Thời Tự nói, cô xem như nắm bắt đúng lúc, một năm trước Khấu Hưởng không như bây giờ, khi đó tính cách của anh còn nóng nảy hơn nhiều, cả người âm u tối tăm, đi đến đâu, nơi đó sẽ có áp suất thấp, tràn ngập năng lượng tiêu cực. Cũng không sáng tác như bây giờ, mỗi tối đều hoà nình trong quán bar, uống rượu hút thuốc đánh bài, nếu không thì đánh nhau với người khác, vô cùng đáng sợ.
Thẩm Tinh Vĩ thích thú ngó sang, cũng góp chuyện.
“Sau đó vào một buổi tối, có một cô gái tới quán bar, vóc dáng nho nhỏ, tóc thẳng dài, đôi mắt đen láy như vì sao, giống như loli bước ra từ manga.”
Thời Tự khinh thường nói: “Anh chỉ chú ý mỗi diện mạo người ta, không ngờ lại nhớ rõ như vậy.”
“Đương nhiên, đó chính là cô gái có thể khiến Caesar nằm sấp, đương nhiên tôi rất ấn tượng.”
Dương Chi suýt chút nữa sặc nước: “Gì cơ?”
Bùi Thanh gật đầu: “Cậu không nghe nhầm đâu, cô gái kia khiến Caesar phải chịu thua, thân thủ vô cùng lợi hại, vừa trông cũng biết là người có võ, khẳng định từng học Taekwondo Karate… Dù sao cũng vô cùng trâu bò.”
Dương Chi khó hiểu hỏi: “Khấu Hưởng xảy ra mâu thuẫn với cô ấy ư?”
Thời Tự nói: “Không biết, nhưng có vẻ cô ấy rất quan tâm đến cậu ấy, ngày nào cũng tới quán bar tìm cậu ây. Có thể do bộ dáng sa đọa sa sút tinh thần của cậu ấy làm cô ấy ngứa mắt. Nhưng cũng thật là trâu bò, trên đời này không ai có thể trị được Caesar, nhưng cô gái mạnh mẽ kia, có thể kiểm soát cậu ấy.”
Bùi Thanh nói: “Cho nên, còn phải lấy bạo chế bạo.”
Thẩm Tinh Vĩ bĩu môi: “Rất nhiều lần, ở ngay bên cạnh quầy bar, cô ấy xách cổ áo Caesar lên, trực tiếp giơ tay đánh, không hề để lại cho cậu ấy chút mặt mũi nào, Caesar hoàn toàn không phải đối thủ của cô ấy, trừ ngoan ngoãn nghe lời, không còn chiêu nào khac, thế nên sau đó một thời gian rất dài, chỉ cần Caesar thấy cô ấy đến bar, sẽ nhắm thẳng vào phòng vệ sinh nam mà chạy, sợ hãi như chó cụp đuôi vậy.”
Dương Chi ngây người, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra Khấu Hưởng sẽ sợ một người đến mức đấy.
“Thế cô gái kia là ai?”
Thời Tự nói: “Tuy cô ấy có khuôn mặt loli, nhưng có thể nhìn ra lớn tuổi hơn tất cả chúng tôi, chúng tôi hỏi Khấu Hưởng, cậu ấy chỉ sầm mặt nói là đối thủ một mất một còn của cậu ấy. Sau đó có một lần, cô gái kia lại đến quán bar tìm Caesar, gặp mấy tên côn đồ mới tới không biết điều đùa giỡn cô ấy, không biết thế nào, cô ấy vẫn luôn chịu đựng không phát tác, để mặc bọn chúng nói lời bẩn thỉu, suýt chút nữa đã động tay động chân. Đến cuối cùng, ngược lại là Caesar không chịu nổi, tiến lên dạy dỗ mấy tên côn đồ kia một trận, khi đó chúng tôi cho rằng Caesar vô cùng ghét cô ấy, không nghĩ tới sẽ ra tay, vô cùng bất ngờ.”
“Buổi tối hôm đó Caesar đánh nhau đến nhập viện, trong bệnh viện cô gái kia vẫn luôn săn sóc cậu ấy, ở bên cô ấy, Caesar giống như một chú cừu con vậy, cô ấy nói gì cậu ấy cũng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn, chúng tôi quen Caesar nhiều năm, chưa từng thấy cậu ấy dịu dàng như thế.”
Thẩm Tinh Vĩ đưa ra kết luận: “Cho nên đàn ông ấy mà, phải **.”
“Mẹ nhà anh.” Thời Tự đạp cậu một cái: “Cô gái kia ở cạnh Caesar, đôi mắt kia cái mũi kia, quả thật như khắc ra từ một khuôn, chúng tôi đều nghi ngờ, cô gái kia là con gái riêng của bố Caesar.”
“Vậy rốt cuộc có phải hay không?” Dương Chi tò mò hỏi.
“Sao tôi biết được, chuyện này Caesar không nhắc tới, dù sao cô gái kia rất giống cậu ấy.”
“Sau lần đó, quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên tốt hơn, Caesar không còn vừa nhìn thấy cô ấy là nóng nảy như trâu đực, cô ấy cũng không đánh cậu ấy nữa, hai người thường xuyên ngồi cùng nhau uống rượu nói chuyện, dần dần, tính tình Caesar tốt lên rất nhiều, không còn say rượu, bắt đầu chú tâm vào sự nghiệp ca sĩ, tóm lại, tất cả đều tốt lên.”
Thời Tự lập tức giải thích: “Nhưng cô đừng hiểu lầm, không phải bạn gái, cô gái kia có bạn trai, chúng tôi đoán chắc chắn cô gái kia có quan hệ huyết thống với Caesar, nếu không sao hai người có thể giống nhau đến thế.”
“Trên tóc cô gái kia luôn buộc một dây buộc tóc màu đỏ, ai thấy dây buộc tóc màu đỏ kia đều sợ hãi, không dám trêu chọc.”
Dương Chi bỗng nhiên nhớ ra: “Lần đầu tiên tôi tới đây, Caesar buộc một sợi dây đỏ lên tóc tôi, sau đó không có người đàn ông nào dám đến nói chuyện với tôi nữa.”
“Đúng rồi, những ai ở trong quán bar này đều biết, người buộc dây đỏ không thể động vào, đó là người Caesar muốn che chở.”
Dương Chi gật đầu, trong lòng càng thêm tò mò, mà cùng lúc đó, còn có ấm áp dâng lên trong lòng.
Lúc này trên sân khấu vang lên tiếng nhạc, Caesar và Mon đều đã đứng trước sân khấu, MC đứng giữa bọn họ, tuyên bố trận battle đối kháng giữa hai người sắp bắt đầu.
Cả khán phòng tràn ngập tiếng hoan hô hò reo.
Vẫn quy định cũ, ném tiền xu, mặt số ngửa, Caesar hát trước.
Ánh mắt đen nhánh lạnh lùng của anh, bình tĩnh liếc Mon một cái, theo giai điệu của DJ, chậm rãi rap một đoạn flow. Đây là một đoạn rap ngắn có tiết tấu lưu loát, lời lẽ sắc bén, nhưng chủ đề lại làm người khác không ngờ đến.
Anh không diss Từ Gia Mậu, mà lại dùng hình thức rap để hát những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay. Bản thân loại hình âm nhạc như hip-hop đã mang tính phê phán hiện thực, mà Khấu Hưởng lựa từ vô cùng chuẩn, rap vần điệu khí phách, phối hợp với flow động lòng người, khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào.
Dương Chi nổi da gà.
45 giây, Caesar không ngừng lại dù chỉ một giây, có thể thấy bản lĩnh của anh thật sự rất mạnh.
Ngực anh thoáng phập phồng, đưa mic cho Mon, không giống như lần đầu tiên Mon hát, trực tiếp ném mic, ăn miếng trả miếng.
Trong rất nhiều chuyện, Caesar có nguyên tắc và kiên trì của chính mình, đây cũng là điều Dương Chi vô cùng thích ở anh, trong độ tuổi này, anh có thể giữ vững lý tưởng ban đầu, không theo trào lưu, rất hiếm có.
Sau khi Mon nhận mic, dừng thật lâu, khi giai điệu đi quá một phần ba, tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta không biết đáp trả như thế nào, chuẩn bị bỏ cuộc, lại không ngờ lúc này, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về một phía trong đám đông.
Dương Chi nhìn theo ánh măt cậu ta, chợt phát hiện Tống Mạt đứng bên kia, cô ta đang dựa vào tường, đối diện với Từ Gia Mậu.
Ngay sau đó, Từ Gia Mậu mở miệng ——
Cậu ta nối tiếp chủ đề của Khấu Hưởng, dùng từ càng thêm sắc bén, kèm theo lời mắng chửi thô tục, một đao thấy máu, chửi chính sách của trường thậm tệ.
Luận về cách rap, Mon kiêu ngạo mà bất cần, tràn ngập tính công kích, thiếu sự trầm tĩnh và lõi đời như Caesar.
Tóm lại phong cách của hai người khác biệt, mỗi người mỗi vẻ.
Hội trường gọi tên của họ, vỗ tay như sấm, nhưng lúc này, Khấu Hưởng cầm lấy mic lần nữa, tiếp tục hát theo lời Mon……
Suốt nửa giờ, hai người không ngừng giằng co, ca từ không ngừng thay đổi mới mẻ đa dạng, kỹ thuật điêu luyện và phản ứng nhanh nhẹn của Caesar, khí thế mạnh mẽ và cảm giác áp bức của Mon, khiến cả khán phòng rơi vào trạng thái sôi sục.
Trong hội trường không phải ai cũng thực sự hiểu được ca từ của họ, kích động nhất chính là các bạn học đến đây xem đấu, đối với nội dung rap, bọn họ đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Dương Chi nhìn các bạn xung quanh, cô biết, sự phẫn nộ của Caesar và Mon trên sân khấu, đã hoàn toàn lan sang bọn họ, tuổi trẻ nhiệt huyết, kích động, sôi sục……
Đây mới là linh hồn của hip-hop.
Mà điều khiến Dương Chi rung động chính là trong giây phút Caesar và Mon kết thúc biểu diễn, hai người họ đứng hai bên sân khấu, nhìn đối phương, cùng nhìn nhau cười.
Một nụ cười xoá tan ân oán.
Battle quyết đấu, lấy sự cổ vũ của người xem quyết định thắng thua, nhưng trận đấu này lại khó phân thắng thua.
Hai người thi đấu khó phân cao thấp, khó phân thắng bại.
Nhưng lúc này kết quả đã không còn quan trọng như vậy.
Trận đấu kết thúc, Mon xuống sân khấu trước tiên, giữa tiếng hoan hô náo nhiệt xung quanh, lập tức đi tới một góc trong đám đông.
Khấu Hưởng trở về chỗ bạn bè của mình, cụng tay với mấy người bạn.
Thẩm Tinh Vĩ vỗ bờ vai của anh, kích động nói: “Caesar quá đẹp trai, trận battle hôm nay, tao thấy là trận đấu xuất sắc nhất tao từng xem, không gì sánh nổi!”
Bùi Thanh cũng gật đầu đồng ý: “40 phút thi đấu, toàn bộ quá trình freestyle không hề thở dốc lấy một lần, hai đứa chúng mày trong đầu chứa từ điển Hán hả?”
“Chủ yếu là hai người quá ăn ý, không hề diss lẫn nhau.”
“Trận đấu này, chắc hẳn là Caesar thắng, trong lòng Mon cũng hiểu rõ thực lực của cậu ta với mày có sự chênh lệch.”
“Cho nên cậu ta không ở lại sân khấu.”
“Nhưng không phải cậu ta không thích cách thức của chúng ta ư, tại sao lại cùng Caesar diss trường học?”
“Ai biết trong đầu tên này suy nghĩ cái gì.”
Khấu Hưởng bình thản mỉm cười, không nói một lời, Thẩm Tinh Vĩ tự phán xử cho anh, song Khấu Hưởng lại không thèm liếc mắt lấy một cái, vô cùng tự giác ngồi xuống bên cạnh Dương Chi.
Dương Chi có thể nhìn thấy tâm trạng vui vẻ của anh từ đuôi mắt hơi cong, là do vừa rồi quyết đấu với Mon rất sảng khoái sao.
Tâm trạng Dương Chi cũng trở nên vui vẻ, giơ cốc nước chanh, nói với Khấu Hưởng: “Kính anh!”
Lúc này, Thẩm Tinh Vĩ cầm một ly rượu Cocktail đi tới: “Uống nước chanh làm gì, nếu muốn kính Caesar của chúng ta cũng phải có thành ý chứ.”
Khấu Hưởng ngăn tay Thẩm Tinh Vĩ lại, sắc mặt trầm xuống: “Cô ấy không uống rượu.”
Lại không ngờ Dương Chi nhận lấy cốc rượu: “Không sao, tôi có thể uống một chút.”
Cô có hứng, Khấu Hưởng tất nhiên sẽ không làm mất hứng, anh tự mở cho mình một chai rượu, nói với cô: “Em chỉ được uống một ngụm thôi đấy.”
Dương Chi giơ ly rượu lên, nói với anh: “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, cao sơn lưu thủy ngộ tri âm (1).”
Cao sơn lưu thủy, ngộ tri âm.
Khấu Hưởng nhận một ly rượu này của cô, cầm chai rượu uống một hơi cạn sạch, mà Dương Chi cũng uống cạn một ly rượu Cocktail kia.
Cô không thắng nổi rượu, không lâu sau đầu óc đã hơi choáng váng, tuy không quá say, nhưng cũng không còn tỉnh táo.
Sau khi Khấu Hưởng cáo từ với mọi người, anh kéo cánh tay cô, đỡ cô rời đi, lúc đi ngang qua sân nhảy Dương Chi còn kéo Khấu Hưởng nói muốn nhảy, giống như bản tính đã giấu kín lâu ngày đột nhiên bùng nổ, bông hoa nhỏ bình thường hay khép kín lúc này chợt nở rộ toả hương say lòng người.
Khấu Hưởng không thể từ chối, chỉ có thể cùng cô vào sân nhảy, Dương Chi cảm nhạc rất tốt, lắc lư cơ thể theo tiết tấu giai điệu, vui sướng buông thả nhảy nhót. Trước đây, Khấu Hưởng chưa bao giờ tin có người sinh ra đã có thiên phú âm nhạc, mãi đến lúc này, nhìn thấy vũ đạo quyến rũ lòng người của cô, anh mới dần dần tin tưởng ——
Có một số người, sinh ra để giành cho sân khấu.
“Caesar, sao anh không nhảy?”
Trong tiếng nhạc, Dương Chi phải nói rất to bên tai anh mới có thể giao lưu được với anh, cho nên đôi tay cô dứt khoát ôm lấy cổ Khấu Hưởng.
Vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của cô gần trong gang tấc, hai tay anh không biết nên để đâu.
“Đừng ầm ĩ nữa, trở về thôi.”
“Tôi không muốn về, tôi muốn chơi.”
Khấu Hưởng thật sự bất đắc dĩ, búng lên trán cô: “Sao hôm nay lại vui vẻ như vậy.”
“Không nói cho anh.”
“Em uống say rồi, về thôi nào.”
Anh còn chưa dứt lời, Dương Chi đột nhiên kiễng chân, hôn lên mặt anh.
Khấu Hưởng bỗng nhiên mở to hai mắt, máu toàn thân dâng lên từng đợt, tiếng nhạc ồn ào bên tai hoàn toàn biến thành tiếng ầm ầm, sau đó ——
Tất cả trở nên tĩnh lặng.
Tất cả cảm quan và tri giác của anh đều biến mất, hiện tại, chỉ có thể cảm nhận được cơ thể thiếu nữ gần trong gang tấc, dán sát người anh, môi cô tựa như quả anh đào chín mềm mọng nước, nhẹ nhàng ấn xuống, khẽ chạm như chuồn chuồn lướt, không để lại dấu vết.
Cô hôn lên mặt anh, sau đó lùi về sau vài bước, giống như một cô nàng hồ ly tinh nghịch, ngượng ngùng lại can đảm nhìn anh.
Một nụ hôn ấy, hoàn toàn kích thích đến tình cảm mà anh đã kìm nén rất lâu, hơi thở Khấu Hưởng trở nên nặng nề, anh tiến về phía cô, ôm lấy eo cô định hôn xuống, đầu Dương Chi lệch sang một bên, thuận lợi tránh thoát nụ hôn nóng bỏng của anh.
Khấu Hưởng quay đầu định hôn cô lần nữa, cô lại cười khanh khách, đẩy Khấu Hưởng ra.
Một tiếng trống thêm lòng can đảm, hai tiếng trống tinh thần suy sụp, ba tiếng trống can đảm khô kiệt.
Khấu Hưởng bất mãn nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm cuồn cuộn gợn sóng, nhưng anh cũng chỉ có thể kiềm chế chính mình.
Ngọn lửa trong lòng sắp thiêu rụi anh.
Vất vả lắm mới kéo được Dương Chi ra khỏi quán bar, anh đi hướng đông, cô lại muốn đi hướng tây, Khấu Hưởng chỉ có thể một tay kéo cô, thuận thế cõng cô lên lưng, đi về nhà.
“Sao hôm nay em lại vui vẻ như vậy.”
Khấu Hưởng vẫn còn đang băn khoăn về vấn đề này, Dương Chi ghé vào lưng anh, đôi tay vốn đang ôm lấy cổ anh đột nhiên buông ra.
Cô dang hai tay, hưng phấn nói: “Sau này, em nhất định có thể trở thành ngôi sao lớn!”
Khấu Hưởng cười khẽ: “Ngôi sao lớn hả, lớn đến chừng nào.”
“Em muốn cả thế giới đều nghe thấy giọng hát của em.” Cô dứt lời, khe khẽ ngâm nha, Khấu Hưởng nhớ rõ, lần đầu tiên học thêm, anh đã hát bài hát này cho cô.
《 Đom đóm 》.
Giọng cô trong trẻo, giống như tiếng trời, từ nhỏ cô đã thuộc về sân khấu, trong lòng Khấu Hưởng lại xác định suy nghĩ này lần nữa.
“Nhưng mà…”
Tiếng hát của cô đột nhiên im bặt: “Nếu em ngã xuống thì phải làm sao bây giờ?”
Trèo càng cao, ngã càng đau.
Khấu Hưởng vốn đang trầm lặng, lúc này đột nhiên mở miệng: “Nếu sợ ngã, em sẽ không thể tiến thêm được một bước, như vậy em vĩnh viễn chỉ có thể giậm chân tại chỗ.”
“Em không còn cơ hội nào nữa.”
“Vậy thì hãy nắm chặt lấy tôi.”
Dương Chi ngạt thở, nhìn đèn đường chiếu xuống bóng lưng của anh, vững chãi như núi.
Cô nắm chặt cổ áo anh ——
“Được.”
Hết chương 45
Lời editor: Đúng theo tiến độ, bộ này tớ đã edit xong xuôi hết cả rồi, chỉ còn phải beta lại và tạo Quiz để mọi người chơi lấy pass là xong. Nhưng do hôm vừa rồi Lịch Xuyên mà tớ thương đã ra đi, tớ chẳng thể tập trung để beta hay làm Quiz gì cả, đến giờ vẫn rất bàng hoàng và đau xót, không biết có thể đăng kịp tiến độ để hoàn vào 5/12 hay không nữa. Tớ rất xin lỗi về vấn đề này ạ:”< Pass được set bắt đầu từ chương sau, tớ sẽ cố gắng làm Quiz nhanh nhất cho mọi người nhé.
(1): “Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, cao sơn lưu thủy ngộ tri âm” (gốc 酒逢知己千杯少, 高山流水遇知音) dịch nghĩa “Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, nước chảy non cao gặp tri âm”.
Ở đây, “Tri kỷ” là một từ Hán Việt, tri nghĩa là biết, kỷ tức là bản thân. Tri kỷ nghĩa là hiểu biết về bản thân mình, ai hiểu biết về con người mình và có sự đồng cảm thì họ là tri kỷ của mình.
Còn “Tri âm” là hiểu được âm nhạc của mình. Tri âm hay đi cùng tri kỷ vì từ đồng cảm với nhau qua tiếng đàn tiếng sáo, câu hò điệu hát mà dẫn đến hiểu nhau sâu sắc.
Cụm từ “Tri âm tri kỷ” còn gắn với điển tích xưa: Bá Nha – Tử Kỳ và bản nhạc Cao Sơn Lưu Thủy.
Sở Bá Nha (tên là Du Thụy) làm quan Thượng Đại Phu nước Tấn, rất giỏi về chơi đàn Thất Huyền Cầm. Tương truyền, khi ông chơi đàn, cá và ngựa cũng phải lắng nghe.
Một hôm Bá Nha đi sứ nước Sở. Dọc đường lúc đến sông Hán, gặp tiết Trung Thu trăng thanh gió mát, Bá Nha đem đàn ra gẩy. Có người tiều phu là Chung Tử Kỳ tình cờ nghe được. Khi Bá Nha chơi bản “Cao Sơn Lưu Thủy” (một trong mười bản nhạc cổ hay nhất, tên gọi có nghĩa là “Nước chảy non cao”). Bá Nha gảy đàn nghĩ đến núi, thì Chung Tử Kỳ khen: “Tiếng đàn chót vót như núi cao”. Lúc Bá Nha đánh đàn, lòng nghĩ về sông nước, thì Chung Tử Kỳ nói: “Tiếng đàn cuồn cuộn như nước chảỵ”.
Sau khi Chung Tử Kỳ chết, Bá Nha đập vỡ đàn, bảo rằng: “Trong thiên hạ không ai còn được nghe tiếng đàn của ta nữa”.