• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ăn cắp?” Trương Viên Viên cũng ưỡn thẳng sống lưng, lập tức kinh ngạc hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Đồng nghiệp gấp gáp trong lòng, tốc độ nói cũng nhanh: “Họa sĩ kia nói rằng LOGO chúng ta mới thiết kế cho Dịch Kiên đã ăn cắp ý tưởng của cô ấy, cô ấy đã phát hành một bức tranh tương tự vào một tuần trước. Tôi có xem qua bức tranh mà cô ấy đã đăng lên, quả thực là rất giống với LOGO mà chúng ta đã thiết kế.”

Trương Viên Viên trừng lớn hai mắt, lộ vẻ khó tin: “Chuyện này sao có thể?”

Giang Tầm nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Người họa sĩ kia tên gì?”

Đồng nghiệp nhìn về phía cô: “Tên là ‘Điện Hạ Diêu Diêu Diêu’.”

Giang Tầm lập tức kéo chiếc laptop bên cạnh qua, mở website ra tìm kiếm.

Trương Viên Viên cũng lại gần nhìn.

Họa sĩ còn đặt cho đầu bài blog là bảo vệ quyền lợi, trông vô cùng bắt mắt.

【Điện Hạ Diêu Diêu Diêu V:

Chào mọi người, tôi là Diêu Diêu, thật đáng tiếc khi phải dùng cách này để gặp mặt mọi người.

Tôi đã bị ăn cắp ý tưởng.

Đúng vậy tôi bị @ Truyền thông Nghịch Phong @ Dịch Kiên ăn cắp bản quyền.

Một tuần trước tôi đột nhiên có linh cảm nên tiện tay vẽ một con hồ ly đập hạt hướng dương rồi đăng lên Wechat, chia sẻ với mọi người. Nhưng không ngờ bức ảnh bình thường này lại bị người khác để mắt tới.

Khi nhìn thấy LOGO mới được công bố của @ Dịch Kiên vào hôm qua, tôi đã không khỏi kinh ngạc.

Khoảnh khắc đó tôi thật sự rất tức giận, nhưng lại rất bất lực, tức giận vì tâm huyết của tôi bị vi phạm bản quyền, bất lực vì đối phương là công ty lớn còn tôi chỉ là một họa sĩ nhỏ bé tầm thường.

Tôi chưa hề nghĩ đến chuyện muốn nổi tiếng, vẽ tranh chỉ là muốn chia sẻ một chút vui vẻ đến mọi người. Nhưng mỗi một tác phẩm tôi đều rất quý trọng, tôi không hi vọng nhìn thấy tác phẩm nguyên bản và sự vất vả khổ sở của mình cứ bị người khác cầm đi sử dụng như vậy.

Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết dài này của tôi, phía dưới là chứng cứ và bức tranh so sánh.】

Cô ấy đưa ra bức tranh so sánh ở phía dưới, LOGO của Dịch Kiên là phiên bản chibi một con cáo tuyết đang đập quả hạch, mà Điện Hạ Diêu Diêu Diêu vẽ là con hồ ly màu đỏ đập hạt dưa, hình dạng bên ngoài của hai tấm bức tranh dường như chỉ khác nhau về màu sắc.

Mặt khác, cô ấy còn viết một bài dài phân tích mức độ giống nhau về ý tưởng thiết kế của hai tác phẩm rất rõ ràng mạch lạc.

Nhìn thoáng qua thì giống như mọi chuyện thật sự là như vậy.

Người “Điện Hạ Diêu Diêu Diêu” này là một họa sĩ nổi tiếng trên Wechat, cô ấy trở nên nổi tiếng nhờ vẽ một bức tranh nhân vật của một trò chơi trên điện thoại Hàn Phong nổi tiếng nào đó, thành ra khá nổi tiếng trong vòng bạn bè.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Gần đây cô ấy còn thiết kế nhân vật và CG cho một trò chơi trực tuyến lớn.

“Ngày cả chứng nhận thời gian cũng có? Cái này mà gọi là ‘tiện tay vẽ’ sao?” Trương Viên Viên rất nhanh đã phát hiện ra điểm đáng ngờ: “Chuyện này căn bản là đã chuẩn bị từ sớm.”

“Mặc dù bức tranh này của cô ấy thực sự rất giống với LOGO, nhưng mà…”

Cô ấy so sánh cẩn thận hai bức tranh một lần nữa: “Nhưng mà đây đâu phải là phong cách thường ngày của họa sĩ? Không phải trước kia cô ấy chỉ vẽ tranh nhân vật trò chơi thôi sao?”

Trong phần bình luận, đám fan hâm mộ ai cũng đầy căm phẫn.

【Đạo nhái trắng trợn, thật sự cho rằng Diêu Diêu của chúng tôi không có fan hâm mộ sao?】

【Cái này chỉ cần nhìn một cái là biết ăn cắp ý tưởng, hoàn toàn không cần thẩm định kỹ thuật, ủng hộ Diêu Diêu bảo vệ quyền lợi.】

【Truyền thông Nghịch Phong? Lại là công ty này sao? Mấy ngày nay hình như ngày nào cũng nhìn thấy bọn họ trên hot search, có thấy phiền không vậy?】

【Đây không phải công ty của Tương Tương Thích Ăn Đường sao?】

【Vốn dĩ đã không có cảm tình gì với Tương Tương Thích Ăn Đường và công ty của cô ta, ha ha, bây giờ quả nhiên đã bị lật xe.】

【Vốn cho rằng Tương Tương Thích Ăn Đường, kết quả cũng không khác gì mấy so với phú nhị đại lấy thế đè người.】

【Cứ nghĩ đang xây dựng hình tượng mạnh mẽ nào đó, nào ngờ bây giờ nổi rồi lại lộ bộ mặt thật.】

【Trước kia tôi rất thích cô ta, không ngờ lại đi ăn cắp ý tưởng! Thất vọng, mất công tôi còn đi giúp cô ta nói đỡ! Từ fan chuyển qua anti-fan!】

Còn có người liên hệ trực tiếp với Dịch Kiên yêu cầu giải thích về vụ việc.

Giang Tầm rất nhanh đã phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ.

Trong sự kiện bảo vệ quyền lợi lần này, những chuyện liên quan từ đầu đến cuối không hề leo lên hot search nhưng mức độ phổ biến vẫn tiếp tục được lan rộng.

Trong chủ đề,  những từ “Xóa bài đăng” “ép hot search” không ngừng xuất hiện.

【Tập đoàn thiên kim tiểu thư nào đó quả nhiên lợi hại, người ta chỉ đăng bài phân tích so sánh mà cũng bị xóa bài, đây là muốn một tay che trời sao ha ha】

【Truyền thông Nghịch Phong còn chút mặt mũi nào không vậy?】

【Không ngờ Tương Tương Thích Ăn Đường lại phải đến mức xóa bài và ép hot search như thế này, thất vọng.】

Trong chủ đề liên quan, còn có người cố ý giả vờ trung thành nhịp nhàng phản bác lại…

【Fans hâm mộ chúng tôi còn lớn hơn cô gấp mấy lần đấy, đạo nhái của cô là cho cô mặt mũi rồi, còn muốn đăng lên ăn cắp bản quyền, cô xứng sao?】

【Tôi cảm thấy LOGO vẽ quả hạch này còn tốt hơn nhiều so với cái ban đầu, cái này rõ ràng là sau tốt hơn trước. Tôi cảm thấy đây là một bản sao rất khá.】

【Bây giờ cứ tùy tiện đăng lên hai bức tranh thì có thể nói là ăn cắp bản quyền sao? Không có chứng cứ đầy đủ thì đừng nên nói lung tung, nếu không cô chính là người đang vu khống! Gửi lời xin lỗi đến Tương Tương Thích Ăn Đường đi!】

Giang Tầm hỏi: “Mọi người có liên hệ với thủy quân không?”

Đồng nghiệp lắc đầu: “Tôi cũng vừa mới phát hiện chuyện này nên căn bản không có thời gian mua thủy quân và hot search.”

“Vậy ai đã ép hot search?”

Trực giác Giang Tầm không ổn: “Vấn đề này không đơn giản đâu.”

Truyền thông Nghịch Phong xảy ra chuyện nhưng thủy quân lại cố gắng dẫn đến cá nhân cô.

Cô kéo chuột xuống, tiếp tục xem Wechat của họa sĩ.

“Giang tổng, mau nhìn tấm hình này đi!” Trương Viên Viên bỗng nhiên gọi cô.

Động tác Giang Tầm dừng lại, giao diện dừng trên một bài viết được Điện Hạ Diêu Diêu Diêu đăng tải ba ngày trước.

“Hôm nay tôi bắt đầu thực tập, và cũng có được bàn làm việc của riêng mình đấy nhé.”

Phía sau còn có một bức ảnh bàn làm việc.

Trương Viên Viên ngẫm nghĩ: “Sao tôi lại cảm giác đây là văn phòng của truyền thông Vân Hải nhỉ?”

Vẻ mặt Giang Tầm hết sức nghiêm túc: “Không phải giống như mà chính là nó. Tôi còn nhớ rõ ở phòng kế hoạch có một cái bàn bị thiếu mất một góc, chính là cái này.”

Đồng nghiệp kinh ngạc: “Lại là truyền thông Vân Hải? Tại sao bọn họ lại nham hiểm ác độc như vậy?”

Trương Viên Viên nhíu mày: “Giang tổng, cô có phát hiện ra không, người này….hình như vẫn luôn bắt chước phong cách của cô.”

Giang Tầm cũng phát hiện ra.

Tác phẩm của người họa sĩ tên là “Điện Hạ Diêu Diêu Diêu” này ở hiện tại hay quá khứ đều rất giống cô.

Khi cô ở truyền thông Vân Hải, doanh nghiệp kinh doanh trò chơi trên điện thoại Hàn Phong cũng từng tìm cô, muốn tiến hành hợp tác riêng với cô, nhưng vì lý do công việc nên cô đã khéo léo từ chối.

Giang Tầm đóng website lại, lập tức triệu tập tất cả nhân viên phòng kế hoạch mở cuộc họp khẩn cấp.

“Hạng mục của Dịch Kiên là do ai phụ trách?”

“Giang tổng, là tôi.” Một người dơ tay lên, người lên kế hoạch tên là Trần Tuyết.

Dịch Kiên mặc dù chỉ là một nhãn hiệu nhỏ nhưng ông chủ lại giàu nứt vách, ngoại trừ hàng loạt chương trình khuyến mãi ra còn đặc biệt yêu cầu làm một bộ cùng loại với cách thức quảng cáo bộ phim ngắn <Chó tiếp thị cũng có mùa xuân>.

Bộ quảng cáo này sắp quay chụp xong, giai đoạn trước còn đầu tư rất nhiều tiền, lúc này xảy ra vấn đề sẽ tạo ra ảnh hưởng trái chiều cực lớn với công ty.

“Nhưng như vậy không thể nào là ăn cắp bản quyền.” Trần Tuyết lòng nóng như lửa đốt: “LOGO kia là do tôi tiện tay vẽ chơi khi nghỉ ngơi.”

“Đúng, tôi nhớ cô bình thường rất thích đập quả hạch.”

“Phong cách vẽ của cô luôn luôn như vậy.”

“Khi cô vẽ ra LOGO đó, mọi người còn gọi cô là ‘Bé quả hạch’.”

Các đồng nghiệp lao nhao.

Giang Tầm trấn an: “Đừng vội, Trần Tuyết, tôi nhớ LOGO hồ ly nhỏ kia hình như cô vẽ cả một bộ?”

Trần Tuyết gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Giang Tầm cố gắng suy tính đối sách: “Vậy thì tốt, nếu không thì chúng ta đăng trọn bộ lên đi.”

Dư Giản bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ngắt lời: “Đợi chút đã, tôi nhớ trước đó có hai thực tập sinh đi làm một tuần, hình như là do Trần Tuyết mang đến?”

Trần Tuyết thoáng sửng sốt, gật đầu: “Đúng, là do tôi mang tới.”

Giang Tầm kịp phản ứng: “Dư Giản, chẳng lẽ anh nghi ngờ…”

Dư Giản nói: “Từ những cập nhật mới nhất mà họa sĩ đăng tải, cơ bản có thể đoán được cô ấy hiện tại vẫn còn đang đi học. Hơn nữa trong hồ sơ cá nhân của cô ấy hình như có ghi trường học.”

“Để tôi xem lại.” Trương Viên Viên lập tức mở Wechat điện thoại ra, ấn mở trang chủ của họa sĩ là “Trường Mỹ Thuật thành phố B”.

Trần Tuyết kinh ngạc nói: “Hai thực tập sinh mà tôi mang tới chính là sinh viên ở trường Mỹ Thuật thành phố B! Chẳng lẽ do cô ấy làm?”

Nhưng cô ấy lại không hiểu: “Nhưng tại sao cô ấy phải làm như vậy?”

Giang Tầm nắm thời cơ: “Trần Tuyết, bây giờ cô liên hệ với hai thực tập sinh kia hỏi nguyên nhân rõ ràng, nếu như cô ấy chịu phối hợp giải quyết với chúng ta thì càng tốt. Nếu không chịu phối hợp vậy chỉ còn cách làm theo pháp luật.”

“Được.” Trần Tuyết gật đầu, lập tức rời ghế đi gọi điện thoại.

Giang Tầm lại bình tĩnh hỏi: “Còn video giám sát của công ty thì sao? Đã kiểm tra video chưa?”

Dư Giản nói: “Vẫn chưa.”

Giang Tầm dặn dò: “Vậy đợi lát nữa chúng ta kiểm tra video giám sát một chút.”

Có người hỏi: “Giang tổng, chúng ta có cần phải đăng bài thông báo giải quyết trước không?”

Trương Viên Viên đề nghị: “Tôi cảm thấy có thể báo cảnh sát trước.” Cô ấy cau mày, tỏ ra nghiêm túc: “Kế hoạch thiết kế đã bị tiết lộ, chuyện này đã dính đến việc tiết lộ bí mật thương mại và có ý xấu trong cạnh tranh thương mại.”

“Giang tổng.”

Chỉ vài phút sau, Trần Tuyết đã quay lại với vẻ mặt lo lắng: “Bên Dịch Kiên vừa mới gọi điện tới, chuyện trên mạng đã ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ nên tạm thời bọn họ sẽ gỡ LOGO, hơn nữa còn nói muốn hủy hợp đồng với chúng ta.”

Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên lạnh đi nửa phần.

Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng thắt lại.

“Hủy hợp đồng? Vào lúc này?”

“Chuyện này vẫn chưa có kết luận mà bọn họ cứ vội vàng hủy hợp đồng như vậy sao?”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Có phải nói cho Tần tổng không?”

Giang Tầm ngắt lời: “Gửi số điện thoại của người liên hệ bên kia cho tôi, tôi sẽ tự liên lạc với bọn họ.”

Trần Tuyết do dự đáp: “Được.”

Giang Tầm lại trấn an tâm trạng của mọi người: “Mọi người yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này. Mọi người không cần phải lo lắng, quay lại làm việc trước đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Sau khi tan họp, các đồng nghiệp lần lượt trở lại vị trí làm việc của mình.

Giang Tầm vẫn ở lại trong phòng họp lật xem lịch sử wechat của ‘Điện Hạ Diêu Diêu Diêu”.

Khi cô đang lật đến một ngày nào, đó đột nhiên có chút ngơ ngẩn. Nửa năm trước cô ta còn vẽ trang bìa và trang minh họa cho nhà xuất bản và tạp chí.

Nhà xuất bản?

Giang Tầm ngẫm nghĩ, mở wechat ra gửi tin nhắn cho Lương Hiểu Hàm.

***

Đến tối Giang Tầm về đến nhà mới nhận được tin nhắn trả lời của Lương Hiểu Hàm.

Giang Tầm: 【Chắc chắn là cô ấy sao?】

Mấy giây sau, Lương Hiểu Hàm gửi tới một biểu tượng cảm xúc hình con mèo gật đầu.

Giang Tầm nhắm mắt lại.

Cô nhìn bản tuyên bố được soạn sẵn trên màn hình máy tính với tâm trạng phức tạp, ngón tay dừng trên bàn phím một lát mới gõ xuống.

Cô xóa và sửa đổi file tài liệu, thời gian trôi qua một cách vô thức.

Bỗng nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai cô.

Giang Tầm khẽ giật mình, quay đầu lại mới phát hiện không biết từ lúc nào Phó Dĩ Hành đã đứng phía sau cô, anh nhìn cô thật sâu.

“Nên nghỉ ngơi rồi.”

Giang Tầm hỏi: “Anh…về từ khi nào vậy?”

“Anh về được một lúc rồi.” Phó Dĩ Hành cúi người ôm lấy cô, thấp giọng hỏi: “Anh không có cảm giác tồn tại vậy sao?”

Cô bị anh ôm, trong lòng cũng nhẹ nhàng khó hiểu: “Anh ngủ trước đi.” Cô thu lại tầm mắt: “Vẫn còn một chút nội dung, em viết xong sẽ đi ngủ ngay.”

Phó Dĩ Hành nhàn nhạt liếc nhìn màn hình, chợt thấy cô nhanh chóng thu nhỏ giao diện file tài liệu lại.

“Tâm trạng không tốt sao? Lại gặp phải vấn đề khó khăn à?” Anh hỏi: “Có cần anh giúp không?”

Giang Tầm nói: “Em có thể tự giải quyết được.” Cô quay đầu đối diện với ánh mắt của anh, hất cằm lên: “Phó tổng, đừng nghĩ lừa được em vào tròng. Đang trong lúc cá cược, em tuyệt đối sẽ không xin anh giúp đỡ đâu.”

Phó Dĩ Hành khẽ cười: “Bị em phát hiện rồi.” Anh đứng dậy, dặn dò: “Đừng ngủ trễ quá, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Em biết rồi.”

Anh đi ra ngoài.

Lần nữa đối mặt với màn hình máy tính, Giang Tầm nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, dùng tài khoản cá nhân đăng một bản tin lên Weibo phản bác lại đương sự.

Tương Tương Thích Ăn Đường V:

Xin chào @ Điện Hạ Diêu Diêu Diêu, thật đáng tiếc khi biết cô qua cách như vậy.

Tôi muốn mời cô trả lời hai vấn đề:

1.Tại sao bức tranh giống như của Dịch Kiên lại được đăng lên sau khi cô vào công ty chúng tôi thực tập?

2.Tại sao bộ tranh đề cương luận văn “Sao Trời Hoàng Hôn” được đăng lên gần đây của cô lại giống với phong cách tác phẩm cũ của tôi như vậy? Xin hỏi có thể nói một chút về ý nghĩa thiết kế của cô không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK