• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Trì đứng ở ngoài viện do dự cả buổi, cũng không dám đi vào bên trong, phía sau Đắc Lộc thở dài trong lòng, thầm nói, ông trời ơi, gia sao lại không gặp được người tốt vậy, tiểu vương gia và tiểu vương phi thật tốt, trước không nói đến, nhưng từ lúc thành hôn, ân ái nhiệt tình, ai nhìn thấy cũng phát thèm, nhưng người khác thèm cũng không có việc gì, nhưng nếu ông trời thèm thì không ổn à nha.

Phải nói tiểu gia nhà bọn họ cũng thiệt là, so sánh thiệt hơn chi vậy không biết, nàng dâu cũng lấy về nhà rồi, ngày ngày cứ ôm cho chặt, hơi đâu quan tâm trong lòng nàng nghĩ đến ai cho mệt, khoan nói hiện tại chuyện còn chưa có rõ ràng, nếu là thật sự, trong lòng tiểu vương phi còn vương vấn Trạng Nguyên Lang, cũng không phải lo lắng vô ích ư, có ích lợi gì đâu.

Tiểu gia lúc này ầm ĩ vừa vặn rất tốt, bệnh của lão thông gia gia vốn đã không tốt, lúc này nổi nóng lên liền tệ hơn, hôm qua nằm ở trên giường gạch, đến hôm nay cũng chưa có tỉnh dậy, tiểu vương phi một câu cũng không thèm nói với gia, đêm qua nhìn thấy ánh mắt kia của gia, đừng nói gia sợ sệt, mình ở một bên nhìn mà cả người cũng rét run, thật sự là ánh mắt lạnh lẽo từ trong xương cốt, làm tiểu gia hôm nay chỉ dám tại bên ngoài nhíu mắt, cũng không dám đi vào xem bệnh của lão thông gia như thế nào.

Hơn nữa, tuy nói bệnh này của lão thông gia đã được Khâu thái y sớm thông báo trị không hết rồi, cũng không phải do chuyện hôm qua, lão nhạc phụ của gia dù thế nào cũng không liên quan đến chuyện của tiểu gia, lại thêm chuyện hôm qua, thật sự có cái gì không hay xảy ra... Tiểu vương phi không hận chết gia mới lạ, thời gian tốt đẹp này sẽ bị phá hủy mất.

Càng nghĩ Đắc Lộc càng phát sầu thay tiểu gia nhà hắn, chợt thấy bà tử bên cạnh tiểu vương phi đi ra, đến và đi tới phía trước lễ nói: "lão thông gia gọi tiểu vương gia đi qua."

Trong lòng Diệp Trì buông lỏng, vội vàng đi vào, vừa mới vào nhà chỉ nghe thấy một hồi tiếng ho khan, bước nhanh vào phòng liếc vợ hắn, vợ hắn căn bản cũng không nhìn hắn, sắc mặt Diệp Trì tối sầm, đến trước mặt Thời cha, vỗ nhè nhẹ lưng cho lão nhạc phụ, đợi trận ho khan qua đi, vội vàng lại nhận nước hầu hạ uống hai phần, ân cần nhiệt tình này, thực so với hầu hạ cha ruột mình còn để tâm hơn.

Thời cha nhìn nhìn hắn, lại nhìn khuê nữ bên giường một chút, trong lòng thở dài, mặc dù hôm nay, ông cũng hiểu được nữ nhi gả cho Diệp Trì là rất đúng, Diệp Trì là thật lòng thật dạ đối tốt với nàng, không phải nói Minh Chương không thật tâm thật lòng, còn có bà bà luôn ước gì nương Tiêu Tiêu có thể chết đi, cho dù không có chuyện phóng hỏa, Tiêu Tiêu gả đi, có thể tốt sao, với tính cách của Minh Chương, sẽ giống như Diệp Trì che chở Tiêu Tiêu sao, căn bản không có khả năng.

Đến hôm nay, Thời cha chắc là biết rõ, sợ mình đại nạn buông xuống, nhưng ông một chút cũng không sợ, ngược lại cảm thấy có thể đi tìm nương Tiêu Tiêu, trong lòng rất sung sướng là đằng khác, những năm trước không biết, chỉ cảm thấy thê tử dù sao vẫn ở trước mặt mình, không xem bà ra gì, về sau bà không còn nữa, mới biết được, lúc người còn nên quý trọng nhiều hơn, chứ đến lúc người rời đi rồi, có cái gì cũng không kịp nữa.

Nhưng nếu ông rời đi, đôi tiểu oan gia này nên làm cái gì bây giờ, Nghĩ đến đây lại thở dài, nói với nữ nhi: "Bảo người hầu hạ lui xuốngdưới, ta có lời muốn nói với hai đứa."

Trong lòng Thời Tiêu đau xót, nước mắt cũng trào ra: "Cha..."

Thời cha sờ lên đầu nàng: "Niếp Niếp ngoan, không khóc, cha tốt lắm, không sao đâu."

Diệp Trì nhìn nước mắt của vợ hắn đau lòng khôn xiết, đợi người hầu hạ đi xuống, Thời cha nói với Diệp Trì: "Bây giờ không có người ngoài, ngươi nói với cha, tại sao lại nói trong lòng Tiêu Tiêu nhớ thương người khác, có chứng cứ không, hay là, lời này nghe từ chỗ nào đó?"

Diệp Trì cũng không nghĩ tới lão nhạc phụ đuổi hạ nhân ra để hỏi cái này, hắn hôm nay cũng hối hận muốn chết, lúng túng hồi lâu mới nói: "Cái kia, cha, hôm qua là ta uống say, say rượu không nên nói bậy thôi."

Thời cha lắc đầu: "Tính tình của ngươi ta còn không biết sao, nếu không phải có cái gì, cho dù uống rượu, cũng sẽ không như vậy với Niếp Niếp, ngươi cũng không cứ nói rõ ra, nếu nói rõ, sau này mới có thể tốt được, trừ phi ngươi không muốn cùng Niếp Niếp sống tốt."

Diệp Trì vội nói: "Đời này ta chỉ có mình Tiêu Tiêu thôi, cái kia, thật ra, chính là ngày ở Tây Uyển trông thấy Hứa Minh Chương và Tiêu Tiêu ở cùng một chỗ nói chuyện, hơn nữa, ở đó nhặt được cái này." Nói xong từ trong tay áo lấy ra một vòng dây mặt ngọc.

Trông thấy mặt ngọc kia, Thời Tiêu nhịn không được sửng sốt, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Con chim gáy."

Trong lòng Diệp Trì đau xót, liền biết cái này có vấn đề, lúc ở trong Tây Uyển nhặt được, hắn đã cảm thấy nhìn quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu, nhưng lúc đó không nhớ ra được, về sau trở về kinh thành mới nhớ tới, hình như vợ hắn cũng có một cái, lúc trước thu dọn phố nhỏ Tỉnh Thủy, từ trong cổ vợ hắn rơi ra một vật như vậy, hắn vừa muốn nhìn kỹ, thì vợ hắn đã giấu mất rồi, đợi thành hôn thì lại không thấy, cũng liền quên mất chuyện này.

Nhớ tới ngày đó ở Tây Uyển, tranh thủ đi tìm vợ hắn, không ngờ lại không thấy, nghĩ đến vợ hắn mấy nay có chút mỏi mệt, hôm qua có nói rừng cây phong đẹp lắm, không chừng đã đi đến đó, mỗi ngày đều có mưa, sợ vợ hắn bị ướt, liền cầm dù đi tìm.

Nhưng cũng không thể trách hắn suy nghĩ nhiều, vừa tới gần cánh rừng, đã nhìn thấy Hứa Minh Chương từ trong đi ra, trong lòng Diệp Trì chính là buồn bã, nhưng lại nghĩ chắc là trùng hợp thôi, bản thân thì ăn dấm chua lung tung, trở về vợ hắn một phiền muộn buồn bực lại không để ý tới hắn, liền không lộ thanh sắc.

Càng trùng hợp chính là, đồ vật hình thù cổ quái bị hắn nhặt được, Diệp Trì nghiên cứu cả buổi cũng không nhìn ra là cái thứ gì, nhìn như chim, nhưng cũng không phải là uyên ương, càng không phải là khổng tước phượng hoàng, loại chim này đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trong lòng nói, Hứa Minh Chương là người quái dị, đồ hắn mang cũng lạ luôn.

Diệp Trì lúc ấy thực không nhớ ra đã thấy ở noi nào, cũng liền thuận tay nhét vào trong tay áo, đợi lúc hồi kinh, Hoàng Đế gọi hắn qua thương nghị chuyện của Cáp Lộc Tán, hắn giũ tay áo, quái điểu liền rớt ra, vừa vặn bị Hoàng thượng nhìn thấy.

Sùng Nhân đế nào biết rõ những khúc chiết bên trong, liền là đơn thuần cảm thấy hứng thú đối với đồ vật rơi từ trên người Diệp Trì xuống, đặc biệt là cầm ở trong tay nhìn biết, nhịn không được cười nói: "Thường nghe thái hậu nói vợ của ngươi có học vấn, tính tình tốt, tính tình tốt thì thôi đi, đằng này còn có học vấn, trẫm ngược lại lúc đầu cũng có chút không tin, hôm nay lại có chút tin rồi, chỉ bằng ba lượng ba mực nước trong bụng ngươi, đoán chừng cho ngươi thêm một trăm năm, cũng không nghĩ ra cái này."

Nói xong cầm trong tay: "Ta tới hỏi ngươi, ngươi biết đây là chim gì không?"

Diệp Trì đang buồn bực, tự nhiên là lắc đầu, Sùng Nhân đế càng vui vẻ: "Trẫm đoán ngươi cũng không biết, nhất định là vợ ngươi đưa cho ngươi làm vật đính ước đúng không, trẫm nói cho người biết a, đây là con chim gáy."

"Con chim gáy là con gì?" Sắc mặt Diệp Trì hơi biến đổi, Sùng Nhân đế chỉ vào hắn nói: "Thật sự là gỗ mục không thể chạm khắc. Vợ của ngươi mà gả cho ngươi, ngược lại thực sự là..." Vốn muốn nói đáng tiếc, lại nghĩ, tình cảm của mình và Diệp Trì, chê cười cũng không tốt, thế nhưng trong lòng vợ hắn thích tiểu tử hắn, vẫn là lưu lại cho hắn lưu vài phần mặt mũi, liền nói: "Kinh thi chung quy cũng đã đọc qua, quan quan sư cưu tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, thiệt thòi cho vợ ngươi nghĩ ra cái này, lại không nghĩ là đàn gảy tai trâu."

Diệp Trì rốt cuộc cũng nhớ ra, đã từng nhìn thấy ở trong cổ vợ hắn, lửa giận của Diệp Trì nhanh chóng bốc lên, từ ngự thư phòng đi ra ngoài, mặt mũi đen thui, Lưu Hải cũng không dám tiến lên nói chuyện.

Vốn định quay về Vương Phủ chất vấn vợ hắn, nhưng nửa đường bị Cẩm Thành ngăn cản, nói hai huynh đệ mấy ngày không gặp rồi, liền kéo đi Nhạn Lai Lâu uống cho thống khoái mới được, Diệp Trì cũng đang không vui, đến Nhạn Lai Lâu càng nghĩ càng rầu, tất nhiên là lộ ra vài phần dấu vết, Cẩm Thành liền hỏi: "Chẳng lẽ là có tâm sự?"

Hảo huynh đệ bao nhiêu năm rồi, cũng không cần dấu, Diệp Trì liền nói ra hết, nói xong cực kỳ tức giận: "Ngươi nói ta đối với vợ ta tốt biết bao nhiêu, vậy mà nàng cũng không cảm động, cũng đã thành hôn rồi, còn muốn lấy tiểu tử kia."

Cẩm Thành lại nói: "Theo ngươi nói, đây là ngươi nhặt được, chính là Hứa Minh Chương bị mất, mà vợ của ngươi cũng có một cái, cũng không đáng phải nổi giận như vậy, nói lời ngươi không thích nghe, vợ của ngươi và Hứa Minh Chương trước kia là thanh mai trúc mã đính hôn từ nhỏ, hai nhà lại là thân thích, thân thiết, thường xuyên qua lại, tặng chút đồ vật cho nhau, có cái gì lạ đâu, đây cũng là chuyện trước kia, mặc dù Hứa Minh Chương vẫn muốn lấy vợ của ngươi, mà vợ của ngươi cũng không thấy cùng một dạng với hắn ta, ta thấy trong lòng vợ của ngươi có ngươi, hôm kia không phải ngươi còn nói, đôi giày dưới chân này cũng là nàng dâu ngươi tự mình làm cho ngươi sao."

Mặc dù Cẩm Thành nói có lý, trong lòng Diệp Trì dễ chịu hơn một tí, nhưng rốt cuộc cũng thấy khó chịu, sau khi về nhà, thừa dịp Thời Tiêu không có nhà, lục lọi những đồ vật vợ hắn cất giấu ra xem, cũng không tìm được, lại tìm được trong hộp trang điểm hai lớp của vợ hắn, bình dấm chua Diệp Trì liền đổ ra.

Trong lòng nói, nếu không nghĩ tới, hà tất phải để ở chỗ này, ngày ngày lúc vợ hắn trang điểm, có phải sẽ lấy ra nhìn hay không, nếu thật không thèm để ý, thoải mái đặt đại ở đâu đó, hắn cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng lại đặt ở tuốt bên trong, đây nhất định là sợ mình thấy hỏi nàng, cứ vụng trộm nghĩ đến như vậy.

Càng nghĩ càng chua, càng chua càng phiền muộn, buồn bực vẫn không thể nói với ai, hắn cũng không có mặt dày lớn như vậy, nói trong lòng vợ hắn nhớ người khác, hơn nữa, sợ hãi mình nhìn thấy nàng dâu nhịn không được sẽ nổi giận, vì vậy đi sớm về trễ trốn trốn tránh tránh.

Hôm qua là vì hồi phủ nghe nói vợ hắn chuyển đến phố nhỏ Tỉnh Thủy, vốn đã uống rượu quá nhiều, trong lòng không bình tĩnh nổi, không đợi nghe hết lời liền bạo phát, suy nghĩ vợ hắn đây là muốn phân ra với hắn nè, bằng không thì sao lại chuyển về nhà mẹ đẻ, muốn rời xa hắn, không có cửa đâu.

Nổi giận đùng đùng liền chạy đến phố nhỏ Tỉnh Thủy, lời nói trong cơn giận dữ không kiềm chế được, làm lộ ra chuyện ồn ào của nương Hứa Minh Chương, khiến lão nhạc phụ nghe xong liền xảy ra chuyện lớn như vậy.

Diệp Trì hiện tại ruột hối hận xanh mét rồi, thật ra ngẫm lại, chẳng phải chỉ là một miếng thanh ngọc khắc quái điểu thôi sao, vợ hắn lại sớm từ trên cổ tháo xuống, đáng giá ồn ào lớn như vậy ư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK