_ A, hắn không có ở chỗ này, không phải đi tìm ngươi ? - Đến đây tìm kiếm hắn vừa vặn gặp được Ngô Hạo cùng Dạ Lãnh, còn có 1 đêm không ngủ Tần Như Ca.
_ Không có, a, tiểu tử, sắc mặt của ngươi không dễ coi, thế nào 1 đêm không có ngủ sao? - Tô Tần chuyển con ngươi liền nhìn thấy Tần Như Ca cả mắt đều quầng thâm, thân thiết hỏi.
Tần Như Ca vừa mới vừa ngẩng đầu lên, lại ở phía sau Tô Tần thấy được cặp yêu dị con ngươi, âm u lạnh lùng sắc bén lợi hại, hắn lập tức cúi đầu, lắc lắc- Không có việc gì, ta chỉ là ngủ không ngon.
_ Nga, tối hôm qua ngươi làm gì thế, ăn trộm sao? - Tô Tần khó có được nhìn thấy hắn yên tĩnh như vậy, khó tránh khỏi muốn trêu chọc 1 phen- Nên không phải là sát vách toàn mỹ nữ, làm ngươi luyến tiếc không muốn đi ngủ!
_ Ha hả, Tần tiểu đệ, ngươi còn nhỏ, mỹ nữ còn nhiều mà, từ từ xem a! - Ngô Hạo cười đẩy thân thể hắn.
Tần Như Ca như trước cúi đầu, im lặng không lên tiếng kéo tay Tô Tần nói- Ta tìm ngươi có việc! - Lập tức bỏ chạy.
_ Hắn đây là thế nào? - Ngô Hạo sờ sờ đầu, không hiểu nhìn bọn họ ly khai bóng lưng.
_ Cổ tiểu thư, thức dậy cũng rất sớm, đêm qua ngủ không ngon? - Vẫn yên tĩnh Dạ Lãnh đột nhiên mở miệng hỏi.
_ A, chỗ nào, đêm qua ta ngủ rất sớm, chỉ là muốn dậy sớm 1 chút, Dạ huynh đệ hôm nay cũng dậy rất sớm a- Cổ Nguyệt nhàn nhạt cười, chỉ là giữa trán hơn mấy phần mệt mỏi rã rời lại không
_ Hắn thật đúng là có thể chống, thiếu chủ, ngươi còn muốn tiếp tục ở đây giả ngốc tới bao lâu, lão chủ nhân đêm qua lại phái người đến truyền lời, muốn thiếu chủ sớm ngày trở lại- Ngô Hạo nhìn nhìn bóng lưng Cổ Nguyệt, cung kính đối Dạ Lãnh nói.
_ Tạm thời thì không, ta còn muốn tiếp tục theo dõi- Dạ Lãnh trên mặt nổi lên 1 mạt cười nhạt, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, hơi có chút suy nghĩ- Ở đây thật thú vị , mấy ngày thú vị liền đem các tả hữu sử đều bị hút tới đây.
Vốn chỉ cho là 1 tràng trò chơi, hắn lại tò mò phát hiện, nguyên lai trò chơi này chơi cực kỳ khá, kinh qua tối hôm qua, hắn ngày càng phát hiện, trò chơi có 1 chỗ thú vị, trò chơi thú vị như vậy, hắn há có thể bỏ qua được.
_ Kia thiếu chủ vì sao phải giúp đỡ hữu sử? - Ngô Hạo kp rõ, 2 lần đó đều là thiếu chủ ra tay giúp hữu sử, làm cho tả sứ trắng tay.
_ Nga? Ta là đang giúp hắn sao? Ta có sao? - Dạ Lãnh cười lạnh, trên khuôn mặt trắng bệch, lại là nụ cười ngây thơ, như 1 thiếu niên ngây thơ cười đến vô hại lại lạnh đến thần kỳ.
Ngô Hạo rùng mình 1 cái, mỗi lần thiếu chủ lộ ra biểu tình như vậy, nghĩa là có người sắp gặp xui xẻo, chỉ là người này sẽ là ai đây?
Lần thứ 2 đem ánh mắt nhìn về phương hướng phía trước, dù sao không phải hắn là được rồi, quản hắn là ai!
_ Như Ca, ngươi làm sao vậy, muốn kéo ta đi chỗ nào a? - Tần Như Ca kéo Tô Tần vẫn cúi đầu đi về phía trước.
_ Ngươi sau này cách xa Cổ Nguyệt 1 chút- Tần Như Ca dừng bước, quay sang, rất nghiêm túc nhìn nàng, biểu tình hết sức nghiêm túc.
_ Làm sao vậy? - Vì sao hắn nói cùng Tư Mã Hằng giống nhau, đều kêu chính mình rời xa Cổ Nguyệt- Cổ tiểu thư có vấn đề gì sao?
Tần Như Ca vừa mới muốn mở miệng, phía sau liền bay tới 1 đạo mị ảnh- Tần nhi, ta vừa mới nhìn thấy Tư Mã công tử đi hướng Tua Cờ viện.
_ Cái gì, ngươi xác định!
_ Phải!
Tô Tần lập tức liền chạy đi hướng ngược lại.
Tần Như Ca nhìn bóng lưng của nàng, lại nhìn Cổ Nguyệt trước mắt, lui về phía sau mấy bước.
_ Trí nhớ của ngươi tựa hồ rất kém- Cổ Nguyệt thu hồi nụ cười quyến rũ, 1 đôi con ngươi trong suốt lưu chuyển duệ quang kinh người thẳng ép Tần Như Ca, từng bước tới gần- Những gì ta đã nói, đêm qua ngươi đều không nhớ sao!
Tần Như Ca có chút ý sợ hãi lui về sau, ánh mắt lóe ra.
_ Xem ra, đôi mắt của ngươi không còn muốn dùng nữa rồi! - Cổ Nguyệt trong mắt sát khí hiện ra.
_ Cho dù ngươi móc 2 mắt của ta, ta cũng tuyệt sẽ không để cho ngươi lại thương tổn Tần nhi! - Tần Như Ca đột nhiên đứng thẳng lênm, dũng khí mười phần mão thượng 2 mắt của hắn- Ta biết ngươi là ai! Hồ Thanh Ca! Ta không để cho ngươi lại có cơ hội thương tổn Tần nhi!
_ Biết ta là ai, liền phải biết sự lợi hại của ta, ngoan ngoãn nghe lời, nếu không… …
_ Nếu không, thế nào! - Tần Như Ca ngẩng đầu lên, đáy mắt lộ ra kiên định- Ta cũng có thể nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi lại thương tổn Tần nhi, cho dù là muốn lấy mạng của ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước!
Khi nói chuyện, Tần Như Ca (Nốt ruồi đen) đầu đã dương lên thật cao, trong mắt cái loại này kiên định làm cho người không thể khinh thường.
Hồ Thanh Ca (Cổ Nguyệt) nhàn nhạt liếc nhìn hắn, khóe miệng câu dẫn ra- Không tồi, có can đảm, liền thấy ngươi có vài phần gan dạ sáng suốt, ta sẽ không giết ngươi, bất quá… …
Tần Như Ca ninh mi, cảnh giác nhìn hắn.
_ Bất quá, ta phải nhắc nhở ngươi, đêm qua ngươi thấy tất cả cũng chỉ là cái huyễn ảnh, nhìn thấy coi như quên, không được để cho người thứ 2 biết, nhất là cho Tần nhi biết!
_ Ngươi còn muốn lừa dối nàng! - Tần Như Ca dị thường sinh khí, nam nhân này giả trang nữ tiếp cận Tô Tần, mục đích của hắn là gì!
_ Này ngươi yên tâm, ta sẽ lại không thương tổn nàng, làm cho tốt bổn phận của mình đi, bảo vệ tốt Tần nhi, những chuyện khác ngươi cũng đừng quản, cũng không phải chuyện ngươi có thể quản! - Hồ Thanh Ca nói xong liền phất tay áo ly khai.
Thẳng đến sau khi hắn rời đi, Tần Như Ca này mới phát hiện, lưng của mình đã sớm mồ hôi ướt 1 mảnh, tay vịn ở chân tường mới có thể miễn cưỡng chống đỡ thân thể vô lực.
Nam nhân này thực sự đáng sợ, đêm qua lúc hắn thay đổi quần áo, chính mình trong lúc vô tình bắt gặp, mới khám phá chân diện mục của hắn, nếu không phải có cái quỷ mặt người cứu mình, phỏng chừng chính mình đã sớm bị hắn giết người diệt khẩu, bây giờ hắn phải làm như thế nào mới có thể đã giữ được chu toàn của mình, còn có thể bảo hộ Tần nhi!
_ Ta muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ có trở nên càng mạnh mới có thể bảo hộ nàng! - Tần Như Ca bình tĩnh lại xong, liền giơ lên mắt, kiên định nói ra những lời này.
_ Rất tốt, ngươi đã có giác ngộ như vậy, như vậy ta liền tới giúp ngươi 2 phen! - Nhất mạch réo rắt thanh âm vang lên sau lưng, Tần Như Ca xoay người nhìn lại, hé ra quỷ mặt nạ liền ánh vào trong mắt.
_ Là ngươi! - Tần Như Ca nói.
_ Muốn trở nên mạnh hơn, phải tập võ, giờ tý tối nay đến phía nam vườn tìm ta, ta sẽ dạy võ công cho ngươi! - Nói xong, quỷ mặt người liền biến mất ở chỗ sâu trong rừng trúc.
☆☆☆☆☆☆☆☆
_ Tư Mã Hằng! - Tô Tần vọt tới Tua Cờ viện, vọt tới phòng của hắn, đẩy cửa ra lại bị cảnh tượng trước mắt kinh ngạc đến ngây người.
Trên giường 1 người nam nhân ngồi, trong lòng ôm 1 nữ nhân khác, bộ dáng vô cùng thân thiết, nữ tử môi đỏ tươi kề sát hắn.
Giữa trằn trọc, tựa hồ còn có cúi đầu hờn dỗi truyền ra.
_ Tần nhi! - Tư Mã Hằng đang nhìn đến người phía sau, đáy mắt mơ màng hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vã đẩy ra hồng y nữ tử trong lòng.
Nữ tử kinh ngạc quay sang, nhìn Tô Tần, Tô Tần này mới phát hiện, nữ tử này thật là đẹp, vô pháp diễn tả bằng ngôn từ mỹ, giữa mị còn có thuần (Khí chất), giữa thuần lại dẫn 1 điểm e thẹn, đôi môi hơi sưng, 1 đôi mắt to lại sáng như minh châu làm cho người ta trìu mến, mang theo màu sắc mơ màng nhìn mình.
Ha hả ——————
Tô Tần dưới đáy lòng cay đắng thở dài, hiện ở tình huống này nên tính cái gì, nàng như vậy đúng là tự tìm xấu hổ a, trong phim truyền hình trên TV thường hay xuất hiện những cảnh mấu chốt như thế này, nữ chủ nên nói như thế nào nhỉ, hình như, hình như hẳn là cười nói- Ha hả, xin lỗi, quấy rầy 2 vị, các ngươi cứ tiếp tục, ta chính là đi ngang qua, đi ngang qua thôi, cứ tiếp tục, ta đi trước… …
Tô Tần cười đem lời nói cho hết, sau đó rất cố gắng ngẩng đầu lên, hướng ra ngoài chạy đi.
_ Tần nhi… …- Tư Mã Hằng vừa định đuổi theo, nữ tử trên người bởi vì hắn đột nhiên đứng lên, bỗng nhiên té xuống đất, phát ra 1 tiếng thét kinh hãi.
_ Ái chà, đau quá… …- Thanh âm nhu nhược như vậy, cảm giác mềm nhẹ giống như từ trong đáy cốc vọng ra, làm cho người ta nghe xong coi như là bách luyện cương cũng muốn hóa thành quấn chỉ nhu.
Nàng xoa xoa 2 chân, mắt mang ai oán nhìn Tư Mã Hằng, 2 tay lại sống chết kéo góc tay áo của hắn.
Tư Mã Hằng đành phải thân thủ kéo dậy nàng, ai ngờ nàng lại thuận thế lại té vào trong ngực của hắn, kết quả 2 người lại cùng ôm nhau.
Tô Tần dừng bước, xoay người, lại vừa lúc thấy 1 màn như vậy, ngực bỗng nhiên nhói đau, chua chát nổi lên, ép đau tim nàng, nước mắt ở trong hốc mắt thẳng đảo quanh, nàng lăng là ngẩng đầu lên, đem nước mắt khóa ở tại đáy mắt, kiêu ngạo mà xoay người, cơ hồ là dùng sức chạy hướng về phía phòng mình.
_ Ai, Nhuế công tử, ngươi chạy vội vã như vậy làm gì? - Ngô Hạo cùng Dạ Lãnh vừa vặn đi đến, nhìn thấy Tô Tần theo bọn họ bên người chạy qua, Ngô Hạo lên tiếng hô.
_ Kỳ quái, nàng hôm nay thật kỳ quái- Tô Tần không quay đầu lại, xông thẳng về phía trước, Ngô Hạo không hiểu lắc lắc đầu.
Dạ Lãnh lại chuyển con ngươi nhìn về phía Tua Cờ viện, Tư Mã Hằng có chút chật vật lao ra khỏi cửa, phía sau hắn còn 1 hồng y nữ tử.
Hắn liễm nổi lên 2 tròng mắt, khóe miệng câu dẫn ra 1 mạt cười lạnh.
Trò chơi cạnh tranh chính thức bắt đầu, thú vị, thật thú vị… …
Vừa vào cửa, nàng liền lập tức khóa cửa lại, dựa lưng trên ván cửa, Tô Tần ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn không thể nào khóa lại, dọc theo 2 má, chậm rãi rơi xuống.
Vì sao lại rơi lệ, vì sao phải rơi lệ, Tô Tần âm thầm mắng chính mình, Tô Tần a, Tô Tần, ngươi thật không có tiền đồ, không phải chỉ là 1 người nam nhân thôi sao, đáng để khóc đến thương tâm như vậy sao, chẳng lẽ khắp thiên hạ nam nhân đều chết sạch, cũng chỉ còn lại có hắn Tư Mã Hằng 1 người, nàng Tô Tần hà tất vì 1 thân cây mà buông tha nguyên cả rừng rậm!
_ Đúng, chính là như vậy, trên đời này đại thụ còn nhiều mà, hà tất cần phải treo cổ ở 1 thân cây! - Tự kiểm điểm xong, Tô Tần lập tức dùng tay áo đem nước mắt toàn bộ lau đi, lại đứng thẳng người, cố gắng hít mũi 1 cái, sau đó dùng hai tay vỗ vỗ 2 má- Muốn tỉnh lại, Tô Tần, ngươi không thể để bị đánh bại!
Không phải chỉ là thất tình thôi sao, đúng hay không, ngạch, nghiêm túc lại mà nói, hình như vẫn chỉ đang ở giai đoạn thầm mến thôi nhỉ, thẹn thùng… …
Chỉnh lý hảo mạch suy nghĩ xong, Tô Tần đẩy cửa ra, lại vừa vặn đụng phải Tư Mã Hằng giơ tay lên muốn gõ cửa, kết quả 2 người đều tâm sự nặng nề, cũng chưa kịp thấy đối phương, Tư Mã Hằng 1 vang dội gõ cửa kết quả lại rơi vào trên đầu Tô Tần.
_ Ái chà… …- Tô Tần che đầu, giơ lên mắt quát- Cái tên khốn nào không có mắt, muốn gây sự sao!