Khoảnh khắc này, nàng mới phát hiện thì ra nàng còn oán giận hắn, nhưng oán giận hắn cái gì lại nói không nên lời, oán giận hắn đi nhiều năm ư, hắn không phải người tầm thường, tự nhiên chí ở bốn phương, oán hắn có một mẫu thân hám lợi như vậy, hắn có thể chọn được sao.
Mặc dù tìm không ra lý do oán hận hắn, nhưng vẫn là oán hận, nhưng vô luận oán hận như thế nào, đến cùng gặp lại nhau, vừa nhìn thấy ánh mắt hết sức quen thuộc, ủy khuất ba năm tích tụ, khiến nàng muốn khóc, nhưng cố hết sức nhịn xuống, lệ nóng đảo quanh hốc mắt, cuối cùng nén trở về.
Phần ủy khuất này làm Minh Chương vừa đau lòng lại vừa hổ thẹn, đau lòng vì Tiêu Tiêu của hắn không biết đã chịu bao nhiêu ủy khuất, mới có thể trở nên ẩn nhẫn và kiên cường như vậy, nàng là Tiêu Tiêu của hắn, vị hôn thê nhu thuận yếu ớt không rành thế sự, thế mà chỉ trong chớp mắt, hắn làm sao sẽ nghi ngờ nàng và tiểu vương gia có cái gì, trong mắt trong lòng Tiêu Tiêu của hắn cho tới bây giờ chỉ có mình hắn thôi.
Chợt trông thấy vết thương trên trán nàng, mặt Minh Chương liền biến sắc, đưa tay chạm chạm: "Vết thương này là sao vậy?"
Thời Tiêu rụt rụt ra sau, nàng hận không thể nhào vào vào trong ngực của hắn nói ra việc ác của Quách Đại Bảo, cũng như trước kia giao toàn bộ phiền não cho hắn xử lý, nhưng không thể, hắn sớm không phải là Minh Chương của nàng rồi.
Nghĩ đến đây, Thời Tiêu lắc đầu, qua hai người này, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có suy nghĩ riêng của mình, dáng vẻ quen thuộc thân thiết ăn ý, vừa nhìn đã biết quan hệ không đơn giản.
Hai mắt Diệp Trì muốn phun lửa, tay chạm vào bảo kiếm trên lưng, nhưng bị Cẩm Thành một phát bắt được, thấp giọng nói: "Không thể lỗ mãng, chuyện gì cũng phải hỏi rõ ràng rồi rồi hãy nói."
Nháy mắt ra hiệu với Tả Hoành, hai người một bên túm lấy hắn kéo ra sau hai bước, Cẩm Thành mới ha ha nói: "Thì ra vị này chính là Trạng Nguyên Lang phong độ tư thái vô song, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."
Minh Chương nghi hoặc nhìn nhìn hắn, Vương Ngọc nói: "Vị này chính là Trấn Viễn Hầu phủ Nhị công tử." Minh Chương vừa chắp tay, định chào hỏi hai câu, Phong Cẩm Thành mới nói: "Mạo muội xin hỏi trạng nguyên công, vị cô nương sau lưng người là ai vậy?"
Minh Chương nói: "Là vị hôn thê của tại hạ."
"Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi, nàng là nàng dâu của tiểu gia, liên quan gì đến ngươi?" Diệp Trì tức giận cũng không biết lựa lời nói, liền vừa nhìn Thời Tiêu và dung mạo Hứa Minh Chương một phen, Diệp Trì ghen ghét hận không thể đi lên nghiền tiểu tử này thành tro, vợ hắn có khi nào nhìn hắn bằng ánh mắt này đâu, cho dù là liếc, hắn cũng có thể mừng đến ngất xỉu.
Đôi mắt kia hắn cho rằng vĩnh viễn luôn trong trẻo lạnh lùng, thì ra cũng có thể nóng bỏng như vậy, thì ra nàng không phải là tảng băng, lòng của nàng là ngọn lửa, bất quá chỉ đối với hắn mới hóa thành băng, không phải hắn ủ không nóng, là sớm có người ủ trước rồi.
Diệp Trì cũng không ngốc, hắn hiểu vợ hắn rất rõ, tên trạng nguyên hủ lậu này nói tám phần là sự thật sự, nàng vậy mà đã sớm đính hôn, nhưng đính hôn thì sao chứ, chỉ cần tiểu gia nhìn trúng, đừng nói đính hôn cho dù là thành hôn, hắn cũng đoạt lấy.
Minh Chương dù sao cũng có tu dưỡng bất đồng với Diệp Trì, mặc dù cảm giác hắn như vậy hoàn toàn là cố tình gây sự, cũng chỉ nhíu nhíu mày nói: "nguyên do trong đó thật sự không tiện nói rõ với các vị, hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa, chuyện hôn ước này từ nhỏ đã định ra, có hôn thư có định khế, làm sao có thể nói bậy được."
Diệp Trì hừ lạnh một tiếng: "Có hôn thư thì thế nào, tiểu gia nhìn trúng thì chính là của gia, ngươi không phải mới hứa hôn thôi sao, tiểu gia hôm nay liền thành hôn." Nói xong tránh Tả Hoành ra muốn tiến lên, Cẩm Thành và Vương Ngọc sao có thể cho hắn tới nữa, cũng biết hắn là tên khốn nạn, sợ hắn hồ đồ, không quan tâm đến chuyện gì bắt người cướp đi, nhưng lại không có biện pháp thu thập.
Nhưng Diệp Trì đang đố kị như lửa thiêu, y như con nghé điên, ai mà ngăn cho được, chỉ một lát sau Cẩm Thành và Vương Ngọc bị hắn vứt qua một bên, Diệp tiểu gia mục tiêu rõ ràng, trực tiếp lướt qua Minh Chương chụp tay của Thời Tiêu.
Minh Chương làm sao chịu để cho hắn bắt được Thời Tiêu, khẽ vươn tay đẩy hắn ra lạnh lùng nói: "Tiêu Tiêu là vị hôn thê của tại hạ, tiểu vương gia chớ có vô lễ."
Diệp tiểu gia hừ một tiếng nói: "Tiểu gia từ nhỏ đã không biết cái gì là lễ, ngươi có nhường hay không, không thì chút nữa đao kiếm không có mắt, ít đi cánh tay hay cái chân cũng đừng hối hận."
Mắt thấy phải kết thúc chuyện này, Thời Tiêu chậm rãi mở miệng: "Minh Chương, hôn ước của chúng ta đã lui rồi, không liên quan nhau nữa." Sau đó nói với Diệp Trì: "Phiền toái tiểu vương gia đưa ta về nhà, đi đã một ngày rồi, chắc trong nhà lo lắng lắm." Nói xong, vượt qua Minh Chương đi tới trước mặt Diệp Trì.
Một câu nói kia quả thực chính là kim đan của Thái Thượng Lão Quân, Diệp tiểu gia ta vừa rồi vẫn còn lưỡng lự trong diêm la điện, lúc này vèo một cái liền bay lên trời, cũng chẳng quan tâm so đo việc Thời Tiêu và Minh Chương mắt đi mày lại, khẽ vươn tay muốn tới dắt nàng.
Nhưng Thời Tiêu nhẹ nhàng tránh được, nàng đi về phía trước hai bước, lúc này tâm tình tốt của Diệp Trì bạo phát, không đồng ý nhân nhượng, mảy may không bị ảnh hưởng, vừa muốn đuổi kịp, lại nghe Hứa Minh Chương nói: "Tiêu Tiêu, chẳng lẽ nàng còn oán ta để nàng phải chịu ủy khuất, nương ta làm mấy chuyện kia, ta đều biết hết, nhưng bà ấy không phải ta, nàng muốn giận ta, ta cũng theo nàng, nhưng việc gì phải liên quan đến người ngoài."
Thời Tiêu dừng bước, rất muốn quay đầu lại, nhưng nhớ tới lời nói khinh miệt xem thường của mẫu thân hắn, trong lòng Thời Tiêu cứng rắn, lúc trước khi rời khỏi Hứa, nàng đã thề với lòng, đời này sẽ không bước vào cánh cửa kia, cho nên nàng không thể quay đầu lại, vả lại, lúc trước Thời Gia không hoả hoạn, mẫu thân hắn còn ghét bỏ nhà nàng, huống chi, hôm tình cảnh nhà nàng như thế, làm sao xứng đôi với Trạng Nguyên Lang.
Thời Tiêu thừa nhận mình nhát gan tự ti, nhưng nàng không có dũng khí đi đối mặt với mẫu thân Minh Chương, cảm giác tự tôn bị hung hăng giẫm dưới chân, nàng không muốn gặp lại lần thứ hai, khẽ cắn môi, cất bước đi ra ngoài.
Minh Chương muốn đuổi theo, lại bị Diệp Trì cản lại nói: "Ta nói này trạng nguyên công, vợ ta nói, ngươi cũng nghe hết rồi mà, cho dù trước kia như thế nào, từ hôm nay trở đi, nàng với ngươi nửa văn tiền cũng không liên quan, ngươi cũng đừng càn rỡ quan tâm, mau chiêu tuyển làm phò mã đi, đừng có làm phiền nữa."
Nói xong, chầm chậm đuổi theo, sắc mặt Minh Chương cơ hồ tái nhợt không chút huyết sắc, hắn biết rõ, Diệp Trì nói mấy câu đó là nói cho Tiêu Tiêu nghe, cũng không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào.
Nghĩ đến đây, Minh Chương còn muốn đuổi theo, nhưng bị Vương Ngọc nhỏ giọng níu lại: "Minh Chương huynh chớ đuổi theo, việc gì cũng cần bàn bạc kỹ hơn.
Trong lòng Vương Ngọc nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi thế này, hắn thật đúng là sợ hai người đánh nhau gây tai nạn chết người, một là Trạng Nguyên Lang, một là tiểu vương gia, nếu như ở chỗ khác thì thôi, tại Phong Nhã cư của hắn mà xảy ra chuyện gì, hắn chịu không nổi, bởi như vậy mới lật đật giải vây.
Cẩm Thành và Tả Hoành hai người cũng không muốn xảy ra nhân mạng, không ngờ nha đầu kia nói một câu nói, chuyện liền giải quyết xong, nhớ tới dáng vẻ Diệp Trì vui vẻ đuổi theo, Cẩm Thành liền thở dài, tuy nói hôm nay đã qua, nhưng nhìn ý tứ này của Hứa Minh Chương, chỉ sợ đại phiền toái còn ở phía sau, mối hận đoạt vợ, ai có thể nhịn cho nổi, không biết sẽ ồn ào ra chuyện gì nữa, nhưng chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể tới đâu hay tới đó, dù sao bảo Diệp Trì buông tay tuyệt không không có khả năng.
Cáo từ Vương Ngọc đi ra, ngựa của Diệp Trì còn đang ở bên ngoài, nhưng người đã sớm biến mất, hỏi gã sai vặt đang chờ bên ngoài, nói đã đi theo Thời cô nương ngồi xe rời đi, Tả Hoành nói: "Cẩm Thành, ta thấy chuyện này nhưng lại không sai a, Hứa Minh Chương cũng không có ý dừng tay, ngươi cũng thấy đó, người ta thế nhưng có danh có phận tình chàng ý thiếp, bây giờ chắc là đang hờn dỗi, Diệp tiểu gia ta nửa đường xen vào như vậy, chuyện này tính sao đây."
Cẩm Thành thở dài nói: "cứ xem sao đã!"
Bên này đợi Cẩm Thành và Tả Hoành đi ra ngoài, Vương Ngọc mới hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra, đã là vị hôn thê của Minh Chương huynh, sao lại tới kinh thành?"
Sắc mặt Minh Chương tối sầm, nghĩ đến Vương Ngọc là một quân tử chính trực, liền thổ lộ đầu đuôi với hắn: "Đợi ta về quê, cha con nàng đã chẳng biết đi đâu, lúc này mới nhờ Vương huynh tìm kiếm, không ngờ lại gặp ở chỗ này, cũng muốn hỏi huynh đài, sao nàng lại ở chỗ của huynh?"
Vương Ngọc nghe xong, chuyện này náo cho tới bây giờ, làm thế nào cũng giấu giếm không được, liền nói với hắn: "Ta có một biểu đệ bởi vì được cô cưng chiều, hơi có chút hoang đường, ngày thường ta không để ý tới hắn, hôm nay ta đang bề bộn nhiều việc, hắn đến nói để nhờ một vật ở chỗ ta, ngày mai tới lấy, ta chỉ nghĩ là vật gì, không ngờ là một cô nương, lại là vị hôn thê của Minh Chương, có lẽ bị hắn nhìn trúng, nên đã đoạt lấy, lại sợ dượng nên không dám mang về trong phủ, mới đưa đến chỗ ta đây, cũng may không xảy ra chuyện lớn, thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh, Minh Chương huynh yên tâm, ngày mai ta đi tìm dượng, để cho ông ấy hảo hảo giáo huấn biểu đệ, tự mình đến nhà nhận lỗi, ngược lại chỗ tiểu vương gia, Minh Chương huynh định như thế nào?
Hứa Minh Chương nói: "Ta cùng với Tiêu Tiêu lưỡng tình tương duyệt, lại sớm định hôn, hắn là tiểu vương gia, chẳng lẽ muốn đoạt vợ người sao?"
Vương Ngọc nói: "ngươi cũng nhìn thấy, hắn thật muốn đoạt ngươi có thể làm như thế nào? Vi huynh ở đây cũng có chủ ý..." Nói xong ghé vào tai Minh Chương nói vài câu.
Minh Chương nghe xong, vội nói: "Ta đây liền đi Định thân vương phủ gặp ân sư đại nhân."
Không nói Minh Chương đi Định thân vương phủ như thế nào, quay đầu trở lại nói tiếp về Diệp tiểu gia của chúng ta, tuy rằng không thoải mái lắm, nhưng cuối cùng người cũng rời đi với hắn, mặc dù trong lòng vẫn còn vướng mắc, nhưng tâm tình đã tốt hơn nhiều, nhìn Thời Tiêu cả buổi, rốt cuộc nói: "Chuyện trước kia tiểu gia không so đo, nhưng sau này, nàng và hắn không được phép gặp nhau có biết không, nếu như nàng gặp lại hắn, để cho ta biết, ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu, ta đây không có dọa nàng đâu."
Thời Tiêu thật sự không có tâm tình ứng phó hắn, hắn nói cái gì nàng cũng không có nghe qua, đầu óc nàng vẫn còn hỗn loạn tê dại, chỉ qua loa hồ đồ ừ một tiếng cho xong, thẳng đến khi ngựa xe dừng lại mới hoàn hồn lại.
Tưởng là đã đến phố nhỏ Tỉnh Thủy, đi xuống mới biết không phải, trước mắt là cổng chính của một tòa nhà, Thời Tiêu sửng sốt một chút, chợt nghe Diệp Trì nói: "Trán nàng bị thương, cần phải hảo hảo nhìn một cái, đây là quý phủ của Hồ thái y."
Thời Tiêu nghe là thái y vội nói: "Không cần làm phiền, về nhà bôi chút thuốc là được." Nhưng Diệp Trì làm gì chịu, cứng rắn kéo vào bảo Hồ thái y xử lý miệng vết thương, bôi thuốc, hỏi vài lần, Hồ thái y đều nói không có gì đáng ngại, mới thả ra.
Đưa Thời Tiêu về phố nhỏ Tỉnh Thủy đã là hai canh giờ sau, cũng may Quyên Tử viện cớ lung tung mới lừa gạt được Thời cha đi ngủ, Diệp Trì không để ý tới ánh mắt khinh bỉ của Quyên Tử, trực tiếp đưa Thời Tiêu đến trước cửa phòng nàng, Thời Tiêu vừa muốn đi vào lại nghe Diệp Trì nói: "Thời Tiêu, nàng sẽ không gặp lại hắn đúng không?
Thời Tiêu quay đầu, ánh trăng đêm nay không tệ, từng vầng sáng rơi trên người hắn, khảm lên một vòng ánh sáng nhàn nhạt, mặt của hắn ẩn trong vầng sáng nhu hòa hơn bình thường rất nhiều, nhưng giọng nói của hắn lại bướng bỉnh, bướng bỉnh như con nít, hơn nữa, hôm nay hắn lần đầu gọi tên của nàng, nghe có chút cổ quái.
Thời Tiêu thật ra cũng không hiểu hắn vừa ý nàng ở điểm nào, trong lòng nàng, cảm thấy nàng cái gì cũng sai, Thời Tiêu nghĩ, với kiêu ngạo của Minh Chương, ngày hôm nay qua đi, có lẽ sẽ không tới tìm đâu, như vậy cũng tốt, hai bên đều giải thoát cho nhau.
Nghĩ đến chỗ này, nàng khẽ gật đầu một cái, Diệp Trì lập tức mừng rỡ, trước khi nàng đóng cửa nhịn không được lại nói một câu: "chỉ cần nàng không gặp hắn thì sao đều được." Một câu nói kia làm cho Thời Tiêu ngu ngơ cả buổi.
Diệp Trì từ phố nhỏ Tỉnh Thủy đi ra mãi cho đến trước cửa Vương phủ tâm tình đều rất tốt nhưng đến khi vào cửa lại không hẳn như vậy, ngược lại là Phúc Quý ở bên cạnh cha hắn cúi chào nói: "Vương Gia ở thư phòng đợi tiểu vương gia đã nửa ngày, nhắn người vừa về thì đi qua."
Diệp Trì còn tưởng là chuyện của Quách Đại Bảo, để cho hắn cha biết, trong lòng nói hôm nay còn chưa kịp chỉnh đốn tiểu tử kia mà, vậy mà còn dám đến cáo trạng, xem ngày mai hắn sẽ trị hai người này ra sao.
Đi vào thư phòng, vốn đang cho là hắn cha nhất định sẽ đen mặt giáo huấn hắn một trận, không ngờ lại cho người dâng trà, Diệp Trì hắc hắc vui mừng nói: "Lão gia tử hôm nay này làm sao vậy, đừng nói là có chuyện gì vui nha, là lại cho ta thêm một di nương nữa sao?"
" "
Một câu làm lão Vương gia nghẹn thở không nổi, vừa nghĩ tới hôm nay Minh Chương nói những câu kia, lão Vương gia càng thêm tức giận, nhìn hắn uống trà, chợt quát to một tiếng nói: "Nghiệp chướng, đại náo Thị Lang phủ, đoạt vợ của trạng nguyên, ngươi hồ đồ như thế, không biết lại làm ra chuyện thương thiên hại lí như thế nào, người đâu, bắt hắn trói lại cho ta, từ hôm nay không cho hắn ra khỏi cửa phòng nửa bước."
Bốn gã sai vặt áo ào xông tới, cầm dây thừng đến trước mặt, nhưng ngươi xem ta, ta xem ngươi, cũng không dám ra tay, cũng biết tiểu vương gia không dễ chọc, khí lực lớn, có công phu, trói người không thành không chừng còn bị đánh, cũng không thể chết oan mà.
Diệp Trì thế mới biết hôm nay lão gia tử bị chọc tức, có ý muốn giáo huấn hắn, giáo huấn cũng được, hắn không sợ, dù cho đánh hắn cũng không sao, nhưng không thể không cho hắn đi ra ngoài, mấy ngày nay hắn phải đi gặp vợ hắn nữa, lão gia tử đã tức giận như vậy, không bằng hắn ra ngoài trốn vài ngày rồi hãy nói.
Nghĩ vậy liền muốn đứng lên, lại không nghĩ bất kể như thế nào cũng không có chút khí lực, quét mắt nhìn chén kia trà lập tức hiểu được, không biết nên khóc hay cười, lão gia tử nhà bọn họ để chỉnh đốn hắn, ngay cả ám chiêu hạ dược mà cũng nghĩ ra được, nhưng cũng có chút hiếu kỳ: "Lão gia tử, cho ta uống thuốc gì vậy?"
Định Thân Vương bị nhi tử hỏi mặt già đỏ lên, nếu không phải thật sự không có cách nào, cũng sẽ không hạ dược, không phải sợ tiểu tử này khinh suất sao, thực trêu chọc, toàn bộ gã sai vặt xông lên, cũng khó mà bắt được hắn, cho nên, bắt hắn chỉ có thể hạ dược, nhưng thủ đoạn ti tiện như vậy quả thực không vẻ vang, nhất là anh minh cả đời của Định Thân Vương.
Bị nhi tử ở trước mặt vạch trần, thực có chút không xuống đài được, mặt mo đỏ bừng, nhưng Diệp Trì nhất quyết không tha nói: "Ta nói lão gia tử người nếu thật sự không vừa mắt ta, không bằng trực tiếp cho ta hạc đỉnh hồng, duyên phận đời này của hai cha con ta coi như hết, nhưng nếu người lưu lại cho ta một hơi thở, cho dù lật cả bầu trời, đó cũng là vợ ta, ai dám đoạt, ta liều mạng với hắn."