-Ăn đi – anh kéo hộp cơm qua nó.
Nó ngồi ăn ngọt sớt…
…. Mấy hôm tiếp theo, ngày nào nó cũng ăn thêm cơm của anh. Thời gian sau đó nữa thì mua hẳn 1 hộp cơm thêm kèm theo.
-Em… em… - anh lay nó.
-Sao? – nó mở đôi mắt buồn ngủ ra nhìn anh.
-Em buồn ngủ à? Vào trong ngủ đi – anh bảo nó.
-Đâu có, em chỉ buồn ngủ xíu thôi, còn làm được – nó ngồi thẳng dậy.
-Nếu muốn ngủ thì vào trong nhé.
-Dạ, em biết rồi.
20’ sau…
Anh nhìn sang nó, nó… lại ngủ gục nữa rồi. Anh lại bế nó vào phòng nghỉ ngủ cho thoải mái. Dạo này nó ăn ngủ nhiều đến lạ. Buổi sáng gọi mãi mới dậy.
*****______*******
-Oa, bụng mày to ra rồi, mới không gặp có hơn 1 tuần – nó sờ bụng nhỏ mà bất ngờ.
-Hihi, baby rất khỏe nên lớn rất nhanh – nhỏ cười hạnh phúc nói.
-Long bắt mày ở nhà luôn à? – nó hỏi.
-Ừ, bắt ở nhà luôn – nhỏ trả lời.
-Oầy, cưng thế - nó chọc.
-Hihi - nhỏ cười – Mà mày sao không nghe động tĩnh gì vậy?
-Tao không biết nữa. Tao cũng trông lắm, thấy anh Quân trông hơn cả tao mà thấy tội – nó thở dài.
-Có đi khám chưa gì chưa?.
-Rồi, 2 người bình thường – nó.
-Vậy thì từ từ có chứ gì – nhỏ anh ủi nó.
-Ừ, tao cũng mong mau mau. Dạo gần đây công ti có dự án mới,bận lắm - nó.
-Mà mày trông con gái hay trai Hy?.
-Tao muốn con gái hơn – nhỏ nói.
-Cũng phải, có bé Huy rồi – nó gật đầu đồng tình.
Tối…
-Em… anh muốn – anh ôm nó thì thầm.
-Ưm… em đang ngủ - nó từ chối.
-Một lần thôi, mấy hôm rồi – anh lần tay vào áo nó.
-Không, em không muốn. Anh bỏ ra cho em ngủ - nó khó chịu đẩy anh ra.
-Đi mà… em – anh cố gắng thuyết phục nó.
-Em đã nói là không muốn mà, anh đi ngủ đi – nó cáu lên.
Anh chưng hửng nhìn nó. Gần cả tuần nó không cho anh đụng chạm gì tới nó, lúc nào cũng khó chịu như vậy.
-Ừ, vậy thôi, ngủ tiếp đi – anh thở dài.
Nó quay lưng lại anh, nằm xích vào bên trong sợ anh đụng chạm giấc ngủ của nó.
Anh thấy mình bị bỏ bê quá mức rồi, sau nó thay đổi quá vậy nhỉ? Anh đã nhường nhịn nó trong những lần nó cáu gắt với anh, những khi nó gây sự vô cớ. Anh cũng có chút buồn bực mà đi ngủ…
*****______********
-Anh, cái này em không làm đâu, lâu lắm – nó cầm tài liệu trên tay mà than thở.
-Lúc trước em cũng làm mà, em có nói gì đâu – anh nói.
-Nhưng bây giờ em không mướn làm – nó bướng.
-Em không làm giúp anh thì ai làm đây, anh làm gì cò thời gian mà làm – anh nhíu mày.
-Em không làm… không làm đấy – nó đem tài liệu qua dằn lên bàn anh. Bỏ về chỗ ngồi.
-Thôi. Làm giúp anh đi – anh đem tài liệu qua cho nó.
-Em nói rồi… không làm – nó úp mặt xuống bàn. Cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ ập đến.
-Không làm? – anh gằn giọng.
-Đúng – nó trả lời anh sau cái ngáp.
-LÚC NÀY EM LÀM SAO VẬY? EM KHÔNG MUỐN LÀM THÌ Ở NHÀ ĐI – anh quát lên, giới hạn đã đến.
Nó bật dậy;
-Anh quát em. Anh gan lắm rồi. Được, em sẽ làm cho anh vừa lòng – nó bực bội lấy tài liệu trên bàn làm.
-Em nói chuyện với anh như thế đó hả? – anh nóng giận. Nó ăn nói vậy đấy.
-Anh muốn gì đây. Anh kêu em làm thì em làm cho anh rồi, anh đừng có nạt nộ em nữa – nó liếc anh.
Anh tức giận bỏ ra ngoài ban công đứng. Nếu còn đứng cãi nhau với nó nữa chắc sẽ lớn chuyện thôi.
Chiều về, nó lên xe ngồi, không nói 1 tiếng với anh. Anh cũng không nói với nó cho đến khi tới nhà. Xe dừng lại là nó xuống liền, bỏ vào nhà trước, anh thì sắc mặt không tốt vào sau. Mẹ anh thấy tình tình có gì đó không ổn thì lập tức báo cho ba anh và mẹ nó.
…Trên bàn ăn…
-Mẹ, bới giùm con 1 chém cơm nữa – nó giơ chén qua.
-Đây, mẹ bới cho.
Sau khi nó ăn hết chén cơm mới bới:
-Mẹ, cho con 1 chén nữa thôi – nó lại giơ cái chén qua mẹ anh.
3 người nhìn nó, bình thường nó chỉ ăn 2 chén là nhiều, bây giờ nó ăn đến chén thứ tư. Bà không nói gì chỉ bới cơm cho nó.
Nó và anh chiến tranh lạnh đến… tối. Anh phải hạ mình đi nhận lỗi trước.
-Em, anh xin lỗi, lúc trưa đã lớn tiếng với em.
Nó không quay lại, nhắm mắt ngủ.
-Đừng vậy mà em – anh năn nỉ.
-Em biết rồi, anh ngủ đi, em buồn ngủ lắm – nó nói cho qua chuyện.
Anh thở dài não nề, nó chán anh lắm à!?.