Cho dù là mưa, phần lớn cũng là mưa phùn rả rích. Cửu Châu không phải không có sấm mùa hạ, tuyết mùa đông, chỉ là thời tiết như thế rất hiếm gặp. Nhưng những ngày gần đây, bầu trời ở khắp Cửu Châu đều u ám, oi bức, khiến người ta ngột ngạt. Thỉnh thoảng còn có mấy tiếng sấm vang lên khiến người người lo sợ, đủ loại tin đồn lan truyền khắp nơi.
Quý Tử Hiên một mình đứng trên lầu gác đón gió. Chiếc áo bào nền trắng hoa xanh trên người hắn bay bay trong gió. Hai mắt hắn tuy mù nhưng lại chăm chăm nhìn phương xa, nếu như không quan sát kỹ thì chẳng ai biết hắn bị mù.
Cánh cửa chạm hoa vang lên ba tiếng gõ cửa.
“Vào đi”.
Khuynh Nguyệt đẩy cửa bước vào, ả thực hiện đúng lễ nghi của Tầm Thường cung, đứng sau Quý Tử Hiên đúng ba bước, ả cung kích hành lễ rồi nói: “Cung chủ, gần đây thiên tượng khác thường, khiến các giới hoang mang, chúng chư hầu cùng dâng thư tới xin cung chủ ra tay bình định dị tượng để yên lòng người”.
Quý Tử Hiên nghe vậy, lắc đầu cười nói: “Các ngươi coi ta là thần minh thật sao? Ta dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể ngăn được gió mưa và làm đảo lộn tự nhiên. hãy tạm gác lại đi”.
Khuynh Nguyệt không vẫn lui ra. Vành tai Quý Tử Hiên động động: “Sao vẫn chưa đi?”.
“Cung chủ thứ lỗi cho Khuynh Nguyệt to gan”. Khuynh Nguyệt quỳ một chân dưới đất, cúi đầu nói, “Chúng chư hầu dâng thư cũng không phải là bắt cung chủ giải quyết những hiện tượng kỳ lạ này mà là mong cung chủ có thể nói vài lời để an ủi lòng người, đợi khi những hiện tượng kỳ lạ này qua đi…”.
“Lời nói không bao giờ an ủi lòng người được”, Quý Tử Hiên ngắt lời Khuynh Nguyệt. “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thì bảo họ tự nhìn đi”.
Khuynh Nguyệt ngẩng đầu: “Nghe ý của cung chủ, hình như cung chủ đã biết những hiện tượng kỳ lạ này là thế nào”.
“Ha ha”, Quý Tử Hiên dựa vào lan can, nhếch miệng cười. “Rốt cuộc chuyện như thế nào thì làm sao ta biết được, nhưng ta chắc chắn không phải là đại sự hủy diệt đất trời”.
Khuynh Nguyệt khó hiểu cau mày. Cách hành sự của cung chủ gần đây khiến người ta không hiểu nổi. Nếu đã biết chuyện này không có gì to tát, vậy thì Quý cung chủ đứng ra an ủi bách tính vài câu, đợi những hiện tượng kỳ lạ này qua đi, bách tính sẽ thấy Quý cung chủ liệu sự như thần, chẳng phải bách tính càng thêm tin tưởng Tầm Thường cung hay sao? Chuyện lôi kéo lòng người này, vì sao Quý cung chủ lại không làm chứ?
Sau khi Khuynh Nguyệt lui ra, Quý Tử Hiên lại đứng một mình bên cửa sổ rất lâu. Đây là nơi cao nhất ở Tầm Thường cung, bởi vì Tầm Thường cung vốn là một tòa cung điện trôi nổi trên không, lầu gác này lại được xây cao như vậy, đứng trên lầu gác có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh mây núi ở phía xa. Trước khi bị mù, mỗi khi có chuyện phiền lòng, hắn thường đứng đây nhìn trời đất bao la, tắm mình trong gió mát, thấy lòng thoải mái hơn. Nhưng sau khi bị mù, hắn không còn được nhìn ngắm những cảnh sắc ấy, đứng nơi đây một mình cũng chỉ là một thói quen của hắn.
Ngón tay của hắn gõ gõ lên lan can, nói ra hai tiếng khó hiểu: “Lôi kiếp”. Trong đầu hắn hiện lên hình bóng của Nhan Nhược Nhất và Thương Tiêu, sau đó lại vẳng lên giọng nói của một nữ tử hung hăng. Hắn thở dài một tiếng, nói: “Rốt cuộc là của ai…”.
***
Cùng lúc đó, ở Thanh Khâu.
Tử Đàn một tay cầm xiên kẹo hồ lồ ăn ngon lành. Võ La đi đi lại lại trong phòng, miệng lải nhải: “Làm bừa, làm bừa, làm bừa…”.
Người đứng đầu Thanh Khâu – tộc trưởng Cửu Diệm của tộc cửu vĩ hồng hồ mặc một chiếc áo bào rực rỡ tới chói mắt ngồi dựa trường kỷ, vừa đếm xem Võ La đã đi đi lại lại mấy vòng vừa liếc nhìn Tử Đàn, nói: “Tử Đàn, đây là xiên thứ mười mấy rồi? Ra khỏi U Đô tuy không có trưởng lão quản chuyện tỷ ăn kẹo, nhưng tỷ ăn bừa bãi như vậy… đệ nhìn mà cũng thấy đau dạ dày rồi đấy”.
Tử Đàn nuốt miếng kẹo trong miệng rồi nói: “Bây giờ chúng ta bị Toan Dữ điểu giam hãm trong Thanh Khâu này, chúng ta không thể lao ra được, người ta cũng không thể tấn công vào được. Ta chỉ ăn chút đồ ăn vặt cho đỡ buồn thôi. Đệ sẽ không bắt ta đi liều mạng với yêu thú thượng cổ giống như Tiêu Nhi đấy chứ? Huống hồ, đệ ấy liều mạng tới mức lúc quay về toàn thân đẫm máu, còn phải nhờ ta chữa trị vết thương cho nữa”.
Nghe những lời nói bình thản của Tử Đàn, Cửu Diệm bật cười, Võ La thì tức giận: “Biểu ca lo lắng muốn xông ra như vậy, chẳng phải là đã nhìn thấy sấm tích tụ ở phía chân trời sao? Người tinh mắt vừa nhìn là biết đó là lôi kiếp của cửu vĩ bạch hồ, cửu vĩ bạch hồ sinh ra đã phải chịu mệnh kiếp, vượt qua được rồi thì tự nhiên muôn chuyện về sau đều sẽ thuận lợi, nhưng nếu không vượt qua được thì hai mẹ con đều mất mạng!”.
Tử Đàn gật đầu: “Điều này ta hiểu rõ”.
“Muội chưa từng nghe nói có cửu vĩ bạch hồ nào có thể an toàn độ kiếp mà không có phụ thân ở bên bảo vệ”.
Tử Đàn tiếp tục gật đầu: “Ta cũng chưa từng nghe nói”.
Võ La tức giận: “Vậy vì sao các người còn có thể bình tĩnh như vậy? Một nữ tử loài người như Nhược Nhất sinh con xong thì làm gì có hơi sức để giúp đứa bé độ kiếp, nếu chỉ dựa vào yêu lực của hồ ly mới chào đời thì có thể chịu được bao nhiêu đạo thiên lôi! Nếu vì lôi kiếp mà nó thịt nát xương tan… Trước đây tỷ ấy đã làm chuyện đó với biểu ca thì sao các người dễ dàng để tỷ ấy đi như vậy? Thật là làm bừa, làm bừa!”.
Tử Đàn ngẩng đầu nhìn Võ La, nói: “Vì sao muội khẳng định đây là con của Tiêu Nhi và Nhược Nhất?”.
Võ La sững người: “Hai vị đại nhân khác trong gia tộc đã quá tuổi sinh con, họ cũng không có con nối dõi. Bây giờ đứa trẻ ấy không phải của tỷ, dĩ nhiên chính là của biểu ca. Nếu không thì là con của ai được chứ?”.
Cửu Diệm cười nói: “Tiểu Võ La, nàng thật sự quên rồi sao, tộc cửu vĩ bạch hồ còn có một người trước đây bị đuổi đi nữa”.
Sắc mặt của Võ La hơi biến đổi: “Quý Tử Hiên? Nhưng chẳng phải vì chuyện tu hành mà hắn đã chặt đứt tình căn rồi sao? Tình căn mà đứt thì hắn sẽ mãi mãi vô tình, sao hắn có thể…”.
Cửu Diệm đứng dậy, chậm rãi tới trước mặt Võ La, ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm nàng, hắn nhìn vào mắt Võ La, nói: “Tình yêu và ham muốn, đôi khi là một chuyện, nhưng đôi khi chúng chẳng liên quan gì với nhau. Võ La, nàng còn không hiểu sao?”.
Võ La nhướn mày nói: “Ngươi không cần ngón tay này nữa sao?”.
Cửu Diệm khẽ cười, hắn rụt tay lại rồi rảo bước đi. Tử Đàn nhai kẹo hồ lô, liếc nhìn động tác của hai người họ. Sau khi Cửu Diệm đi, nàng đột nhiên nói: “Võ La, nếu lúc nãy muội đột nhiên hôn hắn thì ta nghĩ, ngón tay ấy của hắn có còn giữ được hay không cũng không quan trọng”.
“Tỷ đùa cái gì vậy?”, Võ La nghiêm mặt nói. “Bây giờ phá phong ấn mà Toan Dữ điểu hạ cho Thanh Khâu mới là chuyện quan trọng, muội đi hỗ trợ biểu ca”.
“Đừng gây thêm phiền phức cho biểu ca của muội nữa”. Vẻ mặt Tử Đàn cũng sầm xuống, nàng nói: “Muội tưởng đệ ấy chưa từng đi tìm Nhược Nhất sao? Tuy Tiêu Nhi dễ dàng đồng ý cho Nhược Nhất ra đi, nhìn bề ngoài thì không thấy Tiêu Nhi có gì lo lắng, nhưng thực sự là Tiêu Nhi vẫn bí mật dò la hành tung của Nhược Nhất. Chính vì không dò la được nên hôm nay Tiêu Nhi mới liều mạng quyết đấu với Toan Dữ điểu như vậy mà không giết nó”.
Võ La không hiểu: “Tỷ muốn nói gì?”.
“Ba tháng trước, Nhược Nhất bỏ đi. Tiêu Nhi và ta cùng tới Thanh Khâu, đệ ấy tốn rất nhiều tâm sức mới biết được hành tung của Nhược Nhất. Nhưng không lâu sau đó, Tiêu Nhi không thể dò la được hành tung của Nhược Nhất nữa, giống như Nhược Nhất đã hoàn toàn biến mất. Bắt đầu từ lúc đó, Tiêu Nhi không thể yên lòng. Bây giờ lôi kiếp xuất hiện, tuy không chắc chắn Nhược Nhất đã mang thai, nhưng dù sao cũng cho đệ ấy hy vọng”.
“Nhưng điều này có liên quan gì tới Toan Dữ điểu chứ?”.
Tử Đàn thở dài: “Hồi nhỏ không quản lý muội nghiêm một chút, muội không thèm nhớ lịch sử và gia phả của yêu tộc, hôm nay muội hỏi những lời này thật là nực cười đấy”.
Võ La đỏ mặt nhưng không hề biện bạch.
“Loại yêu thú như Toan Dữ điểu thích nhất là ăn thiên lôi”.
Võ La bừng tỉnh: “Thì ra là vậy! Muội còn tự hỏi vì sao biểu ca ngày nào cũng chiến đấu với nó mà không giết nó quách đi cho rồi. Thì ra là vì Toan Dữ điểu có thể nuốt thiên lôi. Bây giờ biểu ca ngày ngày chiến đấu với nó nên nó tiêu hao không ít thể lực, đến khi lôi kiếp giáng xuống, Toan Dữ điểu chắc chắn sẽ nuốt lôi kiếp để bồi bổ thể lực. Như thế là có thể giúp Nhược Nhất rồi! Bây giờ nhìn bề ngoài thì là Toan Dữ tạo giới giam hãm Thanh Khâu, nhưng thực chất là biểu ca đang giam chân Toan Dữ”.
Tử Đàn mỉm cười gật đầu.
Võ La chuyển mạch suy nghĩ: “Nhưng chẳng phải lúc nãy Tử Đàn tỷ nói đứa bé ấy có thể không phải là con của biểu ca và Nhược Nhất sao?”.
Tử Đàn nói: “Cũng có thể là của họ lắm chứ. Muội không phải là không biết biểu ca muội không bao giờ dám mang Nhược Nhất ra đánh cược”.
Võ La nghe vậy thì thở dài: “Tình cảm biểu ca dành cho Nhược Nhất sâu đậm như vậy, Nhược Nhất sao nỡ bỏ huynh ấy lại một mình mà đi thế được. Bất kể bây giờ tỷ ấy đang làm gì thì muội cũng hy vọng tỷ ấy có thể sớm quay về bên biểu ca”.
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên bầu trời.
Tử Đàn nhìn ra bên ngoài, biết chiến sự giữa Thương Tiêu và Toan Dữ đã tạm thời kết thúc. Nàng cắn miếng kẹo hồ lô cuối cùng và nói: “Đi xem Tiêu Nhi bị thương thế nào thôi”.
Trên đỉnh Thanh Khâu sơn.
Toan Dữ điểu lui về trong đám mây. Thương Tiêu sát khí đằng đằng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lên bầu trời xa thẳm. Ấn ký nhập ma ở ấn đường của hắn thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt hắn cũng không ngừng đổi màu. Bỗng nhiên, hạt ngọc đỏ mà hắn đeo trên cổ phát ra ánh sáng màu cam mờ ảo. Thương Tiêu không cau mày nữa, ma khí trong mắt hắn tan biến. Khi hắn ngước mắt lên, đôi mắt màu tím tỉnh táo nhìn bầu trời mây mù giăng phủ, lông mày khẽ cau lại.
“Vẫn còn ba ngày nữa…”.