Thi đấu trong hai tuần, ghi hình tổng cộng năm vòng, vào top, thi loại và kết hợp với ban giám khảo, cuối cùng chọn ra một quán quân.
Vòng đầu thi loại trực tiếp theo nhóm, mỗi thí sinh được xếp cặp rồi PK đối kháng, sau đó quyết định thắng thua do lượt bình chọn của khán giả tại trường quay.
Trong hậu trường, các thí sinh nôn nóng chờ đợi cuộc thi bắt đầu.
Mở màn là một vũ điệu nóng bỏng của vũ đoàn, sau đó dựa theo bảng số, các thí sinh lần lượt lên sân khấu biểu diễn.
Cuộc thi này bên nhà sản xuất mời đến rất nhiều ca sĩ, trước đây không có kinh nghiệm trên sân khấu và TV, bọn họ chỉ biểu diễn livestream trên mạng, có rất nhiều fans trên internet, trong đó có không ít người là ca sĩ nổi tiếng trên internet, có được một giọng hát khiến người người khe ngợi, nhưng internet cũng chỉ là internet, chương trình âm nhạc trên TV mới là nơi chứng minh bọn họ.
Rất nhiều người, tuy Dương Chi không gọi được ra tên, nhưng là gương mặt quen thuộc, có nhiều người là thí sinh tham gia tài năng ca sĩ singer.
Trước đó bọn họ đều tích lũy được một lượng fans nhất định, mỗi người đều có chút danh tiếng trong giới, kiêu căng ngạo mạn nhìn ai cũng ngứa mắt.
Khấu Hưởng vừa mới đăng ký tiết mục với bên sản xuất trên sân khấu, trên đường trở về bị một cô gái chặn lại.
Từ rất xa Dương Chi cũng có thể nhìn rõ dáng người mảnh mai của cô gái kia, mặc áo phông hip-hop, vừa năng động lại thời thượng.
Cô gái kia có vóc dáng nho nhỏ, nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ, khuôn mặt trang điểm tinh tế, có tính công kích, vô cùng áp đảo.
“Bọn họ nói gì không biết, nói lâu như vậy.”
Tô Bắc Bắc thấy Dương Chi thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn sang phía bên kia, cũng rất tò mò.
Dương Chi dời mắt, cúi đầu chơi điện thoại.
“Cô gái kia tên là Mễ Huyền, là nữ MC tương đối nổi tiếng thời gian gần đây trong giới, có lẽ đang nói chuyện về âm nhạc với Caesar.” Thời Tự chú ý tới bọn họ, vì thế giải thích: “Cô ta rất hâm mộ Caesar, trước đây livestream luôn nhắc tới cậu ấy, là một fangirl nhỏ.”
Dương Chi nghe Thời Tự nói, lại nghịch điện thoại một lúc, cảm thấy không có gì thú vị, trong lòng đăng đắng, lại không kìm lòng được nhìn sang bọn họ.
Có vẻ Mễ Huyền thật sự rất hâm mộ Khấu Hưởng, khuôn mặt trang điểm theo kiểu đáng yêu tràn đầy ý cười.
Kiểu rapper cá tính ngang tàng như thế này, bất kể ăn mặc trang điểm thế nào, đi đến đâu, cũng là tâm điểm của sự chú ý, bọn họ có khí chất độc đáo, không cần cố tình xuất hiện mà vẫn hấp dẫn người xung quanh.
Trong lòng Dương Chi rất không thoải mái.
Thích một người, hâm mộ một người, trong mắt luôn có ánh sáng, giống như Mễ Huyền hiện tại.
Hai người hàn huyên một lát, Khấu Hưởng trở lại ngồi xuống bên cạnh Dương Chi, đưa cho cô một cái bình giữ nhiệt màu hồng, bên trong đựng nước ấm.
Nhiều lúc, trên mặt anh không hề bộc lộ cảm xúc, bất kể là đối với người hay vật, luôn lạnh nhạt như vậy, đây là tính cách của anh, khó mà sửa trong ngày một ngày hai, nhưng Dương Chi cảm thấy không cần sửa, bộ dáng này rất tốt.
Cô không thích con trai giương nanh múa vuốt, sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, Khấu Hưởng yên tĩnh ở bên cạnh cô như vậy, cô có thể an tâm.
Chờ Thời Tự và Tô Bắc Bắc rời đi, Dương Chi nói: “Anh nói chuyện với cô gái kia lâu thật đấy.”
“Ừ, cô ta hỏi tôi một số vấn đề về âm nhạc.”
“Có vẻ cô ấy rất hâm mộ anh nhỉ.”
Khấu Hưởng nhướng mày nhìn cô, cao giọng: “Có vẻ em rất để ý nhỉ.”
Dương Chi bĩu môi: “Em tùy tiện hỏi thôi.”
“Bọn tôi cũng tùy tiện tâm sự thôi.”
“Ồ.”
Dương Chi không để ý tới anh, đeo tai nghe, đợi đến lượt thể hiện của mình.
Khấu Hưởng nhìn cô một lúc, tâm tư cô nhóc này nửa sâu nửa nông, cho dù có quan tâm cũng ra vẻ lạnh nhạt thờ ơ, đây là một loại cơ chế tự bảo vệ, cô giống như một cây bắp cải, giấu mình rất kỹ, không muốn để người khác nhìn thấy sự thật lòng.
Trong tình cảm, luôn có một người phải trả giá nhiều hơn, mới có thể đạt tới cân bằng, Khấu Hưởng bằng lòng người đó là anh.
Anh tháo tai nghe của cô xuống, dịu dàng nói: “Cô ta bảo tôi sau khi thi xong thì đến quán bar chỗ bọn họ chơi một lát, bên đó có một số bạn bè muốn làm quen với tôi.”
Dương Chi ngẩng đầu lên nhìn anh, dường như muốn nghe anh nói tiếp, vì thế Khấu Hưởng tiếp tục nói: “Tôi nói muốn hỏi bạn bè một câu, nếu bọn họ muốn đi, hẳn là không có vấn gì.”
Dương Chi buồn bực nói: “Vậy anh có thể đi hỏi mấy người Thẩm Tinh Vĩ và Thời Tự đi.”
Khấu Hưởng cười khẽ: “Em cũng là bạn của tôi, còn là người có trọng lượng nhất, có một phiếu quyền phủ quyết, cho nên… Có muốn đi hay không đều do em quyết định.”
Sắc mặt Dương Chi dần thả lỏng, lại liếc Mễ Huyền một cái, cô ta đang nói chuyện với ca sĩ khác, cả người tràn ngập tự tin, sự tự tin này hoàn toàn là khí chất và sức cuốn hút toả ra từ trong xương cốt, có thể chạm đến người khác.
“Sao em lại cầm phiếu phủ quyết.” Cô hít sâu một hơi: “Nếu anh muốn đi, em còn có thể ngăn cản không cho anh đi sao.”
Khấu Hưởng tươi cười, môi mỏng cong lên: “Em vẫn không hiểu ư.”
“Anh muốn em biết cái gì.”
Anh không nói chuyện nữa, mà nắm tay Dương Chi, đặt vào bên ngực trái của mình, ngực là nới gần trái tim nhất, cứng rắn mà nóng bỏng.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú.
Cô có thể cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch của anh.
Mặt Dương Chi nóng lên, cô đã hiểu, trái tim anh đang đập trong lòng bàn tay cô, có những lời không cần nói ra cũng hiểu.
Anh vốn không phải là người giỏi ăn nói, tình cảm của anh tựa như dòng nước ấm, anh không sợ cô chậm chạp không nhận ra hay khép kín mình, nhưng anh tin vào lòng chân thành, dựa vào tấm chân tình này, anh sẽ chậm rãi đi vào nội tâm của cô.
Hai người Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh vì muốn giảm bớt không khí hồi hộp mà đã làm một đoạn freestyle ngay tại chỗ, hậu trường không ngừng vỗ tay cổ vũ, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn. Nhưng đúng lúc này, lại có một người đang ông mặc quần Harem màu tím cùng nhóm của mình khinh thường nhìn sang.
“Hát cái quái gì thế.”
“Toàn mấy lời khô khan, đấy cũng gọi là hát sao.”
“Thật khó nghe.”
“Trình độ này mà cũng được thi đấu với chúng ta, đúng là khó tin.”
Nghe thấy lời này, Thẩm Tinh Vĩ rất khó chịu, nhìn tên mặc quần tím: “Mày nói gì đấy!”
“Nói mày đấy.”
“Mày thì biết cái gì.”
“Chỉ đọc lời thôi mà, có ai không biết đâu, thế cũng gọi là âm nhạc sao.” Tên mặc quần tím nói năng ngông cuồng, vô cùng kiêu ngạo.
Tô Bắc Bắc ngồi bên cạnh Dương Chi nhanh chóng tìm tư liệu về người đàn ông này: “Sở Khai Kiệt, ca sĩ mạng, hát cũng không tệ lắm, tự phong là “Trần Dịch Tấn” phiên bản nhí, cậu ta cũng là đối thủ PK lần này của chúng ta.”
Dương Chi nhìn cậu ta, trầm giọng nói: “Thật là huênh hoang.”
“Tất nhiên, bây giờ ca sĩ mạng chỉ cần hơi nổi tiếng lại được fans tâng bốc là hếch mặt lên trời ngay, cứ nghĩ mình ghê gớm lắm.” Tô Bắc Bắc dè bỉu: “Thích nhất diss người khác để tâng bốc chính mình nhưng thật ra bản thân lại chẳng ra gì.”
Dương Chi bình thản nói: “Có thật hay không phải lên sân khấu mới biết được.”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp từ tính truyền đến: “Sao mà nhàm chán thế.”
Khấu Hưởng đi tới, mặt không cảm xúc, chín chắn cẩn thận.
Thẩm Tinh Vĩ nói: “Caesar, cho tên kia biết mặt đi, nó quá ngông cuồng.”
Khấu Hưởng cười nhạt, tựa trăng thanh gió mát.
“Một tên ăn không nên đọi nói không nên lời, tao có thể làm gì được, battle với cậu ta hả?”
“Mày bảo ai nói không sõi cơ!” Sở Khai Kiệt chỉ vào Khấu Hưởng: “Tao thấy phải là mấy tên ca sĩ rap chúng mày mới đúng, chỉ biết đọc lời, khô khan, căn bản không hiểu âm nhạc.”
“Cái cơ bản nhất của ca sĩ là phát âm rõ ràng, lời ca là bản lĩnh cơ bản nhất.” Người nói lời này là Dương Chi, cô tháo tai nghe, nhìn về phía Sở Khai Kiệt: “Tôi nghe cậu hát rồi, giọng hát không tồi, nhưng đôi khi phát âm còn chưa rõ, chẳng phân biệt được n với l.”
Bị chạm vào khuyết điểm, mặt Sở Khai Kiệt bỗng nhiên đỏ bừng, trong quá trình biểu diễn cậu ta đã cố gắng khắc phục lỗi n l của mình, song chẳng ngờ vẫn có người vẫn nghe ra được.
“Mày là cái cọng hành nào, dám nói tao như vậy!” Sở Khai Kiệt thẹn quá thành giận, không thể bình tĩnh: “Chờ lát nữa tao loại hết chúng mày, chúng mày sẽ biết sự lợi hại của tao.”
Bùi Thanh gần như đã hiểu lí do cậu ta khiêu khích mọi người, cậu ta định dùng khí thế chèn ép bọn họ, chiếm lợi thế, dù sao kiểu thi đấu đối kháng 1v1 PK này, thí sinh lọt top chỉ lấy từ một trong hai nhóm.
Song… Hình như có một số việc lại không như ý muốn, Dương Chi mới chỉ nghe một bài hát đã biết khuyết điểm của cậu ta là không phân biệt được n l, cũng rất lợi hại. Đấy gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, lần ra đòn phủ đầu trước trận đấu này, Sở Khai Kiệt ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngã thê thảm, ngượng ngùng rời đi, ra ngoài hành lang hút điếu thuốc bình tĩnh lại.
Không lâu sau, người bên nhà sản xuất đến nói cho Khấu Hưởng bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, còn ba trận đấu nữa là đến bọn họ rồi.
Mọi người tập trung tinh thần, nghiêm túc chuẩn bị.
Dương Chi không có kinh nghiệm sân khấu, bắt đầu căng thẳng đến luống cuống tay chân, liên tục hỏi Khấu Hưởng, lát nữa lên sân khấu em phải làm gì, tay nên để ở đâu……
Khấu Hưởng đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào cô, buộc cô phải nhìn vào mắt anh, đôi mắt đen nhánh như mực, tĩnh mịch như dòng nước sâu.
Anh trầm giọng nói: “Em không phải nghĩ gì cả, chỉ cần hát là được.”
Trái tim vốn đập loạn xạ của Dương Chi sau khi tiếp xúc với ánh mắt của anh, dường như đã thật sự thả lỏng, có một sức mạnh nào đó yên lặng mà bình thản rót vào khoang ngực cô.
Thế nên ở rất nhiều năm về sau, cho dù đứng trên bất cứ sân khấu nào, bên tai cô vĩnh viễn vang vọng giọng nói trầm ấm từ tính của anh ——
Em không phải nghĩ gì cả, chỉ cần hát là được.
*****
Trấn đấu đó, Khấu Hưởng và đồng đội phối hợp rất ăn ý, phát huy rất tốt, bầu không khí trong hội trường luôn được đẩy lên cao trào.
Dưới sân khấu ban giám khảo sôi nổi chụm đầu ghé tai nghị luận. Bởi Khấu Hưởng rap thật sự quá hay, tuy bọn họ hiểu biết về rap không sâu, nhưng cũng bị màn trình diễn xuất sắc của anh cùng bầu không khí sôi động đả động đến.
Muốn biết một phần trình diễn có thành công hay không, thật ra chỉ cần nhìn biểu hiện của khán giả trong hội trường là đủ biết.
Nhưng hát rap, nếu nghiêm khắc mà nói, thật ra so với những người thích nhạc thịnh hành thì vẫn yếu thế hơn, ban giám khảo định xem tiếp phần thể hiện của thí sinh sau rồi mới quyết định.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo cao vút vang lên, trường quay vốn sôi động chợt yên tĩnh lại, mỗi người đều dừng nói chuyện và hò reo, bị tiếng hát vang lên đột ngột này chạm thẳng vào linh hồn, theo giai điệu uyển chuyển, cột sống bắt đầu tê dại, nổi da gà.
Sau phần rap sôi động xập xình tiếng kim loại, bất chợt vang lên giọng nữ cao, không hề có âm nhạc hỗ trợ, hoàn toàn dựa vào tiếng hát tự nhiên và ca từ sâu lắng, phối hợp với đoạn flow trước đó, hoà hợp tôn lên lẫn nhau.
Cô gái nhỏ với tà váy trắng chạm đất, đứng lẻ loi trước sân khấu, cô không vừa hát vừa nhảy cố tình hấp dẫn sự chú ý, cô chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, song lại thành tiêu điểm của sự chú ý.
Cô nhắm mắt lại, chìm đắm trong màn trình diễn của mình, quên mất người xem dưới sân khấu, quên mất hết thảy xung quanh, thậm chí còn quên mất chính bản thân mình.
Ban giám khảo đều là những vị tiền bối nổi tiếng trong giới âm nhạc Hoa Ngữ, sau khi nghe thấy giọng hát của Dương Chi, đều lên tiếng tán thưởng.
Hiện tại trong giới âm nhạc Hoa Ngữ rất hiếm khi được nghe thấy giọng ca trong trẻo như vậy.
Màn trình diễn của August và giọng hát tự nhiên của Dương Chi chậm rãi kết thúc, tiếng vỗ tay cùng tiếng hò reo vang vọng trường quay, mãi đến khi Sở Khai Kiệt lên sân khấu, khán giả vẫn còn đắm chìm trong màn trình diễn xuất sắc trước đó, mãi cũng không thể phục hồi lại tinh thần.
Sở Khai Kiệt vì muốn lăng xê danh hiệu “Trần Dịch Tấn” phiên bản nhí của mình, cũng chọn một ca khúc của Trần Dịch Tấn, nhưng đến lúc biểu diễn lại xảy ra không ít sự cố ngoài ý muốn, đầu tiên là do ngứa họng mà ho khụ một tiếng, sau đó lại có vài đoạn hát không rõ n l.
Do có hòn ngọc ở phía trước, cho nên phần trình diễn này của cậu ta hoàn toàn không chiếm được trái tim của ban giám khảo, cuối cùng bị loại cũng là chuyện nằm trong dự kiến.
Biểu diễn xong, mọi người cùng thay quần áo và tháo trang sức, Khấu Hưởng không tìm được Dương Chi, đến khi hỏi Thời Tự mới biết được sau khi thi xong cô đã lên sân thượng một mình.
Trên sân thượng gió rất lớn, Dương Chi ngồi một mình trên lan can, gió lớn thổi bay làn váy trắng của cô.
Khấu Hưởng ngồi xuống bên cô, chiều hôm buông xuống, cả thành phố nhuốm đẫm ánh chiều tà dịu dàng.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt cô đen sẫm bình thản, ngóng nhìn mây hồng phía xa.
“Khấu Hưởng, em làm được rồi.”
Giọng cô hơi khàn, còn thoáng mệt mỏi, màn trình diễn xuất sắc vừa rồi đã tiêu hao không ít sức lực của cô.
Khấu Hưởng nhìn cô chăm chú.
Nghĩ đến khoảnh khắc diễm lệ trên sân khấu của cô, mặc dù anh đã sớm nhìn quen mây gió, cũng không nhịn được tim đập thình thịch, nhiệt huyết sôi sục.
Khấu Hưởng ngồi bên cô, cùng cô cùng ngắm hoàng hôn chìm vào mây núi.
“Sẽ có một ngày.” Anh bình thản nói: “Cả thế giới đều sẽ nghe được giọng hát của em.”
Dương Chi hơi nghiêng đầu, dựa vào vai anh.
Hết chương 55