Đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian trước kia… Tuy mơ hồ nhưng ấm áp… Thật là rất lâu trước kia, trí nhớ có chút loang lổ nhưng vẫn còn nhớ rõ nụ cười từ ái của mẹ cùng những cái ôm ấm áp……
Hàn Vũ Thiên từ phòng tắm đi ra, nhìn mặt La Thượng Thần có chút mơ màng như là đang nhớ lại cái gì đó, có chút bi thương… Tâm tình phập phồng dường như không ổn, điều này đối với người mang thai mà nói không phải chuyện tốt…. Leo lên giường, đem La Thượng Thần vào trong lòng, Hàn Vũ Thiên mở miệng hỏi. “… Thần? Em đang suy nghĩ cái gì đó?”
“… Không…” La Thượng Thần nhỏ giọng đáp lại như là đang che dấu.
“Ân?… Em xem Tiểu Tiểu đang cười em nói dối.” Hàn Vũ Thiên khẽ cắn nhẹ bên tai La Thượng Thần, một bên sờ cái bụng tròn vo cảm nhận bé con đang động.
“… Anh biết sao…” La Thượng Thần vẻ mặt có chút trẻ con làm Hàn Vũ Thiên trong lòng run lên, không tiếp tục ép hỏi nữa. Nhưng La Thượng Thần lại nhỏ giọng trả lời đứt quãng. “… Em…… Em đang nghĩ đến … Mẹ …”
Đối với câu trả lời này, Hàn Vũ Thiên có chút giật mình, La Thượng Thần chưa bao giờ nói qua chuyện này với hắn, cho dù hắn đã điều tra hết thảy, nhưng đây là lần đầu tiên nghe cậu nhắc tới chuyện này… Đây không phải là ám chỉ hắn đó chứ? Cậu đã không còn cố chấp quật cường như trước, cam tâm cùng hắn một chỗ… “Chuyện kia… Như thế nào?”
“……” La Thượng Thần lại một giây trầm mặc, thật lâu mới đáp lại. “… Em không có ba ba, giấy khai sinh ghi là ‘cha không rõ’… Mẹ chưa lập gia đình… Một thân một mình làm việc, yên lặng chấp nhận mọi ánh mắt khinh thường của mọi người…”
“Lúc còn rất nhỏ em có từng nghĩ tới… Vì sao cơ thể của mình lại quái dị như vậy…” La Thượng Thần trong lòng toan sáp chuyện cũ, vừa nói vừa nhìn xuống dưới, vô tình đem thân thể gần sát vào Hàn Vũ Thiên, như là đang tìm trụ cột chống đỡ. “…… Mẹ em sức khỏe vốn không tốt… Vì thân thể em mà cố gắng kiếm tiền… Nhưng không tránh được đủ chuyện phát sinh……”
“… Em cũng không có nói gì… Nhưng mẹ lại nói sau khi phẫu thuật sẽ có một cuộc sống như bình thường, cưới vợ… Sinh con… …… Trước đây… Em chỉ muốn ở cùng mẹ đến cả đời, nhưng… Một tai nạn xe đã cướp đi hết thảy, mẹ bị thương phải nằm viện, tài sản lúc trước dành dụm đem ra sử dụng hết phân nửa, cuối cùng vẫn là không qua khỏi, không phải lỗi của bệnh viện mà là do sức khỏe của mẹ lúc đó đã quá mức suy yếu…”
“Sau này lên đại học… Có bằng cấp cao… Làm ra được rất nhiều tiền…… Nhưng em lại không muốn làm phẫu thuật nữa…… Có thể là bởi vì… Đây là thứ duy nhất mà mẹ đã cho ……” La Thượng Thần hơi ngăn khóe miệng, có chút trào phúng cười cười, việc lưu lại nó cũng đã gây cho cậu nhiều phiền toái sau này…… “Hàn Vũ Thiên… Em muốn đi xem mẹ…”
“…….” Đối với yêu cầu này của La Thượng Thần, Hàn Vũ Thiên vốn là trăm ngàn cái không muốn. Ngày dự sinh đã gần đến, thân thể La Thượng Thần hiện tại mà nói không thích hợp để đi ra ngoài, quá mạo hiểm… Nhưng dưới ánh mắt cầu xin không tiếng động… Hàn Vũ Thiên cuối cùng đành phải cố chấp mà đáp ứng.
Trong khuôn viên của giáo đường, những ngôi mộ tao nhã trang trọng khiến cho người ta cũng trở nên trầm tĩnh cùng nghiêm trang hẳn lên. La Thượng Thần cùng đi với Hàn Vũ Thiên đến trước mộ.
Nhẹ nhàng lau sạch sẽ bia mộ trắng, La Thượng Thần im lặng làm cho Hàn Vũ Thiên cảm thấy cho chút bi thương, nắm chặt tay La Thượng Thần, mười ngón tay đan sát vào nhau.
“Anh…” La Thượng Thần theo bản năng muốn rút tay lại nhưng không được, cũng may trong vườn không có ai khác nên đành chấp nhận để hắn nắm chặt.