• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Mặc!

Nhược Nhất mở miệng nhưng chưa kịp phát ra tiếng nào thì cả thế giới bị bao phủ trong một vùng ảm đạm. Hình bóng của Mạc Mặc biến mất trong ánh sáng chói mắt ấy… Thời gian như dừng lại, bên tai Nhược Nhất chỉ còn tiếng khóc của đứa bé, vô cùng thê lương.

***

Tầm Thường cung.

Khuynh Nguyệt chậm rãi bước vào đại điện nhưng không nhìn thấy Quý Tử Hiên thường ngày vẫn ngồi sau thư án xử lý sự vụ đâu. Ả quay người đi lên lầu gác tìm, nhưng khi tới dưới lầu thì thấy Thái Phùng yên lặng đứng ở lối vào.

Thái Phùng có chút bất lực mỉm cười với ả: “Cung chủ có lệnh, không ai được đi lên”. Sau đó hắn bĩu môi, “Sáng nay cung chủ vừa thức dậy đã vô cùng nổi nóng, cứ đứng ở trên lầu mà không chịu xuống. Lúc nãy ta nghe thấy trên đó có nhiều tiếng động lớn, muốn đi lên xem sao nhưng bị khiển trách”.

Khuynh Nguyệt gật đầu, vẫn chưa kịp nghĩ nhiều thì Quý Tử Hiên đã chậm rãi bước ra.

“Cung chủ”. Hai người quỳ xuống hành lễ.

Quý Tử Hiên lạnh nhạt ừ một tiếng rồi bước đi.

Hai người nhìn nhau. Thái Phùng cười khổ: “Rốt cuộc ai có bản lĩnh làm cung chủ có tâm trạng xấ như vậy, chẳng để ý tới ai”.

Khuynh Nguyệt nhìn bóng lưng của Quý Tử Hiên, cau mày khó hiểu: “Lúc nãy ngươi có nhìn thấy, hình như mắt của cung chủ có gì khác thường”.

“Khác thường?”. Thái Phùng cười lạnh lùng. “Cung chủ tập đồng thuật, hai trăm năm trước sau khi bị Thương Tiêu hủy đi đôi mắt, mắt của cung chủ còn bình thường được sao”.

Đồng thuật chính là phép thuật dựa vào đôi mắt, hoặc là quyến rũ, hoặc là uy hiếp, hoặc là trực tiếp tấn công kẻ địch. Quý Tử Hiên thích thuật này, gần như dành linh lực cả đời cho nó.

Hai trăm năm trước, Thương Tiêu phế đôi mắt của Quý Tử Hiên, hành động này không khác gì việc chặt bốn móng ngựa, chặt đôi tay của người luyện võ. Tuy Quý Tử Hiên vẫn có thể cảm nhận được cảnh vật xung quanh, nhưng nói về phép thuật thì hắn đã là nửa phế nhân rồi. Tất cả những gì hắn có bây giờ chẳng qua chỉ là linh lực lớn mạnh và sự cơ trí hơn người mà thôi. Đấu với yêu vật bình thường, đối với hắn tất nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng nếu luận về “một mình chiến đấu” thì hắn không thể sánh với Thương Tiêu.

Khuynh Nguyệt nghe Thái Phùng nói vậy, lông mày của ả vẫn cau lại. Điều ả lo lắng là lúc nãy ở giữa hai lông mày của cung chủ hình như có mùi máu tanh nồng nặc, giống như cung chủ vừa quyết đấu với ai đó vậy…

***

Quay về tẩm cung, Quý Tử Hiên đóng cửa, đứng im sau cửa một lúc rất lâu. Đôi mắt của hắn vẫn không nhìn thấy gì nhưng con ngươi lại đen hơn bình thường rất nhiều.

Dường như buồn ngủ, hắn nhắm mắt, chậm rãi đi vào giườngng hắn mới đi được vài bước thì lảo đảo, khuỵu gối quỳ xuống. Hắn vội bám vào cột nhà ở ngay bên cạnh, tay còn lại che mắt. Chỉ trong chốc lát, từ kẽ tay hắn liền chảy ra vài giọt huyết lệ. Máu men theo mu bàn tay chảy qua cổ tay rồi chảy vào trong tay áo.

Nghỉ ngơi một lúc, cảm giác đau đớn trong mắt dần tan đi. Quý Tử Hiên cười khổ sở: Tu hành hai trăm năm, vì một phút mềm lòng mà thất bại.

Hắn không nên nhúng tay vào việc đó, nhưng thấy từng đạo thiên lôi giáng xuống giống như bùa chú thúc giục làm nhiễu loạn tất cả lý trí và kế hoạch của hắn… cuối cùng khiến hắn thê thảm như thế này. Nhưng cho dù như vậy, trái tim đầy ưu phiền lo lắng của hắn lúc này lại trở nên thư thái.

“Tình căn…”. Quý Tử Hiên cười tự giễu, “Rốt cuộc ta vẫn chưa đoạn hết”.

Hắn nghỉ ngơi chưa được bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng. Hắn ngồi trong giường, vừa hạ rèm xuống thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi”.

“Cung chủ”, Khuynh Nguyệt hành lễ, không cúi đầu mà nhìn vào trong giường.

“Có chuyện gì?”.

Khuynh Nguyệt sực tỉnh, nghiêm mặt trả lời: “Mật thám bố trí ở Thanh Khâu truyền cấp báo, Toan Dữ điểu đã hóa thành hình người rồi”.

Quý Tử Hiên nhướn mày.

Dạo trước mới nghe nói Toan Dữ điểu đang chiến đấu với Thương Tiêu ở Thanh Khâu, với tác phong hành sự của Thương Tiêu và Tử Đàn, sao họ lại để cho Toan Dữ điểu phá phong ấn của thần minh thượng cổ và hoàn toàn thức tỉnh…

Nghĩ tới mấy đạo thiên lôi lúc nãy biến mất một cách kỳ lạ, Quý Tử Hiên liền biết nguyên nhân.

Bây giờ đã cứu được người nhưng lại xuất hiện phiền phức lớn là Toan Dữ. Một khi có một yêu thú thượng cổ thức tỉnh thì thế gian chắc chắn sẽ tràn ngập ma khí, khi ấy sợ là ngày các yêu ma khác đội đất chui lên sẽ càng lúc càng nhanh. Quý Tử Hiên trầm giọng nói: “Mau triệu đệ tử hồi cung”.

Khuynh Nguyệt nói: “Cung chủ, vì sao không làm như lần đối phó với Cửu Man trước kia. Chúng ta chỉ đứng ngoài cuộc, để Toan Dữ điểu gây khó khăn cho yêu tộc, chúng ta có thể mượn đao giết người, trợ giúp Toan Dữ một tay để nó tiêu diệt Thương Tiêu, sau đó chúng ta sẽ giết Toan Dữ…”.

“Đao này ta không thể mượn được”. Quý Tử Hiên bình tĩnh nói: “Bây giờ Toan Dữ đã hoàn toàn phá phong ấn, không thể xem thường sức mạnh của yêu thú thượng cổ, lúc này, nếu hắn lập lại yêu tộc, tiên tộc ta chắc chắn khó có thể diệt trừ hắn. Tới lúc ấy, Cửu Châu chắc chắn sẽ rơi vào cảnh sinh linh lầm than. Không ai gánh được tội này”.

“Khuynh Nguyệt lỗ mãng, xin cung chủ trách phạt”.

“Thôi, chúng ta và yêu tộc đã tranh đấu nhiều năm, cũng quen với việc cân nhắc nặng nhẹ rồi. Sau này, e là chúng ta sẽ phải hợp tác với yêu tộc, ngươi là một trong tứ tướng, bất kể trong lòng nghĩ thế nào thì cũng không được nói năng như vậy”. Quý Tử Hiên nói: “Hãy đi triệu tập tất cả đệ tử của Tầm Thường cung tới đây. Vân Chử đâu?”.

Khuynh Nguyệt hơi cau mày: “Sau khi cùng cung chủ đi qua Anh Lương lần trước, hắn cứ chạy ra ngoài trong khi cơ thể đầy thương tích, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn đi đâu. Bây giờ triệu hắn về gấp e là rất khó”.

Quý Tử Hiên im lặng một lúc rồi nói: “Vụ Quy đâu”, ngữ khí của hắn mang theo tiếng thở dài bất lực.

Khuynh Nguyệt nghe thấy tên người này mà gân xanh trên trán giật giật, trước mặt Quý Tử Hiên, ả vẫn lễ phép trả lời: “Mười hai năm trước nói là muốn tới đảo tiên ngoài biển tìm một người tuyệt đẹp về lấy làm vợ, sinh con, nhưng từ khi hắn ra biển tới nay vẫn chưa có tin tức gì”.

Quý Tử Hiên thở dài một tiếng: “Thôi. Hắn tự do quen rồi, tình hình bây giờ cũng không phải quá cấp bách, cứ mặc hắn”.

Khuynh Nguyệt nghe Quý Tử Hiên căn dặn một số chuyện, sau đó ả cúi người lui ra khỏi điện. Khi ra khỏi cửa, ả làm ra vẻ vô tình nhìn vào giường của vị Quý Tử Hiên, ả loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi của vị cung chủ đầy mưu lược sau tấm rèm.

Tiếng thở dài này đầy vẻ bất lực và mệt mỏi của cung chủ.

Nhưng ả biết, lần sau gặp lại Quý Tử Hiên sẽ vẫn là Tầm Thường cung chủ kiêu ngạo như trước đây.

Kẻ vô tình đương nhiên sẽ không yểu mệnh.

***

Khi Nhược Nhất tỉnh lại, ánh nắng đã lâu không được thấy chiếu vào qua rèm trúc. Vừa ngoảnh đầu thì nhìn thấy Huân Trì đang ngồi bên bàn sắp xếp thảo dược. Hình như Huân Trì cảm thấy sau lưng có động tĩnh, hắn chậm rãi quay lại, mỉm cười ôn hòa: “Tỉnh rồi sao, có chỗ nào khó chịu không?”.

Nhược Nhất chớp mắt, ký ức trong đầu lập tức hiển hiện, cô ngồi bật dậy: “Mạc Mặc đâu?”.

Huân Trì liền ấn Nhược Nhất nằm xuống, khẽ “suỵt” một tiếng rồi chỉ vào bên cạnh cô. Lúc ấy Nhược Nhất mới ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy Mạc Mặc áo quần tả tơi đang nằm bên cạnh. Đứa bé mũm mĩm ấy cũng đang ngủ ngon lành. Bàn tay nhỏ xíu của nó nắm chặt ngón trỏ của Mạc Mặc.

Nhược Nhất sau khi trải qua sự truy sát kinh tâm động phách của lôi kiếp, bây giờ nhìn thấy hai mẹ con họ nằm ngủ bên nhau như vậy, cô không kìm được nước mắt.

Huân Trì nói: “Không biết đạo thiên lôi cuối cùng ấy bị ai cản lại, nhưng uy lực còn sót lại vẫn làm Mạc Mặc bị thương. Ta đã lau mặt giúp Mạc Mặc, nhưng không tiện thay y phục cho nàng ấy, đúng lúc cô nương tỉnh lại, cô nương hãy lo liệu cho nàng ấy đi. Giờ ta ra ngoài sắc thuốc, Mạc Mặc vừa mới sinh con mà đã phải trải qua phong ba này nên phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian”.

“Huân Trì…”. Nhược Nhất xúc động, không biết nên nói gì, cuối cùng cô chỉ nói: “Cảm ơn!”.

Huân Trì khẽ cười, nói: “Nhiều năm không gặp, cô nương lại khách sáo với ta rồi. Nếu cô nương thật sự muốn cảm ơn ta…”, hắn ngừng lại, “Thôi, để hôm khác ta sẽ nói”. Huân Trì nói rồi quay người đi ra, không cho Nhược Nhất cơ hội hỏi thêm.

Lúc này Nhược Nhất cũng không muốn hỏi đến cùng. Cô lấy trong tủ ra một bộ quần áo mà Mạc Mặc thường ngày vẫn mặc. Nhược Nhất đang định thay đồ cho cô ấy thì Mạc Mặc mở mắt, hai mắt đằng đằng sát khí. Sau khi nhìn rõ Nhược Nhất, cô ấy mới thở phào rồi lại đùa: “Nhược Nhất, ban ngày ban mặt mà cởi áo ta, nàng không chịu được nữa sao?”.

Nếu là trước đây, khi nghe câu này Nhược Nhất nhất định sẽ đùa lại, nhưng hôm nay nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Mạc Mặc, Nhược Nhất vẫn tiếp tục cởi bộ đồ rách trên người Mạc Mặc, nghiêm mặt nói: “Cô đã làm mẹ rồi, không làm gương cho ‘cục thịt’ của cô sao?”.

Mạc Mặc nghe thế thì sững sờ, quay sang nhìn thấy “cục thịt” đang nằm bên cạnh, cô ấy liền ngây người: “Là… là Đồ hại cha?”.

Nhược Nhất gật đầu.

Mạc Mặc véo véo khắp người đứa bé. Nhược Nhất không đành lòng, cô đánh vào tay Mạc Mặc: “Đâu phải là bọt biển, cô đừng có cấu véo nó như vậy nữa! Đến lúc nó bị thương thì làm thế nào?”.

“Là Đồ hại cha hả?”.

Mạc Mặc không thèm nghe những gì Nhược Nhất nói, cô ấy lại cấu véo đứa bé, sau đó nói: “Nó nhăn nhúm và xấu xí như thế này chắc chắn không phải là con của tôi”.

Nhược Nhất thở dài, bỗng cảm thấy tương lai của đứa bé này thật đáng lo khi nó có một người mẹ như Mạc Mặc. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Mạc Mặc, cô lại thầm nghĩ: Nếu bây giờ có ai muốn cướp đứa trẻ này khỏi tay cô ấy, e là cô ấy sẽ bất chấp tất cả để cứu nó.

Một lúc lâu sau Mạc Mặc mới cảm nhận được ngón trỏ của mình đang bị đứa bé nắm chặt, cô ấy giật nảy mình định rụt tay lại, không ngờ đứa bé lại run rẩy khiến Mạc Mặc đờ người. Đứa bé kéo ngón tay của Mạc Mặc vào miệng, ngậm rồiút. Ánh mắt của Mạc Mặc trở nên dịu dàng.

“Nhược Nhất, nó… tôi chưa bao giờ coi nó là con, tôi ngạc nhiên khi biết mình mang thai, tôi coi nó là sự sai lầm và phiền phức không đáng có, nhưng bây giờ tôi mới cảm nhận sâu sắc rằng, nó là con người, là con của tôi. Còn tôi, tôi suýt chút nữa thì vứt bỏ nó…”.

“…”.

“Bây giờ nó may mắn sống sót, tôi cũng sống sót. Đáng ra tôi nên cảm thấy vô cùng may mắn và vui sướng, nhưng bây giờ, khi nó ở trước mặt tôi như thế này, tôi lại cảm thấy sợ hãi vô cùng”. Mạc Mặc rút ngón trỏ mà đứa bé đang nắm ra, rồi cầm cánh tay mũm mĩm của đứa bé như truyền cho nó sức mạnh, “Tôi không thể chỉ sống vì bản thân tôi nữa, tôi phải sống cho con tôi, tôi sợ vì tôi mà nó phải sống trong sự bất an”.

Nhược Nhất cụp mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy Mạc Mặc thản nhiên nói cô ấy sợ hãi như vậy. Đối với Mạc Mặc, vai trò người mẹ là một thách thức to lớn. Thân thế của đứa trẻ này đã định trước là khó có cuộc sống yên ổn, tộc cửu vĩ bạch hồ không đón nhận nó, Quý Tử Hiên cũng không đón nhận nó, Mạc Mặc có thể đưa nó trốn tránh khắp nơi, nhưng có thể trốn được bao lâu chứ…

Cách duy nhất bây giờ là tới đâu hay tới đó.

Nhược Nhất muốn làm dịu bầu không khí, cô cười nói: “Được rồi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, những chuyện này tới lúc đó rồi tính. Bây giờ điều quan trọng là đặt tên cho đứa bé đã. Mạc Mặc…”.

“Đồ hại cha”, Mạc Mặc nói không chút do dự.

“Này…”.

Hình như cảm thấy mình đặt cái tên này cho đứa bé là quá tàn nhẫn, Mạc Mặc suy nghĩ một lúc, cười gượng gạo: “Gọi nó là Mạc Tầm đi”.

Mạc Tầm… Xin đừng tìm kiếm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK