Cửa văn phòng mở ra, Tần Dĩnh Xuyên bước vào.
“Tần tổng?”
Trương Viên Viên theo bản năng gọi một tiếng.
Nhìn thấy người trong phòng, động tác Tần Dĩnh Xuyên hơi khựng lại.
“Quaấy rầy mọi người rồi sao?” Anh hỏi.
Trương Viên Viên vội vàng xua tay: “Không có không có, nãy giờ bọn tôi chỉ đang thảo luận vụ phốt trên mạng thôi.”
Ánh mắt Tần Dĩnh Xuyên dừng ở trên màn hình máy tính: “Phốt trên mạng?”
Giang Tầm nói: “Khoảng thời gian trước không phải chúng ta cạnh tranh với Văn Hóa Kỳ Ký để lập kế hoạch cho đồ uống Linh Động sao? Bọn họ thất bại trước chúng ta nên có lẽ là không phục, vì vậy đã thuê người bôi nhọ chúng ta ở trên mạng.”
“Chuyện nghiêm trọng vậy sao? Có cần tôi……” Tần Dĩnh Xuyên đi qua, nhìn về phía màn hình máy tính, tức khắc ngẩn ra.
Trương Viên Viên vội nói: “Tần tổng, anh yên tâm đi, đây chỉ là vấn đề nhỏ, trước đây cũng từng xảy ra chuyện tương tự nhưng Giang tổng đã xử lý rất tốt, anh đừng lo.”
Tần Dĩnh Xuyên xem nội dung trên Weibo xong, thu hồi tầm mắt, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi cảm thấy đây không phải vấn đề nhỏ.” Anh nhìn về phía Giang Tầm, “Tiểu Tầm……”
“Đàn anh, không sao đâu.” Giang Tầm lắc đầu, “Đề tài này cũng không có gì to tát, cũng không có gì ảnh hưởng đến công ty chúng ta, chỉ cần chúng ta không phản bác, mọi chuyện sẽ mau lắng xuống.”
“Đây cũng không phải chuyện công ty ——”
Tần Dĩnh Xuyên nhíu mày, dừng một chút lại nói: “Được, anh hiểu rồi. Nếu có gì cần anh hỗ trợ thì cứ việc lên tiếng.”
Giang Tầm mỉm cười trả lời: “Được, em biết rồi.”
Tần Dĩnh Xuyên nhìn hai người còn lại.
Dư Giản rất nhanh hiểu ý, nói: “Vậy Tần tổng, Giang tổng, tôi ra ngoài làm việc trước.”
“Tôi cũng phải đi liên hệ bàn bạc với Mạch Gia.”
Trương Viên Viên nói xong cũng nhanh chóng theo bước chân Dư Giản. Nhưng đi được vài bước, cô ấy lại dừng lại, quay đầu nhìn Giang Tầm rồi do dự hỏi: “Có điều, Giang tổng, tôi nên dùng lý do gì để thuyết phục Mạch Gia đây?”
Giang Tầm nhắc nhở cô ấy: “Chúng ta nên tuyên truyền các ưu thế và điểm đặc biệt, ví dụ như marketing qua video ngắn ——”
Trương Viên Viên lập tức hiểu ra: “Vâng cái này tôi hiểu rồi. Tôi lập tức đi ngay.”
Cửa đóng lại.
Giang Tầm hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Dĩnh Xuyên: “Đàn anh, tìm em có việc gì sao?”
Tần Dĩnh Xuyên đưa tài liệu trên tay qua: “Đây là yêu cầu của một khách hàng trao đổi gần đây nhất, em xem yêu cầu như vậy có thể tiếp nhận được không?”
Giang Tầm nhận lấy, cẩn thận lật xem một lần: “Em thấy có vẻ ổn, nhưng có vài chi tiết nhỏ hình như hơi quá đáng. Đoán chừng trong thành phố không có một công ty truyền thông nào có thể đáp ứng được yêu cầu của bọn họ.” Cô khép tài liệu lại, ngước mắt nhìn về phía Tần Dĩnh Xuyên, “Về phương diện hợp đồng, làm phiền đàn anh bàn bạc lại với đối phương một chút.”
“Được.”
Nói xong chuyện công việc, Tần Dĩnh Xuyên giống như vô tình hỏi tới: “Tiểu Tầm, tiệc đính hôn hôm đó……”
“À, ngày đó.” Nhớ lại hôm đó chạm mặt với Tần Dĩnh Xuyên ở tiệc đính hôn, Giang Tầm cảm thấy hơi có lỗi, “Đàn anh, hôm đó em bận chuẩn bị cho chị gái, không kịp tiếp đón anh, thật sự ngại quá.”
Tần Dĩnh Xuyên cười cười: “Không sao đâu, anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, hoá ra chúng ta cùng tham gia một tiệc đính hôn.”
“Đúng vậy.” Giang Tầm gật gật đầu, không biết nghĩ đến gì đó, chợt hỏi, “Chỉ là Đàn anh, em có chút tò mò, trước đây em nghe nói Chu……là tin đồn về vị hôn phu của chị em. Sao anh lại là bạn anh ta?”
Tần Dĩnh Xuyên hơi ngạc nhiên: “Cậu Chu là bạn từ nhỏ của anh.” Anh nói thêm, “Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba thì rất ít liên lạc.”
“Hoá ra là như vậy.”
Tần Dĩnh Xuyên do dự nói: “Tiểu Tầm, còn có một việc……”
Nhưng đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.
Trương Viên Viên đi tới, một tay cầm điện thoại cố định không dây, một tay che lại vị trí nghe, thấp giọng nói: “Giang tổng, bên Tập Đoàn Quân Trạch gọi điện đến, hỏi hôm nay cô có thể đi một chuyến sang bàn bạc kế hoạch dự án được không?”
Giang Tầm và Tần Dĩnh Xuyên cùng ngẩn ra, đăm chiêu suy nghĩ.
Cô vốn tưởng rằng Phó Dĩ Hành chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ lại là thật sự.
“Giang tổng?”
Giang Tầm hoàn hồn, nói: “Hôm nay tôi đi được.”
Trương Viên Viên vội lấy tay ra, thông báo lại với đầu dây bên kia: “Được, hôm nay cô ấy có thể đến…… Vâng, 11 giờ sao?” Cô ấy lại ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tầm, nhỏ giọng hỏi: “Giang tổng, 11 giờ đến được không?”
11 giờ?
Giang Tầm nhìn đồng hồ hiển thị bên góc phải máy tính, bây giờ mới 9 giờ rưỡi hơn.
Cô có chút nghi ngờ: “11 giờ? Liệu có muộn quá không? Bây giờ qua luôn có tiện không?”
Trương Viên Viên bàn bạc với đối phương, sau đó cúp điện thoại rồi báo lại: “Người liên hệ bên Tập Đoàn Quân Trạch nói, sếp tổng bên họ muốn đích thân bàn bạc với cô, nhưng sáng nay sếp tổng có một hội nghị, phải tới 11 giờ mới xong việc.”
Cô suy tư gì đó: “Sếp tổng của bọn họ…… Sẽ không phải là Phó tổng chứ?”
“Họp xong còn phải nghe báo cáo, thực sự là chạy đua với thời gian mà…’
Nhớ tới vài lần trải nghiệm trong văn phòng đó, hai chân Giang Tầm vô cớ nhũn ra. Cô ngập ngừng hỏi: “Bên Tập Đoàn Quân Trạch có yêu cầu bao nhiêu người qua không?”
“Hình như không nói.” Trương Viên Viên lắc đầu.
Giang Tầm hỏi: “Vậy Viên Viên, lát nữa cô đi cùng tôi qua đó một chuyến được không?”
Trương Viên Viên nói: “Được chứ, dù sao cũng không có chuyện gì gấp cần hoàn thành.”
Cô ấy có chút kỳ lạ: “Nhưng mà Giang tổng, cô có gì lo lắng sao?”
Giang Tầm tỏ ra tự nhiên: “Tôi cẩn thận suy nghĩ lại, tuy rằng đối phương gọi qua đó bàn bạc, nhưng thực ra quan hệ giữa họ và công ty chúng ta cũng không khác gì đi họp báo công việc. Như vậy đương nhiên phải có đội ngũ cùng đi thì mới có thành ý.”
“Đến lúc đó sẽ không thoát khỏi thuyết trình, cô đi theo vừa để giúp đỡ tôi.”
“Cũng đúng.” Trương Viên Viên tán thành gật gật đầu.
“Chúng ta cùng đi ——”
Tần Dĩnh Xuyên đột nhiên mở miệng: “Tiểu Tầm, anh cũng sẽ đến Tập Đoàn Quân Trạch cùng hai người.”
“Hả?”
“Tần tổng?”
Giang Tầm và Trương Viên Viên cùng nhìn về phía Tần Dĩnh Xuyên.
Tần Dĩnh Xuyên thản nhiên: “Buổi chiều tôi cũng đi gặp khách hàng ở gần đó, vừa lúc tiện đường có thể chở hai người đi, thuận tiện đi đến đó một chuyến.”
Giang Tầm gật gật đầu: “Được, Vậy tôi đi chuẩn bị chút tài liệu, qua 10 giờ xuất phát.”
***
Trên xe.
“Nói đến mới thấy, đây là lần đầu tiên tôi đến Tập Đoàn Quân Trạch.” Trương Viên Viên quay đầu nhìn Giang Tầm, tò mò hỏi, “Giang tổng, lần trước cô và Tần tổng đến tập đoàn Quân Trạch bàn chuyện hợp tác đã gặp qua Phó tổng rồi đúng không?”
Giang Tầm vô thức đáp: “Đúng vậy, hôm đấu thầu anh ta cũng có tới.”
Trương Viên Viên lại hỏi: “Vậy cô cảm thấy anh ta là người thế nào?”
Tần Dĩnh Xuyên đang ngồi trên ghế lái có hơi khựng lại, vô thức liếc nhìn vào gương chiếu hậu một cái.
Giang Tầm bình thản nói: “Anh ta à, ấn tượng đầu tiên cô sẽ cảm thấy người này thật sự rất cao tay, còn rất hay bắt bẻ. Mọi yêu cầu và tiêu chuẩn đều cực kỳ khắt khe, đối với bất kỳ chuyện gì cũng vô cùng độc đoán. Mà dù sao lát nữa cô cũng được gặp, cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”
Trương Viên Viên lập tức kinh ngạc: “Giang tổng, cô thật không hổ là……”
Thấy tầm mắt Giang Tầm như cười như không, cô ấy nhanh chóng làm động tác ngậm chặt miệng: “Xin lỗi, tôi không nên đề cập tới anh ta.”
Bỗng nhiên, Trương Viên Viên che miệng lại, quay sang hướng bên kia nôn khan mấy tiếng.
Giang Tầm giật mình, nhanh chóng đỡ lấy cô: “Viên Viên, cô không sao chứ?”
Tần Dĩnh Xuyên nghe phía sau có chuyện liền nhìn qua gương chiếu hậu: “Trương Viên Viên, cô không khỏe sao? Có cần tôi đưa cô đến bệnh viện trước không?”
Trương Viên Viên vừa thở vừa liên tục xua tay: “Không, không cần, Tần tổng, tôi chỉ đang nôn nghén thôi, là chuyện bình thường.”
Tần Dĩnh Xuyên ngẩn ra: “Cô có thai sao?”
“Vâng, đúng vậy.” Trương Viên Viên nói, “Xin lỗi, Tần tổng.”
“Không sao.”
Trương Viên Viên dựa lưng vào ghế hít thở.
Sực nhớ tới gì đó, Giang Tầm nhỏ giọng hỏi cô: “Viên Viên, cô quyết định kỹ chưa?”
Trương Viên Viên cũng thấp giọng trả lời: “Vẫn chưa, tôi vẫn đang do dự. Lần trước tôi lên trên mạng tìm hiểu thử, cứ cảm thấy việc phẫu thuật kia rất đáng sợ, tôi nghĩ…… tốt nhất vẫn nên suy nghĩ thêm vài ngày nữa.”
Hai người nói rất nhỏ, nhưng Tần Dĩnh Xuyên vẫn nghe được rõ ràng từng chữ một.
Nhìn dòng xe cộ trước mặt, anh ấy khẽ siết chặt tay lái.
***
Tập Đoàn Quân Trạch.
“Đúng rồi, chúng tôi là Truyền Thông Nghịch Phong ……”
Giang Tầm và mọi người đến trước quầy lễ tân, vừa định báo tên thì cô lễ tân liền nói trước.
“Là cô Giang sao?” Cô mỉm cười nói, “Phó tổng có dặn dò nếu cô đến thì trực tiếp đến văn phòng tìm anh ấy là được.”
Giang Tầm có chút bối rối, nhưng vẫn gật đầu: “Được, cảm ơn cô.”
Bọn họ vào thang máy lên tầng 50, đến văn phòng thì có một trợ lý bước tới chào đón.
Đưa bọn họ đến phòng họp xong, cô trợ lý mang nước trà lên.
“Phó tổng đang họp, mong mọi người chờ cho một lát. Nếu có việc gì cần thì cứ việc gọi tôi.”
“Được rồi, cảm ơn cô.”
Giang Tầm gật đầu với cô.
Cô trợ lý rời khỏi văn phòng.
Trương Viên Viên nhìn chung quanh bốn phía, không nhịn được tán thưởng: “Không hổ là tập đoàn lớn, diện tích căn phòng này còn lớn hơn công ty chúng ta ấy nhỉ?”
Giang Tầm nói: “Dù sao họ cũng là tập đoàn tầm cỡ quốc tế mà.”
Trương Viên Viên nghi ngờ: “Giang tổng, hình như cô không có chút kinh ngạc gì nhỉ. Trước đây cô từng đến nơi này rồi sao?”
Giang Tầm nhanh chóng bưng tách trà lên uống, bình tĩnh nói: “Không có.”
***
10 giờ 46 phút sáng, cuộc họp kết thúc.
Phó Dĩ Hành ra thang máy, hỏi Từ Minh Ngạn phía sau.
“Phu nhân đã tới rồi sao?”
Từ Minh Ngạn nói: “Đã đến văn phòng được 15 phút. Nhưng mà, đi với cô ấy……”
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Phó Dĩ Hành đã đi đến văn phòng, đẩy cửa ra.
“Không phải bảo em 11 giờ mới qua đây sao?”
Vừa dứt lời, bước chân Phó Dĩ Hành chợt khựng lại.
Anh gần như không ngờ tới trong văn phòng ngoài Giang Tầm còn có hai người khác.
Giang Tầm đứng lên, ra vẻ điềm tĩnh chào hỏi với anh: “Phó tổng.”
Sắc mặt Phó Dĩ Hành hơi cứng lại, nhìn thấy Tần Dĩnh Xuyên đứng một bên thì thoáng nhướng mày: “Tần tổng cũng đến à?”
Tần Dĩnh Xuyên đứng lên, sắc mặt tự nhiên: “Phó tổng.”
Giang Tầm tiến lên một chút, chủ động giới thiệu người bên cạnh cho anh: “Vị này là trưởng phòng kế hoạch của công ty chúng tôi, Trương Viên Viên.”
Trương Viên Viên lịch sự chào hỏi: “Phó tổng, xin chào anh.”
Phó Dĩ Hành gật đầu, giọng điệu khách khí lạnh lùng: “Chào cô.”
Ánh mắt anh lại nhìn về hướng Giang Tầm.
Giang Tầm thấy anh nhìn, vội mỉm cười nói: “Phó tổng, thời gian có hạn, chi bằng chúng ta trực tiếp vào chủ đề luôn nhé?”
Phó Dĩ Hành nhìn cô một cái thật sâu: “Được thôi.”
Anh trở lại bàn làm việc ngồi xuống, Giang Tầm bước tới đặt bản kế hoạch đã in sẵn trước mặt anh.
“Đây là kế hoạch sơ bộ do công ty chúng tôi thiết kế. Phó tổng, mời anh xem qua.”
Phó Dĩ Hành cầm lấy kế hoạch dự án, đọc lướt qua thật nhanh rồi ngẩng đầu: “Có thể nói rõ ràng kế hoạch thiết kế một chút không?”
Thấy bộ dáng nghiêm chỉnh của anh, Giang Tầm có chút tức giận.
Ngày Chủ Nhật ở nhà cô kêu cho anh xem qua kế hoạch dự án anh lại từ chối.
“Được thôi.” Cô hít sâu một hơi, lấy laptop mở file đã chuẩn bị trước ra, giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho anh từng chút một.
Nhưng mới nói được vài phút, đã bị anh bắt dừng.
“Chờ đã.”
“Phó tổng, anh có chỗ nào thắc mắc sao?” Giang Tầm dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Dĩ Hành không chút để ý cười: “Đúng là tôi có chỗ muốn hỏi.”
“Nhưng bây giờ cũng đã đến giờ cơm.” Anh nâng tay lên nhìn đồng hồ, “Một chút thời gian còn lại chỉ sợ không thể nói rõ ràng được. Tình hình này chắc còn phải làm mọi người mất thêm buổi chiều. Tôi đã bảo trợ lý Từ đặt một nhà hàng gần đây, chi bằng chúng ta cùng nhau đi dùng cơm trưa rồi về lại tiếp tục được không?”
Tuy rằng nghe như đưa ra ý kiến, nhưng rõ ràng là yêu cầu.
Giang Tầm: “……”
Cô nhẫn nhịn kích động muốn đem đống tài liệu trên tay đập vào đầu anh, cười đồng ý: “Tôi thì không có ý kiến, nhưng mà phải hỏi ý kiến đồng nghiệp một chút.”
Nói xong, cô nhìn về phía Tần Dĩnh Xuyên và Trương Viên Viên.
Tần Dĩnh Xuyên ánh mắt hơi nặng nề, nhưng giọng nói trầm tĩnh: “Nếu Phó tổng đã nhiệt tình mời, vậy thì không thể từ chối thịnh tình rồi.”
Hai vị CEO đều lên tiếng, Trương Viên Viên tất nhiên cũng không có ý kiến gì.
Vì vậy mọi người cùng nhau xuống dưới như đã định.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Đoàn người di chuyển từ văn phòng đến một nhà hàng Trung Quốc gần đó.
Trong phòng bao rộng rãi, Trương Viên Viên ngồi ở giữa Phó Dĩ Hành và Giang Tầm, nhưng lại cảm thấy không khí có chút nặng nề.
Cô ấy cũng không hiểu làm sao, chỉ có thể cúi đầu, không dám hó hé.
Cũng may lúc này người phục vụ đem thực đơn tới, không khí mới giảm đi chút kỳ quái.
Phó Dĩ Hành nhận xong thì đưa thực đơn qua: “Xem thử muốn ăn gì thì cứ chọn thoải mái, không cần khách khí.”
“Vậy……”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, cũng không ai nhận lấy.
Giang Tầm đẩy thực đơn về lại, mỉm cười nói: “Vẫn là Phó tổng chọn thì tốt hơn, bọn tôi nghe theo chủ là được.”
Phó Dĩ Hành thoáng nhướng mày, đầy ẩn ý nhìn cô: “Khách nghe theo chủ sao?”