"Một số chiến sĩ canh giữ ở vùng biên giới của hành tinh quanh năm phải đối mặt với môi trường áp suất cao, thường xuyên chiến đấu chống lại trùng tộc, thân thể và nội tạng của bọn họ rất dễ dàng mắc bệnh, tự nhiên sẽ sống không được lâu, nhưng nếu như giống đội tuần tra ở các thành phố khác nhau, tuổi thọ của họ cũng được tăng lên, đây cũng là quy luật bất thành văn về tuổi thọ đối với những nghề nghiệp khác nhau."
"Hiện tại, quốc gia đang áp dụng phương pháp điều chỉnh 3 năm để cố gắng giảm bớt áp lực cho chiến sĩ ở biên giới, nhưng vô dụng, công nghệ thám hiểm vũ trũ hiện tại của nhân loại vẫn quá yếu, ngay cả có tiến hành di chuyển cũng không an toàn, mỗi lần đi tới một tinh cầu khác nhau là một lần khó khăn, dẫn tới việc huy động các chiến sĩ ở các tinh cầu khác đều cực kỳ khó khăn, thậm chí có thể gây ra tình huống bất lợi khi chiến đấu với trùng tộc, vì thế mới đặt ra quy tắc mỗi tinh cầu sẽ canh giữ ở đó 3 năm, điều này khiến cho tuổi thọ người sống trên ba tinh cầu và chủ tinh được kéo dài hơn cũng xuất hiện sự phân tầng rõ rệt."
Cái này thì Bạch Hiển biết, sau khi vào Thiên Huyền, tiết lý luận đầu tiên là giảng về lĩnh vực khoa học kỹ thuật của nhân loại, mới tiến tới giai đoạn thăm dò tinh cầu có sự sống, hỗ trợ việc vận chuyển hàng hóa, Bạch gia hợp tác với quốc gia phụ trách vận hành quỹ đạo, mở ra những con đường chuyên dụng cho phi thuyền di chuyển, cho phép nhân loại có thể di chuyển từ chủ tinh đến ba tinh cầu sinh mệnh là Aura, Orr, Ori.
Tinh cầu Aura là một hành tinh có 70% diện tích là thực vật, ở nơi này bốn màu đều là mùa xuận, còn 30% còn lại nước biển cùng với hoạt động khai thác của con người, ở trên tinh cầu này thì ma thú thường gặp nhất là ma thú hệ thực vật, vì vậy đa phần những người sống ở đây đều có ngự thú hệ thực vật.
Tinh cầu Orr còn lại thì là một tinh cầu có 75% là nước biển, ngự thú hệ thủy hoành hành, khí hậu ẩm ướt thiên lạnh, thường xảy ra sóng thần cùng với hiện tượng động đất tự nhiên.
Tinh cầu Ori là một tinh cầu có sự phân hóa khá nghiêm trọng, một bên thì lạnh như băng, một bên thì nóng như núi lửa, chỉ có nơi giao nhau giữa hai vùng này con người mới có thể sống được.
Ba tinh cầu này có đặc điểm địa lý cùng với môi trường khác nhau, cho dù thể tích tinh cầu lớn nhưng nhân số sống ở trên đó lại không nhiều, thành phố cũng ít, khoa học kỹ thuật tương đối lạc hậu, trước mắt còn ỷ lại sự trợ giúp của chủ tinh.
Bởi vì thành phố ít nên khu vực an toàn cũng ít theo, cho nên mọi người chọn một nơi gần bí cảnh để thành lập chủ thành, bí cảnh một năm sẽ được mở một lần, người ở đó sẽ lần lượt đi vào thăm dò và tìm kiếm tổ thạch. Tuy nhiên, những khu vực dã ngoại rộng lớn có thể vẫn còn những lối vào bí mật chưa được khám phá, thậm chí có thể liên tiếp gặp thông đạo của trùng tộc, dẫn đến sự bùng nổ thường xuyên giữa các ma thú, sự xâm lấn của trùng tộc cũng chưa bao giờ dừng lại.
Ba tinh cầu mặc dù vẫn an toàn như cũ nhưng vẫn là một tai họa ngầm.
Bạch Hiển nhớ lại miêu tả bí cảnh hoang dã trong sách, cho rằng cây sinh mệnh trong sách minh họa có tác dụng cất giữ tổ thạch của long tộc, có lẽ......
"Ta nói, cái này chúng ta không bán! Phải quay về trường giao nộp nhiệm vụ, ngươi nghe không hiểu sao?"
Bạch Hiển nghe thấy từ mấu chốt "nhiệm vụ của trường", vội vàng phục hồi lại tinh thần, vừa ngẩng đầu liền thấy được một đám người trẻ tuổi, hình như là học sinh của Thiên Huyền.
Quay đầu lại, hắn phát hiện xung quanh không có người, Bạch Hiển nhắc nhở mình phải đi tìm người, nhưng hắn lại đóng vai trò không phải nhiệm vụ chính (?) – một quả cầu lửa lao về phía mặt hắn!
Bạch Hiển mở to hai mắt, ở trong biển tinh thần điên cuồng gọi Mạc Tư, thời điểm sắp bị đánh trúng, Lam Giáng lao ra từ trong không gian bảo hộ hắn, nhắm mắt lại chuẩn bị đón một trận lửa, đợi nửa ngày lại không có cảm giác gì.
Bạch Hiển với Lam Giáng liếc mắt nhìn nhau, quay đầu lại nhìn, trước mặt bọn họ xuất hiện mảng băng lớn, băng tuyết rơi xuống đất kèm theo tia lửa điện, nhưng rất nhanh bị tuyết tan dập tắt.
Một con tuyết lang khổng lồ uy nghiêm đứng trước mặt họ, bộ lông dài màu trắng tung bay trong gió, các chi của nó bám chặt trên mặt đất, hơi cúi xuống gầm gừ đe dọa những người khơi mào cuộc chiến.
Mạc Tư từ một bên bay tới, cọ vào lòng Bạch Hiển còn sợ hãi, sau đó lại bị Lam Giáng quất vào đuôi.
"Rống——" Ngươi làm cái gì vậy, bảo hộ chủ nhân cũng không xong! Lam Giáng lại quất vào nó một cái.
Mạc Tư cũng không sinh khí, chính là khẩn trương nhìn Bạch Hiển, quan sát hắn có bị thương hay không.
Bạch Hiển buồn cười vỗ vai nó, "Ta không sao, đừng lo lắng."
Lam Giáng lúc này mới dừng lại động tác quất đuôi, Bạch Quỳnh ở bên cạnh vượt qua vòng phòng hộ của Lam Giáng, ôm hắn vào trong ngực, "Tiểu Hiển! Không sao không sao, ta đi, một...không...Do ta không để ý nên ngươi mới đã đi tới chỗ này."
Bạch Hiển vỗ vai hắn, "Không sao không sao, vừa rồi ta có chút thất thần."
Mấy người còn lại đi tới cũng rất sợ hãi, quả cầu lửa vừa rồi còn lớn hơn vài người, nếu trúng phải nhất định phải chết!
Đường Trữ nghiêm mặt đi tới, mặt có chút đen, Bạch Quỳnh còn nghĩ hắn chuẩn bị răn dạy Bạch Hiển, yên lặng đem người kéo ra sau, không nghĩ tới Đường Trữ lại xoa đầu hắn hỏi: "Không sao chứ?"
Lực đạo có chút lớn, Bạch Hiển bị xoa đầu, lắc đầu, "Không sao hết!"
Đường Trữ lại vỗ nhẹ đầu hắn, "Ta đã bảo ngươi đừng chạy loạn, nếu có lần tiếp theo liền phạt ngươi."
Bạch Hiển liên tục gật đầu, mỉm cười nịnh nọt, còn vươn tay ra hiệu "1", "Khẳng định không có lần sau!"
Đường Trữ lúc này mới buông tha hắn, quay đầu nhìn về phía những người gây sự, thấy một đám đều là học sinh của Thiên Huyền, khẽ "hừ" một cái, Việt Trạch cũng là bộ dáng không thèm để ý.
Bạch Hiển kêu Lam Giáng thu hồi hình thể to lớn của mình, đang định hỏi Bạch Quỳnh thì người đối diện lại lên tiếng, điều hắn không ngờ tới là người đó lại đi về phía bọn họ.
Ở thời điểm hắn chuẩn bị tới gần, Đường Trữ liền lùi về phía sau hai bước, người đối diện nheo mắt cười, "Đội trưởng Đường, đừng nhẫn tâm như vậy chứ, chúng ta dù sao cũng là bạn học, cũng đừng ghét bỏ ta như vậy, đúng không?"
Đường Trữ cười lạnh, "Ta cùng người Tiêu gia không có gì để tán gẫu, vì vậy tạm biệt." Xoay người cùng đội ngũ rời đi.
Bạch Hiển bị Bạch Quỳnh kéo về bên cạnh, cũng rời khỏi.
Tiêu Thành Phong trào phúng nhìn bọn họ rời đi, quay đầu hỏi Tiêu Thành Quân, "Nam sinh kia là em trai của Bạch Quỳnh?" Có hai con ngự thú, không tồi a.
Tiêu Thành Quân ở bên cạnh gật đầu, "Đúng vậy, chính là hắn, hơn nữa theo phỏng đoán hắn hẳn là có tới ba con ngự thú."
Tiêu Thành Phong nhướng mày, ha! Thú vị đấy.
"Các ngươi xác định không bán? Chúng ta cầm cốt thú tốt nhất trao đổi với các ngươi!" Đội trưởng đội lính đánh thuê đối diện lại hỏi.
Tiêu Thành Phong không nói gì, lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
Đang định nói tiếp, lời nói của đội trưởng lính đánh thuê nghẹn lại khi bắt gặp một cặp mắt đen tối, hai ngọn lửa màu đen không ngừng bay trong hốc mắt của nó, một bộ xương khô hình người khoác áo choàng xuất hiện trước mặt hắn.
Một cơn ớn lạnh truyền từ lòng bàn chân đến đầu, đội trưởng đội lính đánh thuê không nói nên lời, may mắn thay bộ xương chỉ khiến anh ta sợ hãi liền quay người bỏ đi, đi theo Tiêu Thành Phong đã đi được một khoảng.
Cách đó không xa, mấy người sau khi nhìn thấy liền lập tức đứng dậy, Đường Trữ đã dự tính được chiến lực của bộ xương khô lại tăng lên, còn Bạch Hiển thì bị bộ xương khô làm cho kinh hãi, nguyên lai, nơi này còn có thể lấy xương khô làm ngự thú sao?!!
Đường Trữ vừa quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt mở to của Bạch Hiển, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khiếp sợ, khẽ cười một tiếng, "Làm sao vậy? Không sao, đó là ngự thú của Tiêu Thành Phong, khô lâu kỵ sĩ, hệ hỏa, nhưng mà là lãnh hỏa[lửa lạnh], tương đương với loại băng không sợ lửa, người ta nói rằng nó sắp đạt được cấp 40, khi đạt được cấp 60 còn có thể làm tọa kỵ, đây là biện pháp để phán đoán cấp bậc của vong linh hình người, rất dễ nhận ra."
Chuyện hắn rối rắm là cái này sao? Bạch Hiển từ biểu cảm khiếp sợ biến thành một lời khó nói hết, cuối cùng vẫn là lắc đầu, dù sao ngự thú long tộc khi chống lại hệ vong linh cũng không sợ bị quấy nhiễu, lại càng không bị hơi thở của nó ăn mòn, càng đừng nói tới tinh linh có thực thể, không sao cả.
Bạch Quỳnh nắm bờ vai của hắn: "Không sao, có ca ở đây, thứ đó chưa chắc đã đánh bại được ngươi, không cần sợ."
Điều đó không hẳn là không đúng nhưng cũng không nhất định là đúng, thói quen tác phong của Tiêu Thành Phong là không tuân thủ quy tắc, Bạch Hiển với tư cách là một người mới vào đội quả thực bị nhắm tới, nhưng đối thủ của Tiêu Thành Phong là Đường Trữ cũng đang ngày càng tiến bộ, Đường Trữ nhất định sẽ không để hắn xuống tay với Bạch Hiển.
Gia tộc của cả hai đã là kẻ thù của nhau trong nhiều thế hệ, gia tộc của Đường Trữ là một gia đình gồm các quan chức điều hành trong bộ chấp hành an ninh của quốc qua, chưởng quản trật tự của đế quốc, còn Tiêu gia là một đại lão đã được tẩy trắng, tự nhiên sẽ bị nhìn chằm chằm cho đến chết, sau khi liên tục chiến đấu ở các chiến trường thương trường khác nhau, sau đó liền gặp gỡ Bạch gia cùng Lăng gia, có thể nói là gặp nhiều trắc trở.
Nhưng chính là dưới tình huống như vậy, Tiêu gia lại có thể trổ hết tài năng, chen vào hàng ngũ thế gia, thậm chí còn có chỗ đứng nhỏ nhoi ở đế quốc, trong đó tuyệt đối không thể khinh thường thủ đoạn của họ.
Là những người có năng lực nhất trong gia tộc, Đường Trữ, Lăng Vị cùng Tiêu Thành Phong có thể nói là đấu đá từ nhỏ, luôn luôn được so sánh với nhau, sau khi Bạch Quỳnh của Bạch gia gia nhập, thủy chung Đường Trữ luôn luôn trên cơ đối phương, vạn năm lão nhị Tiêu Thành Phong tự nhiên đem ánh mắt chuyển tới trên người Đường Trữ, còn Lăng Vị thì quan sát cấp dưới của hắn.
Hai đội, mỗi đội đều có những cuộc chiến nảy lửa, có những cuộc đối đầu của bọn họ được diễn ra ở khắp nơi.
Đường Trữ đánh vào gáy Bạch Quỳnh đang nói, "Không nói được gì khác sao, tên kia có tâm tư bất chính, ngày sau cũng khó chiếm được lòng người, cho dù vài năm nay Tiêu gia một mực chuyển biến tầm nhìn của công chúng, nhưng đối với nhà của ta mà nói, địa vị vẫn còn đang củng cố, bất quá chỉ so được một góc của bọ chét mà thôi."
Bọ chét, phiền, nhưng rất khó xóa sạch, chính là vẫn nhảy, hay gây rối, làm một số việc vô ích chỉ để làm phiền người khác.
Bạch Hiển nở nụ cười, được rồi, dù sao cũng có nhiều anh trai như vậy, cũng không tới phiên hắn.
Bọn họ đi tới trạm nghỉ, nơi này còn có quán trọ, một dãy nhà lầu san sát nhau, ở nơi rừng rậm nguy hiểm tứ phía có thể đại biểu cho nơi đây là một nơi an toàn.
Việt Trạch thương lượng cùng nhân viên công tác một chút, xác định không còn phòng trống, lại trở về, vừa định nói gì với Đường Trữ, chuông báo động vang lên khắp trạm nghỉ, giọng nói khẩn trương lọt vào lỗ tai:
"Alo——! Chú ý chú ý, bên trong rừng Trầm Hà phát hiện đội ngũ trùng tộc, thỉnh mọi người chú ý phòng thủ, kịp thời rút lui!"
----------------