Ngoại trừ đẹp đẽ, còn thập phần tôn nhã, phượng mâu lưu chuyển ngàn vạn ánh huỳnh quang, như ngân hà lưu động, nhét vào hàng trăm tinh quang, thâm thúy, ánh sáng rực rỡ như ngọc.
Tóc đen tùy ý vấn lên, đặt trên vai trái, nhẹ nhàng tự nhiên, lại bóng loáng mềm mại càng tôn thêm da thịt tinh tế như tuyết trắng của nàng.
Mày liễu mắt phương, quỳnh mũi lăng môi, ngũ quan xinh xắn làm cho người khác không thể nào xoi mói, nhất là môi dưới có màu như chu sa, làm cho nàng thoạt nhìn có điểm diêm dúa lẳng lơ, gợi cảm, quyến rũ.
Thùng thùng, thùng thùng…
Tô Tần cảm giác lòng mình đang theo mỗi 1 bước chân của nàng, mạnh mẽ hữu lực mà nhúc nhích.
Nha, đây là báu vật hay nghiệp chướng a!
Tô Tần muốn ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, vì sao đẹp như vậy yêu tinh như vậy lại là 1 nữ nhân!
_ Tiểu thư, bên miệng người có nướt bọt- Hạnh nhi ở 1 bên hảo ý nhắc nhở.
_ Nga- Tô Tần lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng cuồn cuộn xoắn tay áo, lúng túng lau khóe miệng.
Sùng sục!
Sau đó, Tô Tần nghe được đồng dạng âm thanh sùng sục, chuyển con ngươi nhìn lại, 2 môn thần bên cạnh cũng đồng dạng xuất thần giống nàng!
_ Sao không nói sớm, mau vào đi! - 2 môn thần lập tức xum xoe mà mở cửa, mắt còn nhìn từ trên xuống dưới trên người yêu tinh.
Yêu tinh đi tới trước mặt Tô Tần, mỉm cười xinh đẹp vươn tay, nắm lấy tay nàng.
Tô Tần cảm nhận được có 1 cổ cảm giác kỳ dị lập tức chạy khắp người nàng, chính mình sao lại có cảm giác như điện giật, đối phương rõ ràng là nữ nhân?
Quả nhiên là yêu tinh, dù là nữ nhân cũng không thoát khỏi ma trảo của nàng!
Cổ Nguyệt nghiêng mặt nhìn nàng, nhẹ nhàng mở miệng- Nhan muội muội, chúng ta đi vào thôi!
_ Ngạch, a? - Tô Tần còn chưa có kịp phản ứng, thân thể liền bị nàng ta kéo vào trong phòng.
Vừa mới vào phòng, Tô Tần liền bị cảnh vật trước mắt thu hút.
Gấm mạn thêu bằng chỉ bạc theo gió mà vũ, 2 chiếc bình hoa lớn cao khoảng 1 người có vẽ tảo ngũ sắc kim tuyến được đặt ở 2 bên đầu giường bằng gỗ tử đàn, hoa văn tinh mỹ, trên trường kỉ đặt 1 bàn nhỏ dùng gỗ lê hoa chế thành, đường viền màu bạc vô cùng tinh xảo, bên trên đặt 1 bộ trà cụ.
Lư hương bằng vàng được chạm trổ tinh tế, khoan thai tản ra khói trắng, mềm mại rủ xuống như sương mù màu trắng, hương thơm mờ mịt, tràn ngập toàn bộ gian phòng.
Ở giường đối diện phía sau màn trúc, ngồi 1 người, đang nhẹ nhàng mà gảy dây đàn.
Khi nhạc công gảy hạ dây đàn liền như rót vào sinh mệnh bàn ba động, khiến kẻ khác như say như mê trong tiếng nhạc.
Vũ cơ các như đang ra sức giãy dụa chiếc eo nhỏ nhắn mềm dẻo, gấm mạn khởi vũ nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Ánh mắt dời về phía bên trái, Tô Tần lập tức bị 1 đạo phong cảnh khác hấp dẫn.
Không thể thua khí thế! Phía trước song cửa sổ được khắc hoa tinh tế, có 1 nam tử ưu nhã đang ngồi, 2 mắt yên tĩnh nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ở cảnh tượng hương diễm ấy, hắn có vẻ phá lệ đặc biệt, chỉ vì hắn kia 1 thân trăng non bạch thanh thủy trúc trường bào, càng tôn lên khí chất ôn nhuận như ngọc của hắn.
1 đôi con ngươi u tĩnh như ánh sao trong đêm đang lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ, đáy mắt đẹp như hồ nước liễm diễm, nổi lên yếu ớt quang hoa, mang theo vài phần thâm trầm, mấy phần cơ trí, mấy phần biếng nhác.
Lẳng lặng nhìn hắn, thật giống như thấy được hình ảnh đêm đông yên tĩnh, mặc cho thế sự ồn ào náo động thế nhưng như nước chảy mây trôi mà qua, hắn như trước bảo trì 1 phần yên tĩnh, nhìn hắn làm cho tâm người ta an bình.
Oa! Oa! Oa! Mỹ nam, là mỹ nam nha!
Tô Tần dưới đáy lòng hô to vạn tuế, 2 mắt lập tức chiếu sáng, nhìn chằm chằm cách đó không xa đại soái ca, giữa lúc Tô Tần nhìn đến xuất thần, chỗ tại cổ tay truyền đến 1 trận đau nhứt, quay đầu nhìn lại, dọa cho nàng 1 thân nổi da gà.
Cổ Nguyệt chính là lấy ánh mắt cực kỳ ai oán nhìn mình, 2 tròng mắt đẹp ai oán liên tục, rất giống cô vợ nhỏ đang tức giận, chính là ra sức nắm chặt cổ tay của nàng.
Chẳng biết tại sao, Tô Tần vừa nhìn thấy ánh mắt kia, toàn thân liền bắt đầu chột dạ.
Nàng kéo kéo môi, vội vàng buông lỏng tay ra, sau đó cúi đầu hỏi Hạnh nhi- Người nào là Ngũ vương gia?
Hạnh nhi liền đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ là len lén khơi trào khóe mắt, sau đó nhanh chóng vươn tay chỉ chỉ phía trước.
Tô Tần nhìn theo phương hướng nàng chỉ, 1 đôi con ngươi như chim ưng sắc bén liền nhảy vào đáy mắt nàng.
Nàng trong lòng giật mình, khá lắm nam tử dám lớn mật! Kia trong mắt lưu chuyển duệ quang, khiến xương sống người ta cũng toát ra ròng ròng mồ hôi lạnh.
Nam tử này mặc trường bào màu đen, lộ ra nửa bộ ngực cường tráng, tóc đen tựa thác nước lâng lâng áo choàng mà rơi, ưu nhã nằm ngồi trên giường.
Trên mặt tuấn lãng, mang theo ý cười nhợt nhạt, khiến cho người ta như rơi vào vực thẳm không đáy, đáy mắt như ngọc lưu ly sắc bén lưu chuyển phát ra ánh sáng, nhìn thấu tâm người khác.
Dựa vào, xem ra chính là cái loại phong lưu!
Tô Tần liếc liếc mắt nhìn, lập tức phán định người này chính là Duệ vương gia.
Nàng 3 bước vọt tới trước mặt hắn, theo trong tay áo rút ra hưu thư, ném tới trên mặt hắn.
Ba 1 tiếng thanh thúy mà vang dội, kia phong hưu thư ở giữa khuôn mặt nam tử tuấn tú.
Chỉ 1 thoáng, gió nổi mây phun, nguyên bản gian phòng phi thường náo nhiệt, trong nháy mắt yên tĩnh lại, tĩnh liền 1 cây châm rơi xuống đất thanh âm đều nghe được đến.
_ Lớn mật! - Hắn đầu tiên là sửng sốt, lát sau đập bàn, trong mắt là thịnh nộ phong ba.
Dựa vào, cư nhiên so với chính mình cao hơn 1 cái đầu! Tô Tần nhìn thấy thân hình đối phương, lại thở dài.
Ngẩng đầu lên nhìn hắn thân hình khôi ngô, cái loại này tư thế cả vú lấp miệng em, Tô Tần vì mình lùn hơn hắn 1 mảng lớn mà khí thế cũng xẹp xuống rất nhiều.
Ngươi là ngu ngốc! Tô Tần dưới đáy lòng âm thầm vì mình bơm hơi, Tô Tần, đừng sợ, đừng sợ hắn! Chỉ là ngựa đực tứ chi phát triển thôi!
Thế là nàng 2 tay chống thắt lưng, ưỡn ngực dương oai, khơi mào mi, như là gà trống ngẩng cao đầy ý chí chiến đấu.
Sau đó nàng chỉ vào mũi hắn mắng- Ngươi nha, phong hưu thư này bản tiểu thư trả lại cho ngươi, bản tiểu thư chính thức nói cho ngươi biết, ngươi bị ta hưu phu!
_ Tiểu thư…- Hạnh nhi không biết khi nào thì đi tới bên người nàng, kéo ống tay áo nàng, thấp giọng nói- Tiểu thư, cái kia…
_ Xuỵt, đừng lên tiếng, không thấy tiểu thư nhà ngươi, ta đang sẵng giọng sao, có việc 1 hồi nói!
Tà mị nam tử nguyên bản bộ mặt u ám, đang nghe nàng chửi, lát sau chuyển thành ngạc nhiên, sau đó chuyển hóa khiếp sợ, cuối cùng trở nên vẻ mặt mờ mịt.
_ Ngươi vừa mới nói cái gì? - Hắn đẩy ra Hạnh nhi, chỉ vào lá thư, có vài phần buồn cười hỏi Tô Tần.
_ Hưu thư! - Tô Tần lần thứ 2 cường điệu- Đây là bản tiểu thư đưa cho ngươi hưu thư, nói cách khác, Duệ vương gia, ngươi bị ta, hưu phu!
_ Cấp…ta…hưu thư? - Hắn càng thêm kinh ngạc, nhìn nhìn Tô Tần, lại quay đầu, nhìn người nam tử ở phía sau hắn đang ngồi ở phía trước cửa sổ.
Nam tử vẫn luôn trầm mặc đột nhiên quay mặt, đồng dạng kinh ngạc nhìn Tô Tần.
Trên mặt của hắn không có biểu tình như tà mị nam tử, có chỉ là 1 thoáng ngạc nhiên, sau liền vẻ mặt đạm mạc, lần thứ 2 chuyển thành thái độ không liên quan, lạnh lùng nhìn Tô Tần.
Mọi người đều cẩn thận hô hấp, nhìn 3 người trước mặt.
_ Ngươi là Nhan Phi Tuyết? - Tà mị nam tử lập tức nhìn Tô Tần, trong mắt ý kinh ngạc càng lớn.
_ Không phải! - Tô Tần không chút nghĩ ngợi liền thốt ra.
_ Cái gì? - Nam tử dị thường kinh ngạc- Ngươi không phải?
Ha…
Tô Tần lời vừa ra khỏi miệng, liền hối hận, âm thầm thở dài, ai, nàng vẫn không thể nào thích ứng với thận phận mới này.
_ Cái kia, khụ, ngươi đừng hỏi đường đột quá, có được không! Ta không phải Nhan Phi Tuyết, có thể là ai! - Tô Tần lập tức kịp phản ứng, lập tức liếc hắn 1 cái.
_ Đường đột…- Mỗ nam thái dương bay ra N hắc tuyến, thật là từ ngữ kỳ quái a!
Nghe đồn Nhan Phi Tuyết là nữ tử nhã nhặn lịch sự như hoa, ôn nhu như nước, mặc dù có chút cố chấp, nhưng cũng tốt hơn vị tiểu thư dã man trước mắt này, bất quá xem ra lời đồn vẫn không thể là tin được.
Tà mị nam tử nhìn nàng trước mắt, khẽ đảo 2 tròng mắt tiếu ý càng thêm nồng, thú vị, quả thú vị!
_ Ngươi cười cái gì! - Nhìn thấy hắn vẻ mặt cười quỷ dị, Tô Tần thập phần tức giận.
_ Ngươi thật ra nói 1 chút, vì sao phải hưu…ân, ta? - Hắn không có tức giận, ngược lại nhiều hứng thú hỏi nàng nguyên nhân hưu phu.