nói của cô bé này đáng yêu muốn chết, chắc chắn là dạng mỹ nhân thuần khiết như hoa nhài rồi, lần này nhất định phải nắm chặt trong tay mới được, tốt nhất là có thể phát triển đến đời thực.
Gì? Em gái phái Ngọc Nữ Kiếm à! Ok, ca ca tới ngay!
“Cám ơn ca ca nhé ~” Thanh âm đáng yêu truyền qua loa, khiến Tiếu Bạch như một viên kẹo đường bị hòa tan vì sung sướng.
“Chẳng lẽ cậu không biết có một loại phần mềm tên là biến đổi thanh âm?!” Như mọi khi, chả có gì bất ngờ, sau lưng truyền tới giọng nói châm chọc của Mạnh Dục.
Tiếu Bạch nổi đóa, giơ nanh múa vuốt nhảy dựng lên: “Liên quan gì đến anh, anh vào đây làm gì?!!”
Lại nói cái thói quen không khóa cửa đáng chết này!
Khi Mạnh Dục càng ngày càng thường xuyên xuất hiện ở trong phòng mỗ trạch, khi mỗ trạch càng ngày càng quen với việc người nào đó đột ngột hiện thân, trong lòng không hiểu sao lại sản sinh ra một loại tiềm thức mang tên tín nhiệm, mà người đó lại chỉ là người quen biết sơ sơ, cũng có thể tùy thời tiến nhập vào phòng cậu.
Cho nên, vào một ngày, khi mỗ Tiếu Bạch mới tắm xong, vừa tắt vòi hoa sen đã thấy vẻ mặt nhàn nhã của Mạnh Dục, hắn còn dám trừng mắt liếc cậu từ trên xuống dưới nữa chứ. Trong lúc vô tình, Mạnh Dục lướt mắt qua phần da thịt gầy gò sau lưng Tiếu Bạch cùng thân thể bị bao trọn trong chiếc khăn tắm, ánh mắt đột nhiên phát sáng quỷ dị.
“Dáng người bạch trảm kê thế kia, chỉ sợ từ nhỏ đến lớn, ngay cả một người bạn gái cậu cũng không có nhỉ”.
Lời này đâm đúng chỗ đau của Tiếu Bạch, đừng nói tới bạn gái, năm năm đã trôi qua kể từ lúc tốt nghiệp, cậu đã biến thành lão xử nam có một không hai mất rồi, ngay đến tay con gái còn chả được sờ lần nào nữa ấy.
Tiếu Bạch nhất thời xù lông: “Anh mới không có bạn gái, cả nhà anh đều không có bạn gái!!!”
“Hở?” Mạnh Dục nhướn mi, khinh thường nói, “Nghe nói kỹ xảo hôn môi của một người có thể chứng minh kinh nghiệm của người đó nhiều hay ít”.
Mạnh Dục đột nhiên cúi đầu, dựa sát vào Tiếu Bạch, hơi thở quá mức ấm áp phả ra, khiếu Tiếu Bạch cảm thấy quái quái, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Cũng chẳng hiểu vì sao, có lẽ là theo cảm giác bản năng, cậu cảm thấy có chút là lạ.
“Xem ra quả nhiên cậu không có kinh nghiệm.” Đáy mắt Mạnh Dục hiện lên ý trêu đùa hàm xúc, khóe môi cong lên khiêu khích mười phần.
Trong nháy mắt, Tiếu Bạch cảm giác bản thân tựa như bị mê hoặc, cậu đột nhiên lao tới, túm lấy cổ áo Mạnh Dục, hung tợn nói: “Anh mới là đồ thiếu kinh nghiệm, cả nhà anh cũng là đồ thiếu kinh nghiệm!”
Nói xong, liền cắn một nhát vào môi Mạnh Dục. Nhất thời, cả Tiếu Bạch cùng Mạnh Dục đều ngây ngẩn cả người.
Xúc cảm mềm mại mà ấm áp, giống như viên kẹo đường mỹ vị, cực ngon miệng. Hoàn hồn, Tiếu Bạch giật mình lùi bước, lại bị Mạnh Dục phản ứng nhanh hơn, mạnh mẽ nắm chắt lấy gáy cậu, khiến nụ hôn bất ngờ kia càng thêm sâu.
Qua hồi lâu, Tiếu Bạch đã bị hôn đến mức đầu óc mơ mơ màng màng, Mạnh Dục khó khăn lắm mới phanh lại được, cảm thấy mỹ mãn ôm cậu vào trong ngực cọ cọ.
Quả nhiên, người của mình ôm thoải mái nhất!
“Ca ca, anh có đó không? Tiếu ca?” Mạnh Dục thầm hừ lạnh một tiếng, lạch cạch tắt YY.
Quả nhiên, hắn cần phải tăng thêm cường độ mới được, cái tên ngốc này vừa thả ra một phát đã nơi nơi cấu kết với đám em gái trên game, tính tình thật sự rất không tốt!
Tuy Mạnh Dục biết cậu căn bản cũng không cấu kết với ai thật sự, càng đừng nói tới việc lôi nhau lên giường! Nhưng biết là một chuyện, ghen tị lại là chuyện khác, không có người đàn ông nào thích vợ mình bị một đám người chẳng ra sao vây quanh!
.
Nguồn:
Một lần say rượu, một lần ngoài ý muốn, Tiếu Bạch say túy lúy, chẳng biết trời trăng là gì, đặc biệt nhiệt tình bổ nhào lên giường Mạnh Dục, cười khì khì nói: “Bé cưng, cùng nhân gia làm đi, được không?”
Khóe môi Mạnh Dục cong lên, xoay thân đè lên Tiếu Bạch, đón nhận đôi môi cong cong gợi cảm của ai kia: “Được, đêm nay anh sẽ dốc sức mà ‘làm’ cưng!”
Chẳng có gì bất ngờ, Tiếu Bạch bị gặm sạch sữ từ đầu đến chân, từ xương đến thịt, vô cùng sạch sẽ, ngay đến mẩu vụn cũng chẳng còn.
Mạnh Dục ôm chặt vợ mình vào ngực, hắn biết gia thế của hắn rất đặc biệt, thân phận của chính hắn lại càng đặc biệt hơn, nhưng cho dù phải trả giá điều gì đi chăng nữa, hắn cũng sẽ bảo vệ thật tốt người đang nằm trong lòng hắn…. cả đời.
Ừm, đương nhiên, trước đó nhất định hắn phải loại bỏ cái tính thích cấu kết với người ngoài kia đã, kể cả do say rượu cũng không được. Mạnh Dục quả quyết thầm nghĩ.